Từ sau khi Dương Thanh rời đi, ông ta đã nỗ lực làm việc, cuối cùng cũng đưa tập đoàn Nhạn Thanh vào top 100 doanh nghiệp trên thế giới, chính là để trả ơn Dương Thanh.
Mãi mới chờ được đến lúc Dương Thanh quay về, nào ngờ em họ ông ta lại phá hỏng hết thành tích của ông ta trong khoảng thời gian qua.
Nếu cho ông ta thêm cơ hội nữa, chắc chắn ông ta sẽ không cho Lư Cường vào tập đoàn Nhạn Thanh nữa.
Advertisement
Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi.
Advertisement
Dương Thanh vốn đang vô cùng tức giận, cũng rất bất mãn với Lạc Bân, nhưng sau khi thấy Lạc Bân, anh lại mềm lòng.
Tính ra anh cũng không phải chủ tịch xứng đáng, anh đã giao hết chuyện của tập đoàn cho Lạc Bân, hơn nữa đúng là Lạc Bân đã lập công lao to lớn cho tập đoàn Nhạn Thanh.
Giờ cũng không thể cách chức giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh của ông ta vì em họ ông ta chứ?
Ánh mắt Dương Thanh ôn hòa hơn mấy phần, anh nhìn Lạc Bân: “Tôi chờ ông ở văn phòng!”
Anh nói rồi tiến vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Lần này, không ai dám ngăn anh nữa.
“Đồ khốn!”
Lạc Bân quát Lư Cường, nghiến răng nghiến lợi: “Hồi trước tôi không nên mềm lòng, cho cậu vào tập đoàn Nhạn Thanh, cậu đến bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức đi”.
Nghe thấy thế, Lư Cường cuống cả lên, vội cầu xin: “Anh họ, anh không thể bắt em từ chức được! Xin anh cho em cơ hội nữa, em biết sai thật rồi, sau này em không ỷ vào danh nghĩa của anh để coi thường người khác nữa đâu”.
“Anh là công thần lớn nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, anh xin chủ tịch giúp em đi, chắc chắn chủ tịch sẽ không bắt em từ chức nữa”.
Lạc Bân giận dữ nói: “Im miệng! Còn dám nói nhảm nữa, tôi sẽ khiến cậu không tìm nổi việc làm ở Yến Đô, cút ngay! Bằng không đừng trách tôi không nể tình xưa đấy!”
Lư Cường biết Lạc Bân đã quyết tâm bắt ông ta từ chức, một khi ông ta từ chức thật thì sẽ trắng tay, ở tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta ỷ vào thân phận em họ Lạc Bân, chẳng những có thể hống hách ở tập đoàn Nhạn Thanh mà có thể nghênh ngang trên khắp Yến Đô nữa.
Nhưng nếu ông ta rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, ông ta còn không bằng cú rắm, chỉ với thực lực Vương Cảnh sơ kỳ của ông ta, ông ta chỉ là con kiến hôi trong thế giới mới này thôi.
Vừa nghĩ đến việc mình sắp mất tất cả, ông ta lập tức cuống lên, giận dữ nói: “Lạc Bân, không ngờ anh lại vô tình vô nghĩa như thế, nếu năm đó mẹ tôi không nuôi anh, anh đã chết đói lâu rồi, còn được như ngày hôm nay à?”
“Giờ anh thành công rồi nên thấy chúng tôi là gánh nặng của anh đúng không?”
Lạc Bân hít sâu một hơi, cố nén giận, nhìn chằm chằm vào Lư Cường, cắn răng: “Lư Cường, nếu tôi là loại người vong ơn phụ nghĩa thật thì đã không phá lệ, cho tên vô dụng như cậu vào tập đoàn Nhạn Thanh, còn đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc”.
“Suốt bao năm qua, tôi luôn đưa phần lớn số tiền mà tôi kiếm được cho dì út, tôi nợ công ơn nuôi nấng của dì út, nhưng tôi không nợ cậu bất cứ thứ gì, trái lại, tôi đã cho cậu rất nhiều”.