Chương 1051
Sự sợ hãi theo bản năng của Huyền Minh nhị lão
Huyền Minh nhị lão lúc nãy còn như hổ rình mồi, thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy động tác của Diệp Huyền Tần thì bọn họ bỗng nhiên lạnh run cả người, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Đôi găng tay trắng này khiến cho bọn họ nhớ tới một số chuyện cũ
Năm đó, bọn họ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ngay cả quân đội cũng phải nể sợ bọn họ.
Sau đó, xuất hiện một vị cường giả, Thần Soái.
Thần Soái chỉ triển khai ba cú đấm và hai cú đá đã khiến cho bọn họ muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Bọn họ vẫn luôn nhớ rõ, trước khi Thần
Soái động thủ, còn bình tĩnh lôi một đôi găng tay trắng ra đeo. Còn người đàn ông trước mặt này, cho dù là động tác đeo găng tay, thần thái hay thậm chí là cả ánh mắt.
Chẳng khác gì vị Thần Soái đó!
Chẳng lẽ người đàn ông này chính là vị Thần Soái đó!
Trên thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có duy nhất vị Thần Soái đó mới có thể hạ gục bọn họ chỉ bằng một cú đấm.
Đôi găng tay trắng đó chính cơn ác mộng của hai người bọn họ.
Tuy rằng đã đánh mất lý trí nhưng bọn họ vẫn còn nhớ rõ ràng thiên địch trước đây của mình, người đàn ông đeo đôi găng tay màu trång!
Bọn họ không sợ hãi mới là lại
Nhìn thấy Huyền Minh nhị lão sợ tới mức quỳ xuống đất, cả người lạnh run, Thượng
Quan Điểu Đoàn với Diệp Vân Phi đều sợ tới mức ngây người.
Con trai của bọn họ thật sự quá lợi hại.
Chỉ cần dùng một cú đấm mà đã khiến
Huyền Minh nhị lão phải khuất phục. Thậm chí còn dọa đối phương sợ tới mức quỳ xuống mặt đất lạnh ngắt.
Thực lực của Diệp Huyền Tần rốt cuộc là mạnh tới mức nào.
Không có tài nguyên của gia tộc Thượng Quan chống đỡ mà tuổi trẻ đã có thực lực mạnh như vậy rồi.
Chẳng ai biết được rốt cuộc mấy năm qua anh đã trải qua những chuyện gì mới có thể luyện thành người có bản lĩnh như vậy!
Thượng Quan Điểu Đoàn lệ rơi đầy mặt: “Con trai, mấy năm qua con đã phải chịu khổ rồi.”
Vẻ mặt của Diệp Vân Phi cũng vô cùng chua xót: “Con trai, là lỗi của bố, là do bố không có năng lực, không có cách nào bảo vệ cho con được.
Trong lòng của Diệp Huyền Tần vô cùng cảm động,
Người xưa nói đúng, người khác chỉ quan tâm bạn có mạnh hay không,
Chỉ có bố mẹ mới quan tâm bạn có mệt hay không.
Từ Lam Khiết chạy tới, nắm lấy tay của
Diệp Huyền Tần: “Anh có đau không?”
Diệp Huyền Tần cười khẽ: “Đâu phải em cũng không biết, nắm đấm của anh làm từ sắt thép đấy.”
Trước kia Từ Lam Khiết luôn trêu chọc anh, luôn nói rằng nắm đấm của anh làm từ sắt thép. “Lại nói linh tinh rồi.” Thấy Diệp Huyền Tần không bị thương, Từ Lam Khiết mới thở phào một hơi: “Huyền Tần, chỉ bằng một cú đẩm của anh đã khiến bọn họ kinh sợ như vậy u?”
“Bọn họ vẫn còn lí trí ư?”
Từ Lam Khiết vừa nhắc tới thì Diệp Huyền Tần cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng hiện tại hai người này giống y như dã thú, làm gì còn lí trí nữa.
Tại sao bọn họ vẫn còn sợ hãi vì bị đánh như vậy? Lẽ ra phải cảng bị đánh thì càng đánh lại mạnh mẽ hơn mới đúng chứ.
Đúng rồi, hình như vừa rồi sau khi bọn họ thấy anh đeo đôi găng tay màu trắng thì mới bắt đầu sợ hãi.
Đeo găng tay màu trắng chẳng phải động tác đặc trưng của thân soái hay sao,
Chẳng lẽ bọn họ nhận nhầm anh là Thần Soái cho nên mới sợ hãi theo bản năng như vậy?
Diệp Huyền Tần vội vàng bước lên, vén mái tóc dài của hai người ra, nhìn vào khuôn mặt của họ.
Huyền Minh nhị lão lạnh run cả người, bọn họ không dám phản kháng, mặc dù rõ ràng là người động tay động chân với bọn họ.
Khuôn mặt của bọn họ bị biến dạng, thay đổi hoàn toàn.
Thế nhưng Diệp Huyền Tần vẫn nhận ra bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!