Lúc này, Chu Việt bị sự náo nhiệt bên này thu hút liền chạy qua.
Tối hôm qua, anh ta uống quá nhiều, bây giờ cũng vừa mới tỉnh lại nên cũng không rõ những chuyện đã xảy ra!
“Linh Thu, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Máy bay trực thăng đến từ đâu vậy? Mọi người đang cướp bóc cái gì vậy?”
Chứng kiến phong thái và năng lực của Diệp Huyền Tần, Chu Linh Thu càng nhìn Chu Việt thì càng khó chịu. Cô ta trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi không thèm quan tâm.
Chu Tuấn Bình nói: “Máy bay trực thăng là của Công ty dược Nhân Hòa. Họ đến đây để tuyển công nhân, mức lương hàng tháng là một trăm triệu”.
Chu Việt thở dài một hơi: “Tôi cóc tin. Công ty dược Nhân Hòa là Công ty dược hàng đầu, lợi nhuận hàng năm cũng lên đến hàng nghìn tỷ.”
“Tại sao lại tới thôn quê nhỏ bé chỗ chúng ta tuyển công nhân, còn đưa ra mức lương một trăm triệu một tháng… Tuấn Bình, cậu chém gió với tôi hơi quá rồi đó.”
Chu Tuấn Bình lắc đầu: “Thật đó. Đương nhiên, nếu muốn ký hợp đồng, bọn họ cũng đưa ra một điều kiện, đó là đồng ý phá dỡ.”
Gì cơ!
Đầu Chu Việt nổ tung.
Đồng ý phá hủy? Mẹ kiếp, bọn họ muốn phá hủy thật sao, thế này thì khác gì bảo Hồ Thanh Sơn đi tự sát?
Anh ta vội vàng muốn đi ngăn cản nhưng đã quá muộn, dân làng đã ký xong xuôi hợp đồng phá dỡ.
Chu Việt vừa đau lòng vừa phẫn nộ: “Con mẹ nó, Công ty dược Nhân Hoà làm sao có thể làm ra chuyện phá dỡ như thế được? Chắc chắn có người đang âm thầm giở trò.”
Chu Tuấn Bình lạnh lùng nói: “Vì là bạn nên tôi nói thật với cậu. Dù tôi bị cậu xem thường vì là tội phạm đang cải tạo nhưng thực ra tôi có quen biết với Công ty dược Nhân Hòa, đây chính là sự sắp xếp của họ.”
Cái quái gì thế?
Chu Việt nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
Cái tên tội phạm cải tạo kia lại quen biết Công ty dược Nhân Hòa, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ còn vô cùng thân thiết.
Nếu không, làm sao Công ty dược Nhân Hòa lại có thể giúp cậu ta nhiều chuyện như vậy?
Chu Việt tức giận nghiến răng: “Đồ khốn kiếp, chờ xem, ông đây tuyệt đối không tha cho anh!”
Anh ta không dám giấu giếm chuyện này liền nhanh chóng liên lạc với Trần Tiến Hà thông báo sự tình.
Qủa nhiên, Trần Tiến Hà nghe xong thì nổi cơn thịnh nộ, mắng mỏ Chu Việt một trận.
Chu Việt biết mình đuối lý, không dám nói lời nào.
Sau khi người kia mắng xong, Chu Việt mới nói: “Anh Hà, anh có thể chuyển lời với Tham mưu Hồ một tiếng được không, để ông ấy có thể yên tâm.”
“Dù tôi có chết thì cũng sẽ kéo theo Diệp Huyền Tần.”
Trần Tiến Hà nhắc nhở: “Không có lệnh của tôi, cậu không được tùy tiện.”
“Tôi hỏi cậu, cậu nói Công ty dược Nhân Hòa đưa ra mức lương hàng tháng là một trăm triệu, đây là lời đề nghị với những người trồng móng lưng rồng sao?”
Chu Việt gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Tiến Hà trầm ngâm: “Không có lợi thì ắt sẽ không làm. Công ty dược Nhân Hòa không thể vô cớ lại đi đào tạo những người trồng móng lưng rồng được.”
“Móng lưng rồng kia mười phần có đến tám, chín phần có tác dụng làm dược liệu, nói không chừng lại là loại thảo dược quý hiếm.”
“Hai ngày nữa tôi sẽ đi kiểm tra. Đừng hành động hấp tấp, cứ nghe lệnh của tôi.”
Chu Việt: “Hiểu ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tiến Hà lập tức liên lạc với Trần Uyên: “Mẹ, mẹ cùng con đi thôn Chu Gia một chuyến.”
“Chúng ta có thể tìm được dược liệu quý giá ở đó.”
Ánh mắt Trần Uyên đột nhiên sáng lên: “Được thôi.”
Là một người thiên về Đông Y, bà ta ý thức rất rõ ý nghĩa của việc khám phá ra các loại thuốc thảo dược quý giá.
…
Ngay từ sáng sớm, Trình Hạ Vũ đã đến nhà Từ Lam Khiết để dùng bữa.
Tất nhiên, ăn cơm chỉ là lý do, nguyên nhân chính là để thảo luận với Từ Lam Khiết cách giải quyết việc phá dỡ.
Sau khi đến, cô ấy mới nhận ra rằng Diệp Huyền Tần vẫn chưa trở về.
Điều này khiến Trình Hạ Vũ lo lắng: “Chị, chị không có lương tâm mà. Anh rể tới thôn Chu Gia cả đêm không về, chị không lo anh ấy gặp nguy hiểm sao?”
Từ Lam Khiết nói: “Tối qua chị có gọi điện cho anh ấy rồi. Anh ấy đã sớm rời khỏi thôn Chu Gia rồi. Tối qua anh ấy đến nhà một người bạn uống rượu, vậy nên không cần phải lo lắng đâu.”
Trình Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại tò mò, bạn của chỉ huy Tần chắc chắn cũng là một ông chủ lớn một tay che trời.
Không biết người kia là ai.
Cô ấy tiếp tục nói: “Chị, chuyện phá dỡ, chị định giải quyết vấn đề này thế nào?”
Từ Lam Khiết nói: “Haiz, thật sự không ổn, chị chỉ có thể tăng phí phá dỡ.”
Trình Hạ Vũ lắc đầu: “Vô dụng thôi chị, hôm qua em đã tăng phí phá dỡ lên gấp đôi, nhưng họ vẫn không đồng ý.”
“Còn có chuyện này nữa sao?” Từ Lam Khiết ngớ người: “Kinh phí phá dỡ đã tăng gấp đôi mà việc phá dỡ vẫn chưa xong. Xem ra sự khó khăn trong việc phá dỡ lần này nằm ngoài sức tưởng tượng của chị rồi.”
“Haiz, phải làm sao giờ.”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Từ Lam Khiết vội vàng ra mở cửa.
Là Diệp Huyền Tần trở về, trên tay anh còn ôm một xấp tài liệu.
“Sao đến giờ mới về?” Từ Lam Khiết trách móc
Diệp Huyền Tần cười cười: “Tối hôm qua anh đi giải quyết chuyện phá dỡ.”
Từ Lam Khiết ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nói: “Đi uống rượu thì có, lại còn lấy cớ gì chứ.”
“Anh trở về là tốt rồi. Về thôn Chu Gia, em quyết định dùng cách kéo dài thời gian, anh nghĩ sao?””