Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

Chương 144: Giang Thanh Hải

Nhà họ Giang ở thành phố Trung Hải luôn rất kín tiếng.

Mặc dù họ không thuộc vào một trong năm gia tộc lớn của Trung Hải, nhưng thực lực của nhà họ Giang vô cùng lớn mạnh, không một ai dám coi thường.

Giang Nhược Ly giữ chức thư ký trưởng Công đoàn Trung Hải, tuy địa vị không bằng phó hội trưởng Tề Hành, nhưng thư ký trưởng vẫn là chức vụ nắm giữ thực quyền, có quyền quyết sách rất lớn đối với Công đoàn Trung Hải.

Thường ngày ngay cả Tề Hành gặp Giang Nhược Ly cũng phải nhún nhường ba phần.

Mà nhà họ Giang thậm chí còn nắm giữ vị trí phó hội trưởng thường vụ Công hội quyền anh ngầm. Nhiều năm trở lại đây, vị trí phó hội trưởng này vẫn luôn do nhà họ Giang đảm nhiệm.

Đủ để thấy địa vị của nhà họ Giang cao đến mức nào.

Mà Giang Thanh Hải – bố của Giang Nhược Ly lại là một gia chủ tài trí mưu lược kiệt xuất, vẫn luôn thi hành sách lược giấu tài. Những năm gần đây, nhà họ Giang chưa từng tham gia bất kỳ vụ tranh đấu nào giữa các thế lực gia tộc.

Nhà họ Giang vẫn luôn phát triển lớn mạnh một cách ổn định.

Bây giờ rốt cuộc nhà họ Giang lớn mạnh tới mức độ nào, mọi người đã không thể ước tính rõ được rồi.

Hoàn hồn trở lại, Giang Nhược Ly cung kính nói: “Anh Lăng, Công hội quyền anh khác với Công đoàn Trung Hải. Ở Công đoàn Trung Hải, anh có được sự ủng hộ trợ giúp tuyệt đối của gia tộc Mã Thị, anh đương nhiên có thể tuỳ ý làm bừa, không có ai dám nói không với anh. Thế nhưng Công hội quyền anh thì khó lường hơn Công đoàn Trung Hải rất nhiều. Công khai giết người tại đại hội quyền anh hàng năm, điều này ngang bằng với việc coi thường cả Công hội quyền anh, sẽ dẫn đến sự đối địch trong sàn đấu ngầm Trung Hải”.

“Anh là một người rất thông minh, đương nhiên biết quan hệ lợi hại trong đó”, Giang Nhược Ly thành khẩn lên tiếng.

Cô ấy biết, khuyên can một nhân vật lớn phi phàm như Lăng Khôi thì thái độ nhất định phải thành khẩn, nếu không sẽ khiến cho anh cảm thấy không thoải mái.

Như thế sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.

Lăng Khôi nói: “Những điều cô vừa nói, tôi đều hiểu rõ, nhưng tôi quyết định rồi”.

Tôi quyết định rồi.

Bốn chữ này chắc như đinh đóng cột.

Giang Nhược Ly nói: “Là bởi vì chuyện san bằng Boxing Ngô Lâm sao?”

Lăng Khôi nhấp một ngụm trà, không hề phủ nhận.

Giang Nhược Ly nói: “Chuyện này đã dẫn đến chấn động rất lớn trong sàn đấu ngầm thành phố Trung Hải, tôi cũng đã cẩn thận tìm hiểu quá trình sự việc. Tôi biết anh từng lộ diện vì Boxing Ngô Lâm, san bằng Boxing Trần Thị. Bây giờ có người công khai san bằng Boxing Ngô Lâm, chuyện này đồng nghĩa với việc xúc phạm uy nghiêm của anh, nhất định phải làm cho ra lẽ. Thế nhưng tôi cho rằng thủ đoạn có thể khéo léo hơn một chút, không nhất thiết phải đắc tội với cả Công hội quyền anh”.

“Không thể khéo léo”, Lăng Khôi nói: “Boxing Ngô Lâm bị san bằng là chuyện nhỏ. Lúc đầu tôi cũng đã san bằng Boxing Trần Thị, anh thắng tôi thua là sự phân cao thấp thông thường của thực lực, không có gì đáng nhắc đến cả. Thế nhưng lúc bọn chúng san bằng Boxing Ngô Lâm lại làm liên luỵ tới người vô tội, ngay cả phụ nữ, trẻ em và thai nhi trong bụng mẹ cũng không bỏ qua”.

Lăng Khôi đột nhiên quay đầu lại, nhìn Giang Nhược Ly nói: “Năm người chết, ba mươi hai người tàn phế, ba mươi tư người bị thương. Trong đó có một sản phụ chết khi đang mang bầu tám tháng”.

“Bọn chúng không phải đang san bằng Boxing Ngô Lâm mà đang mất đi nhân tính. Loại người như vậy thì có khác gì cầm thú đâu? Lẽ nào không nên giết hay sao?”

Lăng Khôi nói: “Tôi không chỉ muốn giết mà còn phải giết trước mặt tất cả người trong sàn đấu ngầm, cảnh cáo người trong sàn đấu rằng có thể quyết đấu sinh tử. Thế nhưng nếu làm ảnh hưởng tới người vô tội thì kết cục chỉ có cái chết”.

Giang Nhược Ly chấn động, sau đó cung kính nói với Lăng Khôi: “Anh Lăng đại nghĩa vô song, là Giang Nhược Ly tôi suy nghĩ hạn hẹp. Nếu đã như vậy, bây giờ tôi sẽ dẫn anh đến gặp bố tôi luôn”.

Lăng Khôi gật đầu: “Ừ”.

Biệt thự Vân Đỉnh số hai mươi bảy.

Nơi ở của gia tộc Giang Thị.

Với thực lực của gia tộc Giang Thị, sống tại biệt thự số hai mươi bảy là vô cùng khiêm tốn.

Ai cũng biết độ lớn bé của con số đánh dấu biệt thự Vân Đỉnh có liên quan đến địa vị cao thấp của gia tộc. Biết bao nhiêu gia tộc liều mạng mong muốn dịch chuyển số nhà mình lên phía trước.

Thế nhưng nhà họ Giang sống tại số hai mươi bảy đã rất nhiều năm rồi, từ trước tới nay chưa từng muốn chuyển đi.

Bao nhiêu năm nay, Giang Thanh Hải vẫn luôn kín tiếng hành sự, cũng không quan tâm đến mấy chuyện xếp hạng này.

Lúc đến trước cửa biệt thự, Lăng Khôi nhìn thấy cách bài trí ở đây thì trong lòng thầm kinh ngạc.

Chỉ thấy cách bài trí của nơi này rất đỗi bình thường, vật liệu xây dựng cũng chẳng có gì đặc sắc, nhìn từ bên ngoài còn có cảm giác hơi lụp xụp.

Thậm chí còn không bằng biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín của nhà họ Tô.

Tiến vào biệt thự, cách bài trí bên trong còn bình thường hơn, hoàn toàn không có mấy thứ trang trí đắt tiền, chẳng hề mang vẻ xa hoa của một gia tộc giàu có.

Giang Nhược Ly dẫn Lăng Khôi đến thư phòng trong biệt thự.

Lăng Khôi nhìn thấy Giang Thanh Hải đang ở trong thư phòng.

Một người đàn ông tuổi trạc ngũ tuần mặc áo đại cán, thân hình hơi gầy nhưng lại rắn rỏi khoẻ mạnh, đôi lông mày rậm như hai lưỡi dao, bộ râu ngang càng thể hiện rõ vẻ thư sinh nho nhã.

“Bố, đây chính là anh Lăng mà con từng nhắc đến với bố”, Giang Nhược Ly giới thiệu.

Giang Thanh Hải nhìn Lăng Khôi một lượt, cười nói: “Cậu Lăng tiếng tăm lừng lẫy hoá ra còn trẻ tuổi như vậy. Đúng là tiền đồ không có giới hạn, mời ngồi”.

Lăng Khôi ngồi lên trên sofa bên cạnh, Giang Thanh Hải vừa rót trà vừa nói: “Trước khi cậu đến đây, Nhược Ly đã nói với tôi ý nghĩ của cậu rồi. Cậu muốn công khai giết chết hai người tại đại hội quyền anh sao?”

Lăng Khôi cũng không giấu giếm, nói: “Phải”.

Giang Thanh Hải điềm nhiên nói: “Người cậu muốn giết là Trần Vũ Anh và Thuỵ Thanh à?”

Lăng Khôi nói: “Phải”.

Lăng Khôi đã từng điều tra, biết được người đứng sau chỉ đạo san bằng Boxing Ngô Lâm chính là hai kẻ này. Bọn họ không hề che giấu hành vi của bản thân, vậy nên rất dễ tra ra.

Giang Thanh Hải trầm tĩnh nói: “Hai người này không dễ giết. Đặc biệt là Trần Vũ Anh thì càng không dễ đối phó”.

Lăng Khôi cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, yên tĩnh đợi câu nói tiếp theo của Giang Thanh Hải.

Giang Thanh Hải tiếp tục nói: “Boxing Trần Thị là do Trần Vũ Anh sáng lập. Thế nhưng nhiều năm trước đây ông ta đã là tay đấm huy chương bạch kim bảy sao rồi, hơn nữa sau khi bán cổ phần Boxing Trần Thị cho Hàn Thiên Hào, Trần Vũ Anh đã ra nước ngoài, gây dựng được cơ nghiệp không nhỏ ở đó. Thực lực hiện giờ của ông ta đã vượt qua tay đấm huy chương bạch kim chín sao, trở thành tay đấm kim cương cao cấp hơn nhiều”.

Nhấn Mở Bình Luận