“Đối với anh, tình cảm của em không đáng một đồng sao?”
Tô San đỏ bừng mắt hỏi.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Tình yêu phải xuất phát từ hai phía. Cô làm gì cũng vô ích”.
“Cô là người thông minh, hẳn phải biết tôi là người như thế nào. Tôi đã bảo cô phải tránh xa Tâm thì cô phải làm theo”.
Thái độ của Dương Thanh cực kỳ cứng rắn.
Tô San lập tức im lặng cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
“Buông ra!”
Dương Thanh nhíu mày quát.
Anh chẳng hề cảm thấy rung động khi Tô San ôm mình, ngược lại chỉ thấy buồn nôn.
Tô San rất xinh đẹp, nhưng hành động của cô ta rất dơ bẩn.
Cô ta biết rõ Dương Thanh là chồng của Tần Thanh Tâm, bạn thân nhất của cô ta. Thế mà cô ta còn dám làm như vậy, đúng là vô liêm sỉ.
Dương Thanh tức giận vì Tần Thanh Tâm coi Tô San như chị em, Tô San lại muốn cướp chồng cô. Loại đàn bà này không xứng làm bạn với cô.
“Em không buông!”
Tô San càng ôm chặt hơn: “Anh không đồng ý, em sẽ không buông tay!”
“Cô đừng ép tôi phải ra tay!”
Dương Thanh thực sự nổi giận.
Nếu không vì Tần Thanh Tâm, hành động này của Tô San đã đủ để anh giết cô ta rồi.
Tô San cảm thấy nhiệt độ trong phòng lạnh xuống, toàn thân không khỏi run lên, bấy giờ mới chịu buông Dương Thanh ra.
“Tôi cảnh cáo cô lần cuối. Sau này không được tới gần vợ tôi, nếu không tôi không ngại tiêu diệt nhà họ Tô!”
Dương Thanh uy hiếp.
Tô San cảm thấy đau lòng khôn xiết. Bản thân thích Dương Thanh không còn thuốc chữa, nhẫn nhịn không dám thổ lộ, mãi mới có cơ hội nói ra lại bị anh tàn nhẫn từ chối.
Thậm chí anh còn uy hiếp hủy diệt nhà họ Tô.
“Đối với anh, tình cảm của em không đáng một đồng sao?”
Tô San đỏ bừng mắt hỏi.
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Tình yêu phải xuất phát từ hai phía. Cô làm gì cũng vô ích”.
“Cô là người thông minh, hẳn phải biết tôi là người như thế nào. Tôi đã bảo cô phải tránh xa Tâm thì cô phải làm theo”.
Thái độ của Dương Thanh cực kỳ cứng rắn.
Tô San lập tức im lặng cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.
Dương Thanh bỗng thấy mềm lòng, nhưng chỉ là lòng thương hại, không phải yêu thích.
“Tô San, nếu cô đồng ý, chúng ta vẫn có thể làm bạn. Nhưng tôi thật lòng hi vọng cô có thể từ bỏ tình cảm với tôi. Chúng ta không có hi vọng gì đâu!”
Giọng điệu của Dương Thanh mềm mỏng hơn một chút.
Dứt lời, anh quay lưng rời đi.
Nhưng vừa bước tới cửa đã nghe thấy Tô San hỏi: “Anh không muốn biết đêm em đưa anh vào khách sạn, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dương Thanh lập tức dừng bước, quay lại nhìn Tô San, trong mắt hiện lên sát khí mãnh liệt: “Nếu cô dám nói lung tung, tôi sẽ khiến cô mãi mãi không nói được nữa!”
Tô San chẳng hề e sợ đối mặt với ánh mắt đáng sợ của Dương Thanh.
Rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, Dương Thanh không hề có chút ấn tượng nào.
Dù thực sự xảy ra chuyện gì cũng là trong khách sạn, Dương Thanh muốn tra cũng hết cách.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô San, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Tô San tủi thân lau nước mắt, châm chọc nói: “Anh đã nói đến mức này, đêm đó xảy ra chuyện gì còn quan trọng nữa sao?”
Dương Thanh nghẹn họng. Đúng là như vậy, dù hai người xảy ra chuyện khó nói, anh cũng sẽ không chấp nhận Tô San.
Cả đời này anh chỉ yêu một người, hơn nữa bọn họ còn có một cô con gái.
Đêm hôm đó anh uống say, nhưng Tô San vẫn còn tỉnh táo. Nếu xảy ra chuyện cũng là lỗi của cô ta.
“Anh khiến em rất thất vọng!”
Tô San thấy Dương Thanh không nói gì, đau khổ khóc lóc rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!