Chương 1367
Vào ngay lúc này, phía trước bọn bọ đã bị san bằng, thậm chí một số tảng đá lớn cũng bị nghiền thành bột.
Có vẻ như … nơi đây vừa bị ném bom.
Diệp Huyền Tần nói: “Kĩ thuật chiến đấu của tôi chỉ có thể đánh bay Rồng Đất Đen.”
“Tuy nhiên, tôi đã dùng Thất Tinh Hổ Quyền, mới có thể đào hai km xuống đất.
“Cậu nói xem, kỹ năng chiến đấu nào mạnh”
Độc Lang nuốt nước bọt nói: “Anh, em hỏi anh một chuyện được không?”
Diệp Huyền Tần: “Hỏi!”
Độc Lang: “Bên trên cấp Vương còn cái nào mạnh hơn không?”
Diệp Huyền Tần hít một hơi: “Sách cổ có ghi trên cấp Vương, chính là Tuyệt Điện, tuy nhiên, cho đến nay vẫn chưa ai khẳng định là có thật”
“Anh, em nghĩ sức mạnh của anh đạt đến mức cao nhất rồi.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Tôi có thể thấy được sức mạnh của Thất Tinh Hổ Quyền, thực lực của anh đã đứng đầu cấp Vương.”
“Tuy nhiên vẫn còn một kết giới trước khi đột phá cảnh giớ.”
“Về phần cấp Vương có phải là đến tột cùng hay không, tôi cũng không biết.”
Độc Lang nói: “Liệu anh có phải là người giỏi nhất?”
“Nhưng, anh hiện tại đã là người đứng đầu cảnh giới, cho dù người khác có đạt được cảnh giới cũng phải cúi đầu trước anh.”
Anh là cao thủ võ công.”
Diệp Huyền Tần mỉm cười. Mặc dù Độc Lang nói có vẻ đang tâng bốc. Tuy nhiên những gì anh ta nói đầu là sự thật.
Sau này trong tương lai, anh ấy sẽ giữ vững danh hiệu cao thủ này.
…..
Bắc Cương Một hẻm núi lớn.
Một vài ngày trước, nơi đây có một trận tuyết lở rất lớn. Rất nhiều tuyết đã lấp hết một nửa hẻm núi lớn Dưới đáy thung lũng nơi tuyết phủ sâu hơn hai trăm mét, có một hang động không đáy.
Đúng lúc này có một bóng người đang vặn vẹo trong động.
Chính Hòa Mạnh Trường đã nhảy xuống vách núi để tránh những người línhBắc Cương.
Sau khi Mạnh Trường nhảy xuống vách núi, những người lính đó đã ném rất nhiều tuyết xuống, gây ra một trận tuyết lở.
Vào thời điểm đó, Hòa Mạnh Trường đã trốn thoát bằng cách ẩn náu trong hang động này.
Cho dù là vậy, thì anh vẫn đang bị hành hạ bởi sự rét lạnh và những vết thương do ngã ở đây.
Bây giờ anh cảm thấy cái chết đã cận kề.
“Không, mình không được chết”
“Phủ Thân Vương bị phá hủy, bố bị giết. Nếu không báo thù này, mình làm sao xuống gặp mặt tổ tiên.”
“Sống, nhất định phải sống”
Đôi mắt của Hòa Mạnh Trường bùng cháy ngọn lửa sinh tồn.
Anh chịu đựng cơn đau toàn thân bò tới cửa hang. Càng gần cửa hang, càng lạnh. Khi leo tới cửa hang, anh kiệt sức, không còn sức để đứng lên.
Để bản thân xuyên qua lớp tuyết dày và leo ra ngoài.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
Anh đã đưa ra một quyết định táo bạo: tiêu hao căn cơ để bỏ trốn.
Sau khi căn cơ đi hết, anh ta sẽ trở thành kẻ vô dụng.
Nhưng nếu anh ta không tiêu hao căn cơ, anh ta sẽ chết.
Có thể tưởng tượng cái nào nặng cái nào nhẹ. Anh ta tự thiêu căn cơ ngay tại chỗ. Căn cơ biến thành một dòng sức mạnh ổn định, chảy khắp chân tay và thân thể anh ta.
Cơ thể anh ta ngay lập tức tràn đầy sức mạnh.
Tuy rằng không bằng thời kỳ đỉnh cao nhưng so với thế giới bên ngoài thì nhất định là cường giả.
Anh tuyệt vọng và điên cuồng đào tuyết khoan ra bên ngoài. Tuy nhiên, tuyết này quá mềm, anh đào được mổ khoảng trống tuyết xung quanh lại lập tức đổ xuống, cản đường.
Mười phút sau.
Sức lực của anh ta đã cạn kiệt.
Tuy nhiên, vẫn rất khó để di chuyển.
Anh ta suy sụp gục xuống đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!