Thấy Tề Thiên Hà tỏ thái độ cương quyết với Tề Lương, Dương Thanh hơi kinh ngạc.
Anh luôn cảm thấy Tề Thiên Hà cũng không đơn giản như bề ngoài.
Trong tài liệu mà Diệp Chiến Quốc đưa cho anh cũng có tài liệu về Tề Thiên Hà, Tề Thiên Hà là con trai của chủ gia tộc họ Tề, không những thế, ông ta từng là thiên tài nổi tiếng khắp Hạ Giới giới Cổ Võ.
Tề Thiên Hà từng đứng đầu Thiên Bảng, hay nói cách khác, Tề Thiên Hà từng giữ vị trí số một trong số các cao thủ Thiên Cảnh dưới 40 tuổi ở Hạ Giới giới Cổ Võ!
Advertisement
Nhưng sau này ông ta lại tự hủy hết tu vi vì tình, trở thành kẻ vô dụng.
Sắc mặt Tề Lương khó coi tới cực điểm, lão ta nhìn chằm chằm vào Tề Thiên Hà: “Cho dù cậu là người đại diện của nhà họ Tề ở Trung Châu thì cũng không có quyền ngăn tôi chấp hành nhiệm vụ mà chủ gia tộc giao phó”.
Advertisement
Những cao thủ nhà họ Tề khác đều đứng sau Tề Lương, không có ai nghe Tề Thiên Hà.
Còn sau lưng Tề Thiên Hà thì không có cao thủ nhà họ Tề nào cả.
Tề Thiên Hà vẫn đang cầm một chai rượu, mùi rượu lan khắp bốn phía, dáng vẻ của ông ta giống hệt lần đầu tiên Dương Thanh nhìn thấy ông ta trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu.
Nhưng lúc này trong mắt Tề Thiên Hà cũng không có vẻ say xỉn, ông ta nhìn chằm chằm vào Tề Lương: “Tôi bảo ông giao người ra! Tôi sẽ giải thích với chủ gia tộc”.
Tề Lương lắc đầu: “Nếu không có mệnh lệnh của chủ gia tộc, tôi sẽ không nghe cậu đâu”.
Dương Thanh quan sát với vẻ hứng thú, nếu nhà họ Tề đã có người ra mặt, anh cũng vui lòng đứng xem.
Nhưng xem ra Tề Lương cũng không nể mặt Tề Thiên Hà, còn lấy chủ gia tộc họ Tề ra uy hiếp Tề Thiên Hà nữa.
Rõ ràng Tề Thiên Hà cũng hiểu Tề Lương sẽ không bao giờ giao người ra.
“Đưa những người nhà họ Tề mà cậu ta muốn ra ngoài cho tôi!”
Đúng lúc này, Tề Thiên Hà chợt nói, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
Ông ta vừa dứt lời, năm người đã bước ra khỏi bóng tối.
Trông thấy năm người này, Tề Lương lập tức biến sắc.
Lão ta còn chưa hoàn hồn thì năm cao thủ vừa bước ra khỏi bóng tối đã xông về phía cao thủ nhà họ Tề.
Chỉ sau chớp mắt, những người nhà họ Tề mà Trương Kế vừa gọi tên đã bị ném ra ngoài, ai cũng bị thương nặng.
Năm cao thủ kia lại đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Cảnh tượng này lập tức khiến đám đông kinh hãi.
Ngay cả Dương Thanh cũng có vẻ nghiêm nghị, thủ đoạn ẩn núp của năm cao thủ vừa bước ra khỏi bóng tối vô cùng cao siêu, anh cũng không cảm nhận được sự tồn tại của họ.
Chẳng những năm người kia giỏi ẩn núp mà thực lực cũng rất mạnh, có lẽ đều đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong.
Từ phản ứng khiếp sợ của Tề Lương thì có thể thấy, lão ta cũng không biết bên cạnh Tề Thiên Hà vẫn còn năm cao thủ mạnh như vậy.
Tề Thiên Hà không quan tâm đến sự kinh hãi của Tề Lương mà nhìn về phía Dương Thanh: “Giờ cậu đi được rồi chứ?”
Tuy giọng điệu của Tề Thiên Hà hết sức bình tĩnh nhưng không hiểu sao Dương Thanh lại cảm nhận được áp lực vô hình, cảm giác này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng Tề Thiên Hà không có chút khí thế nào nhưng vẫn khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực.