Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng mở bừng mắt.
Vẻ mặt Lưu Khánh sửng sốt, dường như hắn nhìn thấy ánh mắt Dương Thanh chợt lóe lên ánh sáng tím.
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Khánh, giọng điệu bình tĩnh: “Xem ra, sư phụ anh không định gặp tôi rồi, nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần phải đợi nữa”.
Nói xong, anh lập tức đứng dậy, bước ra khỏi sân viện.
Lưu Khánh ngây ngốc một lúc rồi mới định thần lại, lập tức sốt sắng, vội tiến lên nói: “Cậu Dương, sao sư phụ tôi lại không có ý định gặp cậu chứ? Chäc chẳn ông ấy đang vương chuyện rất quan trọng th:
Dương Thanh không nói gì, trực tiếp rời khỏi sân viện.
Anh đã đợi được một lúc rồi nhưng đối phương vẫn không có ý định đi ra.
Nếu đối phương thật sự đang bận chuyện quan trọng thì còn có thể bỏ qua, nhưng anh cảm nhận được rõ ràng, đối phương đang ở trong phòng, nhưng lại chậm chạp không chịu gặp, rõ ràng là không coi anh ra gì.
Cũng đúng, dù sao anh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ đến từ giới thế tục, đối phương lại là trưởng lão tông môn đỉnh phong ở Trung Giới giới Cổ Võ, quyền cao chức trọng, đệ tử dưới trướng có rất nhiều cao thủ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, huống chỉ là anh.
Ngay khi anh rời khỏi sân viện, Hà Đông Thành dẫn đầu một nhóm võ giả, ánh mắt đều tập trung nhìn Dương Thanh.
“Ngũ sư huynh, chính là tên khốn này đã phế đan điền eml”
Nhìn thấy Dương Thanh, Thiệu Nham đã chỉ tay vào, vẻ mặt hung hăng nói: “Ngũ sư huynh, anh đừng giết hẳn ta, chỉ cần làm hẳn ta thoi thóp cho em, em muốn tự tay băm thây hắn ta thành vạn đoạn!”
Hà Đông Thành nheo mắt nhìn Dương Thanh, lạnh giọng nói: “Tên nhóc, to gan đấy, ở Thiên Hải Tông mà dám ra tay phế đan điền sư đệ tôi”.
Dương Thanh quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn sang Hà Đông Thành, lạnh nhạt nói: “Người đã bị tôi phế rồi, anh muốn thế nào?”
Nghe thấy Dương Thanh lên tiếng, các võ giả Thiên Hải Tông đều sững sờ, phế đệ tử Thiên Hải Tông ở ngay chính Thiên Hải Tông, mà lại còn hùng hồn như vậy?
“Tên nhóc, cậu to gan lắm, phế bỏ đan điền Thiệu sư huynh, mà còn dám ngạo mạn như vậy, đúng là không biết sống chết!”
“Ngũ sư huynh, cứ phế bỏ đan điền của tên này trước đi, sau đó rồi từ từ hành hạ hắn ta, khiến hắn ta đau đớn đến chết!”
“Một con khỉ đến từ giới thế tục mà dám kiêu căng ngạo mạn ở địa bàn chúng ta, đúng là chán sống mà”.
Các võ giả bên cạnh Hà Đông Thành đều mảng mỏ. Dương Thanh, chỉ hận không thể ra tay giết Dương Thanh ngay thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!