Chương 1348
Năm đó, khi Diệp Huyền Tần mới vừa nhập ngũ, anh đã phục dịch trong quân đội của Râu Xồm.
Diệp Huyền Tần tiếp xúc với quyền cước, chiêu thức đầu tiên của võ thuật đều là do Râu Xồm dạy dỗ.
Râu Xồm không những dạy anh võ công, mà còn quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của anh.
Có thể nói là đối xử với anh như là con trai ruột.
Về sau, khi Diệp Huyền Tần trở về sau một khoảng thời gian theo học với ông lão tóc bạc, thì thực lực của anh đã vượt qua cả Râu Xồm, nhiều lần lập được đại công.
Râu Xồm dứt khoát nhường lại vị trí quân đoàn trưởng cho Diệp Huyền Tần.
Ông ấy cam tâm tình nguyện làm phụ tá cho anh.
Nếu không có người đàn ông Râu Xồm chí công vô tư ấy thì e rằng sẽ không có Thần Soái của ngày hôm nay.
Vài ngày sau khi Diệp Huyền Tần nhậm chức quân đoàn trưởng, thì bốn tên áo đen che mặt đột nhiên đánh lén quân doanh. Râu Xồm vì bảo về Diệp Huyền Tần mà anh dũng hy sinh. Diệp Huyền Tần vẫn luôn cho người điều tra thân phận của bốn tên áo đen kia. Nhưng mà cho đến ngày hôm nay vẫn không điều tra được gì.
Thật sự là năng lực che dấu thân phận của bốn tên áo đen quá tốt, bọn chúng không hề để lại nhiều manh mối.
Sau khi Râu Xồm chết, Diệp Huyền Tần tìm được đứa con trai duy nhất của ông ấy.
Anh vừa là người thầy vừa là người bố, cố gắng dạy dỗ cậu bé thành tài.
Bây giờ chính là tướng quân phương bắc, Độc Lang.
Tuy rằng Độc Lang gọi Diệp Huyền Tần là anh.
Nhưng trong thực tế, trong long cậu ta Diệp Huyền Tần chính là thầy, là bố.
Ngày mai chính ngày giỗ của Râu Xồm, Diệp Huyền Tần nhất định phải đến cúng bái.
Nước Mỹ.
Hòa Mạnh Trường nói: “Yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi.”
“Tôi có một mạng lưới liên hệ rất rộng ở Bắc Cương, để chúng ta vào Bắc Cương là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Được.” Jeff lại dò hỏi: “Cậu chắc chắn là cường giả cấp Vương sẽ không nhúng tay vào chuyện này.”
Hòa Mạnh Trường: “Cứ yên tâm.”
“Bây giờ cả thế giới đối với linh thạch như hổ rình mồi, cường giả cấp Vương đang chuyên tâm canh giữ quặng linh thạch, làm sao có thời gian quan tâm đến sống chết của một tướng quân phương bắc.”
Jeff cười to: “Thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu còn không giết được Diệp Huyền Tần thì sự tồn tại của tiểu đội satan cũng không còn cần thiết.”
“Lên đường!”
Một nhóm sáu người lặng lẽ không một tiếng động lên đường đi đến biên giới của Đại Hạ.
Sương mù cô đơn trên sa mạc thẳng tắp, mặt trời lặn trên sông dài.
Những từ này là thích hợp nhất để miêu tả Bắc Cương.
Bắc Cương là một vùng đất hoang vu hẻo lánh, điều kiện gian khổ, quanh năm suốt tháng không thấy dấu chân người.
Tuy nhiên, mặc dù điều kiện ở phía bắc của Bắc Cương là gian khổ nhất, nhưng lại có mấy chục vạn quân “ENBEG nhân đóng quân ở đây hằng năm!
Bọn họ là nhưng trụ cột phía bắc của Đại Hạ, chống đỡ bầu trời của Đại Hạ.
Vào giờ phút này, Mấy chục vạn quân nhân đứng thành bốn đội, tạo thành một hình vuông, canh giữ một ngôi mộ nhỏ cô đơn.
Bọn họ cúi đầu, bi ai.
Họ biết rằng dưới gò đất nhỏ bình thường này, Chôn cất một người phi thường: Râu Xồm.