Không thể nào!
Ngoại trừ nhà họ Tiết còn ai có thể làm được chuyện này?
Trong một căn biệt thự tư nhân, Tiết Nguyên Bá đang nơm nớp lo sợ.
Ông ta không ngờ Dương Thanh nghi ngờ mình nhanh như vậy.
Ông ta vẫn luôn hoài nghi Dương Thanh là người của Tướng quân biên giới phía Bắc.
Nếu Dương Thanh thực sự tra ra nhà họ Tiết, chỉ e bọn họ sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ.
Nhưng nghĩ tới con trai Tiết Minh đã chết trong tay Dương Thanh, sát khí trong mắt ông ta ngày càng nồng đậm.
“Dương Thanh, cậu nhất định phải trả giá đắt!”
Tiết Nguyên Bá cắn răng nói.
Ông ta đã chuẩn bị kĩ càng, đợi Lê Triết giết được Dương Thanh sẽ sai hai cao thủ của mình tiêu diệt luôn Lê Triết.
Vậy thì dù Dương Thanh thực sự là người của Tướng quân biên giới phía Bắc cũng chết không manh mối.
Bây giờ ông ta chỉ cần chờ tin tốt Dương Thanh bỏ mạng.
Cùng lúc đó, Lữ Oánh đã lái xe tới một trường học bị bỏ hoang.
“Chủ gia tộc, tôi đưa người tới rồi”.
Lữ Oánh xuống xe nhìn thấy Lê Triết dẫn theo hai người trung niên mặc áo vải đi tới.
Lúc này, trong mắt Lê Triết tràn đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, cậu nhất định phải chết!”
Tần Thanh Tâm cũng bị mang ra khỏi xe.
Bấy giờ cô cũng dần tỉnh lại, mở mắt liền hoảng sợ phát hiện mình bị đưa tới một trường học bị bỏ hoang.
“Chị Lữ, sao chị lại đưa em tới đây?”
Tần Thanh Tâm vẫn chưa ý thức được tình cảnh của mình, sốt ruột hỏi Lữ Oánh.
Lữ Oánh cười lạnh một tiếng: “Ranh con, mày đừng gọi tao là chị. Mày không xứng!”
Ầm!
Trong đầu Tần Thanh Tâm nổ ầm ầm, vẻ mặt khó tin nhìn Lữ Oánh.
Lúc ở nhà hàng, Lữ Oánh rất thân thiện, cô cũng rất kính nể học thức của cô ta, cứ tưởng mình đã tìm được người chị tri kỷ.
Bây giờ Lữ Oánh lại đưa cô tới nơi hoang tàn này, quan trọng là còn có ba gương mặt xa lạ.
Nhất là người trung niên dẫn đầu, vẻ mặt dữ tợn như muốn nuốt chửng cô.
Tần Thanh Tâm có ngốc đến đâu cũng phải biết mình đã bị bắt cóc.
“Các người là ai? Sao lại đưa tôi tới đây?”
Tần Thanh Tâm cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cắn răng hỏi.
“Bốp!”
Lữ Oánh tát vào mặt cô, quát lớn: “Câm miệng cho tao. Nếu mày còn nói nhảm thêm một câu, tao sẽ đập chết mày!”
Tần Thanh Tâm sợ phát khóc, cảm thấy vô cùng hối hận.
Tại cô quá ngu ngốc, mới gặp Lữ Oánh lần đầu đã tin tưởng cô ta, còn tưởng là chị em tốt.
Nếu cô biết cảnh giác một chút đã không bị bắt tới đây.
“Chủ gia tộc, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây”.
Lữ Oánh không muốn bị liên lụy quá nhiều, định bỏ đi.
Lê Triết lạnh lùng nhìn cô ta: “Đi đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!