Khó trách Hạ Hà lại ở Trung Châu, còn có tên mới, thì ra nhà họ Hà muốn lợi dụng Hạ Hà để tạo cơ hội cho nhà họ Hà phát triển.
Lời Hà San nói như những con dao nhọn, găm thẳng vào tim Hạ Hà.
Hạ Hà nói với đôi mắt đỏ hoe: “Không thể nào! Ông không phải người như thế! Ông không muốn tôi trở thành đồ chơi của thế gia Cổ Võ nên mới nghĩ cách giúp tôi làm quen với các nhân vật lớn”.
Advertisement
Hà San cười khẩy: “Thế mà cô cũng tin à?”
Cô ta nói rồi lấy điện thoại ra, bấm số, đồng thời nói với Hạ Hà: “Giờ tôi sẽ cho cô biết rốt cuộc sự thật là gì!”
Advertisement
Trong lúc nói chuyện, Hà San đã bấm số xong, cô ta bật loa ngoài, một giọng nói già nua lập tức vang lên trong ống nghe: “San à, có chuyện gì thế?”
Hà San nhìn Hạ Hà, nói ngay: “Ông ơi, Hạ Hà gặp một người bạn trai cũ, giờ định đi hẹn hò với đối phương, cháu ngăn nó mà nó không nghe ạ”.
Hà Hồng Viễn thoáng im lặng rồi nói: “Cháu đưa máy cho con bé đi!”
“Vâng!”
Hà San đắc ý nhìn về phía Hạ Hà.
Hạ Hà nhận lấy điện thoại, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông ơi, không phải như chị họ nói đâu, cháu gặp một người bạn có ơn lớn với cháu, cháu không đi hẹn hò với anh ấy, chỉ muốn mời anh ấy ăn khuya thôi ạ, khi nào ăn xong, cháu sẽ về nhà ngay”.
Hà Hồng Viễn thở dài, nói: “Nghệ à! Không phải ông không muốn cho cháu có bạn khác giới, nhưng giờ tứ trưởng lão vừa đến Trung Châu, ông vẫn chưa dẫn cháu đi gặp cậu ấy được, nếu lúc này chuyện cháu ăn khuya với bạn khác giới bị người có ý đồ biết, đến khi ông tìm được cách giới thiệu cháu với tứ trưởng lão, có lẽ sẽ có người lấy chuyện này ra để gây sự!”
“Cháu nghe lời ông, đừng đi ăn với bạn khác giới của cháu nữa, về nhà với chị họ cháu đi”.
Mắt Hạ Hà càng đỏ hơn, rơm rớm nước mắt.
“Ông, cháu đã nói với ông từ lâu rồi, trong lòng cháu đã có người đàn ông mà suốt đời này cháu cũng không thể quên”.
Hạ Hà nói rồi bỗng chăm chú nhìn Dương Thanh, nói tiếp: “Cho dù tứ trưởng lão rất ưu tú, cháu cũng không thích anh ấy! Ông, ông đừng tốn công để cháu gặp tứ trưởng lão nữa ạ”.
Nào ngờ Hạ Hà vừa dứt lời, tiếng quát đầy tức giận của Hà Hồng Viễn đã vang lên trong ống nghe: “Im miệng!”
Mắt Hạ Hà rơm rớm nước mắt, từ sau khi cô ta được đón về nhà họ Hà, đây là lần đầu tiên ông nội to tiếng với cô ta như thế.
Ngay sau đó, cô ta nghe thấy Hà Hồng Viễn tức giận nói tiếp: “Hạ Hà, cháu có biết nếu nhà họ Hà không được nhân vật lớn ưu ái thì sẽ tổn thất nhiều đến mức nào không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!