Đây là một sân nhỏ để trống, sân viện quét dọn rất sạch sẽ, trong viện còn trồng các loại rau, còn có mấy gốc cây ăn quả.
Sân viện như vậy là nơi ở mà Dương Thanh hằng mong muốn.
Anh vẫn luôn muốn đưa theo vợ con, sống một cuộc sống an nhàn như vậy, chỉ là đủ thứ chuyện quấn lấy mình, khiến anh căn bản không cách nào hiện thực hóa cuộc sống như vậy được.
“Anh Dương hài lòng là được rồi!” Ngô Tử Kính cười nói. “Có phải anh muốn nói gì không?”
Dương Thanh nhìn ra được dáng vẻ Ngô Tử Kính như muốn nói mà thôi, vì vậy chủ động hỏi.
Ngô Tử Kính ngây người chốc lát, cười khổ rồi nói: “Vốn không định nói với anh Dương, nhưng chuyện này có lẽ có liên quan đến anh Dương, tôi vẫn nên nói cho anh thì tốt hơn”.
Vẻ mặt Dương Thanh bình tĩnh, nhìn Ngô Tử Kính, đợi anh ta nói tiếp.
Ngô Tử Kính nói: “Nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông đến, hiện tại đang ở phòng khách phủ Thành Chủ, cha tôi đang tiếp đãi”.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, vẫn không nói gì, đợi Ngô Tử Kính nói tiếp.
Ngô Tử Kính nghiêm túc nói: “Cha tôi đoán, Hạ Hầu Thương có khả năng có được tin tức anh đang ở đây, nên mới cố ý đến tìm anh”.
“Nhưng cha tôi bảo tôi nói với anh, anh cứ yên tâm, cho dù Thiên Hải Tông biết anh đang ở đây thì ông ấy tuyệt đối cũng không giao anh cho Thiên Hải Tông”.
Sắc mặt Ngô Tử Kính rất chân thành, không hề giống như đang nói lịch sự cho có.
Dương Thanh có chút cảm động trong lòng, dù anh hiểu, Ngô Hùng Bá làm như vậy là có lý do, hay đổi một cách nói khác, chính là đang đầu tư vào tương lai của anh.
Ngô Hùng Bá cho rằng tương lai anh có thể có được thanh tựu rất lớn, nên mới muốn kết giao với anh.
Thậm chí còn không tiếc đắc tội Thiên Hải Tông.
Quan hệ giữa Thiên Hải Tông và phủ Thành Chủ rất căng thẳng, mà thực lực Thiên Hải Tông lại mạnh hơn phủ Thành Chủ, ân oán giữa hai thế lực vốn đã lớn, một khi tin tức Dương Thanh ở phủ Thành Chủ được chứng thực thì ân oán giữa hai thế lực chỉ càng nặng thêm.
Dương Thanh nói: “Vậy thì phải cảm ơn thành chủ Ngô rồi”.
Đồng thời, trong phòng khách ở phủ Thành Chủ.
Ngô Hùng Bá và Hạ Hầu Thương ngồi đối diện nhau, lúc này vẻ mặt Ngô Hùng Bá đầy tức giận.
Trái lại Hạ Hầu Thương thì bình tĩnh nhìn Ngô Hùng Bá nói: “Thành chủ Ngô, nếu tôi đã tìm đến phủ Thành Chủ thì đương nhiên có chứng cứ chứng minh Dương Thanh đang ở phủ Thành Chủ”.
“Người bảo vệ của Dương Thanh là một ma tu thực lực mạnh mẽ, loại người này không nên sống sống trên thế giới này”.
“Thành chủ Ngô, ông chắc chắn sẽ không thông đồng làm bậy với ma tu đúng chứ?”
Ngô Hùng Bá lạnh lùng nói: “Hạ Hầu Thương, ông thật sự nghĩ phủ Thành Chủ tôi dễ bị bắt nạt vậy sao? Chưa nói đến người mà các người cần tìm không ở phủ Thành Chủ, mà cho dù có, tôi cũng sẽ không giao cho các ông”.
Sắc mặt Hạ Hầu Thương vẫn như trước, ông ta bỗng đứng bật dậy, cuối cùng ánh mắt nhìn sang một hướng khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!