“Đúng là giả thần giả quỷ. Tao muốn xem chúng mày có thể giả vờ đến lúc nào?”
Chủ tịch Kim cười lạnh một tiếng.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, chuông điện thoại riêng của ông ta chợt reo lên.
Chủ tịch Kim vội vàng nghe máy: “Tôi là Lưu Kim Tinh, giám đốc ngân hàng Yến Đô. Yêu cầu công ty của ông trả lại khoản nợ năm mươi tỷ trong ngày hôm nay!”
“Cái gì?”
Chủ tịch Kim hốt hoảng vội vàng cầu xin: “Giám đốc Lưu, ông không thể làm vậy được. Hiện giờ công ty của tôi chỉ đang gặp chút vấn đề nhỏ, có thể nhanh chóng giải quyết. Ông không thể ép chúng tôi trả hết năm mươi tỷ nhanh như vậy được”.
“Chủ tịch Kim, tôi có lòng tốt nhắc nhở ông một câu. Ông đắc tội phải người không nên đắc tội rồi. Đây là chỉ đạo của tổng giám đốc ngân hàng, ông hiểu chưa?”
Nói xong, giám đốc Lưu lập tức cúp máy.
Chủ tịch Kim vô cùng sợ hãi. Giám đốc Lưu đã nói rất rõ ràng, ông ta đắc tội người khác.
Rốt cuộc là ai có thể khiến ngân hàng Yến Đô chủ động đòi nợ công ty vật liệu xây dựng Chấn Long?
Chủ tịch Kim nghĩ lại, dạo này ông ta đâu có chọc phải ông lớn nào!
Nhưng bọn nhãi ranh lại đắc tội không ít, giống như Dương Thanh.
Nghĩ tới đây, ông ta trợn mắt nhìn về phía anh. Lạc Bân vừa mới gọi điện, ngân hàng Yến Đô đã đòi ông ta trả nợ năm mươi tỷ ngay trong ngày.
Chẳng lẽ toàn bộ mọi chuyện công ty vật liệu xây dựng Chấn Long gặp phải thực sự đều là Dương Thanh làm sao?
Nếu vậy thì cậu ta quá đáng sợ.
“Chủ tịch Lưu, cho tôi vay năm mươi tỷ!”
Mặc dù chủ tịch Kim rất kinh hãi nhưng vẫn không chịu tiếp nhận sự thật, định vay tiền Lưu Long trả nợ ngân hàng.
Ai cũng có thể đắc tội nhưng ngân hàng thì không. Nếu đắc tội ngân hàng, sau này sẽ không vay tiền được nữa.
Lưu Long ngượng ngùng cười đáp: “Chủ tịch Kim đánh giá tôi cao quá rồi. Dạo gần đây công ty tôi cũng gặp phải không ít rắc rối, không có năm mươi tỷ cho ông vay đâu!”
Điện thoại của Lưu Long đột nhiên reo lên. Ông ta vội vàng nghe máy, không biết đối phương nói gì khiến ông ta vô cùng khiếp sợ: “Cậu nói gì? Được, tôi về công ty ngay!”
“Chủ tịch Kim, rất xin lỗi ông. Công ty của tôi cũng gặp chuyện, tôi phải về ngay, ngày khác lại hẹn gặp sau!”
Lưu Long hớt hải chạy ra ngoài.
Chủ tịch Kim ngơ ngác nhìn theo. Lưu Long là đối tác ông ta tin cậy nhất, vậy mà lúc ông ta nhờ vả, Lưu Long lại kiếm cớ bỏ chạy.
“Khốn kiếp!”
Chủ tịch Kim nổi giận gào lên, chỉ muốn đuổi theo Lưu Long.
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Không biết chủ tịch Kim nghĩ thế nào? Có muốn bán lại công ty vật liệu xây dựng Chấn Long cho tôi với giá một trăm tỷ không?”
“Đừng có mơ!”
Rốt cuộc là ai có thể khiến ngân hàng Yến Đô chủ động đòi nợ công ty vật liệu xây dựng Chấn Long?
Chủ tịch Kim nghĩ lại, dạo này ông ta đâu có chọc phải ông lớn nào!
Nhưng bọn nhãi ranh lại đắc tội không ít, giống như Dương Thanh.
Nghĩ tới đây, ông ta trợn mắt nhìn về phía anh. Lạc Bân vừa mới gọi điện, ngân hàng Yến Đô đã đòi ông ta trả nợ năm mươi tỷ ngay trong ngày.
Chẳng lẽ toàn bộ mọi chuyện công ty vật liệu xây dựng Chấn Long gặp phải thực sự đều là Dương Thanh làm sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!