“Dương Thanh!”
Dương Thanh lạnh lùng đóng cửa xe. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
Quan Duyệt nhìn theo chiếc xe rời đi, ánh mắt kiên định: “Tôi nhất định sẽ tìm được anh!”
Trần Anh Hào lái xe đưa Dương Thanh đến cổng Viện y học Yến Đô.
“Tôi đánh gãy tay chân ông ta rồi. Anh đưa ông ta về nhà họ Trần trước đi. Tôi sẽ tìm anh sau!”
Dương Thanh dặn dò Trần Anh Hào rồi xuống xe.
“Vâng thưa cậu Thanh!”
Trần Anh Hào gật đầu, lái xe rời đi.
Dương Thanh đi tới phòng cấp cứu, cửa phòng vẫn đóng chặt.
“Chồng ơi!”
Tần Thanh Tâm thấy anh tới, lập tức òa khóc nhào vào lòng anh, nức nở nói: “Bà ấy cấp cứu hai tiếng rồi mà vẫn chưa ra!”
Dương Thanh biết Tần Thanh Tâm đang nói đến ai.
Diệp Mạn là chủ nhà họ Diệp cũng bị ám sát, bị thương nặng còn đang cấp cứu.
“Em yên tâm. Có chị Lâm ở đây, bà ấy sẽ không sao đâu!”
Dương Thanh kiên định nói.
Tần Thanh Tâm được Châu Ngọc Thúy nhận về nuôi hơn hai mươi năm, cũng bị lợi dụng hơn hai mươi năm. Khó khăn lắm mới tìm được mẹ ruột, cô lại không chịu đón nhận.
Bây giờ Diệp Mạn bị thương nặng, rất có khả năng sẽ không qua khỏi. Tần Thanh Tâm chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
“Đợi bà ấy tỉnh lại, chúng ta nhận bà ấy đi!”
Dương Thanh dịu dàng nói.
Tần Thanh Tâm nghẹn ngào khóc không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Hiện giờ không chỉ có Diệp Mạn, cả Vũ Văn Cao Dương và Hoàng Thiên Hành đều đang được cấp cứu.
Tuy Dương Thanh không có ấn tượng tốt về Vũ Văn Cao Dương nhưng dù sao năm xưa ông ta đuổi hai mẹ con anh ra khỏi Yến Đô cũng vì muốn bảo vệ hai người.
Dương Thanh nợ ông ta chuyện này.
Anh cũng đang rất lo lắng, chỉ thầm cầu nguyện Diệp Mạn và Vũ Văn Cao Dương đều qua khỏi.
“Vâng thưa cậu Thanh!”
Trần Anh Hào gật đầu, lái xe rời đi.
Dương Thanh đi tới phòng cấp cứu, cửa phòng vẫn đóng chặt.
“Chồng ơi!”
Tần Thanh Tâm thấy anh tới, lập tức òa khóc nhào vào lòng anh, nức nở nói: “Bà ấy cấp cứu hai tiếng rồi mà vẫn chưa ra!”
Dương Thanh biết Tần Thanh Tâm đang nói đến ai.
Diệp Mạn là chủ nhà họ Diệp cũng bị ám sát, bị thương nặng còn đang cấp cứu.
“Em yên tâm. Có chị Lâm ở đây, bà ấy sẽ không sao đâu!”
Dương Thanh kiên định nói.
Tần Thanh Tâm được Châu Ngọc Thúy nhận về nuôi hơn hai mươi năm, cũng bị lợi dụng hơn hai mươi năm. Khó khăn lắm mới tìm được mẹ ruột, cô lại không chịu đón nhận.
Bây giờ Diệp Mạn bị thương nặng, rất có khả năng sẽ không qua khỏi. Tần Thanh Tâm chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
“Đợi bà ấy tỉnh lại, chúng ta nhận bà ấy đi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!