Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ



“Ai ai cũng biết, tất cả tay đấm kim cương của sàn đấu ngầm thành phố Trung Hải không quá mười người. Sau lưng mỗi tay đấm kim cương đều là một thế lực rất lớn. Mà Trần Vũ Anh trở về lần này chính là tay đấm kim cương thứ mười hai, đã được Công hội quyền anh phong cho danh hiệu vẻ vang là Đại Quyền Sư, thậm chí còn được Công hội quyền anh mời về làm cố vấn võ sư cho bọn họ”.

“Tôi biết cậu là một người tôn thờ chính nghĩa, nhưng muốn lay động một Đại Quyền Sư có bối cảnh như vậy không dễ chút nào. Huống hồ cậu còn công khai giết ông ta tại Công hội quyền anh. Điều đó sẽ dẫn đến sự đối địch của toàn thể Công hội quyền anh. Dù cậu có gia tộc Mã Thị ủng hộ và giúp đỡ thì cũng không địch lại được Công hội quyền anh”.

Giang Thanh Hải nói ra hết quan điểm của mình.

Lăng Khôi đáp: “Tôi không đến để tìm trợ giúp mà là để cho ông một cơ hội”.

Mắt Giang Thanh Hải bừng sáng: “Cậu thử nói xem?”

Lăng Khôi nói: “Ông giữ vị trí phó hội trưởng thường vụ Công hội quyền anh đã rất lâu rồi. Thế nhưng, phó thì cũng chỉ là phó mà thôi”.

Giang Thanh Hải đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt long lanh có hồn: “Phó thường vụ cũng không tồi, không phải sao?”

Lăng Khôi nói: “Nếu như nhà họ Tống sụp đổ thì nhà họ Giang của ông có thể bỏ chữ “phó” đi được rồi”.

“Nhà họ Tống sụp đổ? Cậu Lăng đang nói đùa với tôi hay sao?”, Giang Thanh Hải híp mắt.

Nhà họ Tống đứng thứ hai trong số năm gia tộc lớn mạnh nhất.

Khống chế cả Công hội quyền anh ngầm thành phố Trung Hải.

Hội trưởng của Công hội quyền anh chính là người nhà họ Tống.

Mấy chục năm trước, lúc quyền anh vừa mới xuất hiện, nhà họ Tống đã kiểm soát sàn đấu ngầm. Cho đến hiện tại, nhà họ Tống vẫn vững vàng ngồi ở vị trí hội trưởng như cũ.

Không ai có thể lay chuyển được.

Ngay cả gia tộc Giang Thị liên kết với gia tộc Mã Thị của Công đoàn Trung Hải cũng chỉ có thể giấu tài một cách kín tiếng.

Dù gì gia tộc Mã Thị cũng chỉ xếp thứ ba trong số năm gia tộc lớn, vẫn còn đứng sau nhà họ Tống.

Lăng Khôi nói: “Mọi việc đều phụ thuộc vào hành động của con người. Tôi không thích dùng lời nói để thuyết phục ai, nếu đã mở miệng rồi thì tôi cũng sẽ thẳng thắn nói luôn. Lần này tôi công khai giết hai người, nếu như nhà họ Tống ngầm ủng hộ thì Lăng Khôi tôi sẽ không động vào họ. Nếu như bọn họ muốn đứng về phía đám người mất nhân tính như Trần Vũ Anh, vậy thì sự suy yếu của nhà họ Tống sẽ bắt đầu kể từ khi đó”.

Nói xong câu này, Lăng Khôi đứng dậy: “Tôi nói với ông những lời này vì hy vọng ông có thể chuẩn bị sớm hơn một chút. Nếu như ông không có năng lực thu dọn tàn cục này thì tôi đành phải để cho người khác thu dọn tàn cục mà thôi. Còn nếu ông có thể thu dọn được tàn cục này thì hội trưởng tương lai của Công hội quyền anh chính là ông”.

Nói xong, Lăng Khôi rời đi luôn.

Giang Thanh Hải đích thân tiễn Lăng Khôi ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng của cậu thanh niên này dần biết mất trong tầm nhìn, Giang Thanh Hải mới thở phào một hơi: “Nhược Ly, khẩu khí của cậu Lăng này không nhỏ tí nào, ngay cả nhà họ Tống cũng dám động vào. Con có hiểu cậu ta không?”

Giang Nhược Ly nói: “Chỉ hiểu một chút. E rằng cũng chỉ ngang với mức bố hiểu mà thôi”.

Giang Thanh Hải nói: “Sao Mã Đằng lại phải tỏ ra cung kính cậu ta như vậy, tại sao lại tình nguyện tập hợp toàn bộ lực lượng gia tộc Mã Thị để ủng hộ cậu ta?”

Giang Nhược Ly lắc đầu: “Con không biết”.

Giang Thanh Hải nói: “Vậy con có biết cậu ta xuất hiện ở thành phố Trung Hải từ khi nào không?”

Giang Nhược Ly nói: “Khoảng chừng ba năm trước ạ”.

Giang Thanh Hải nói: “Con cảm thấy lời cậu ta nói có thể tin được không?”

Giang Nhược Ly nói: “Lý trí nói với con rằng không thể. Nhưng mà trực giác lại nói với con rằng có thể”.

Giang Thanh Hải nói: “Trực giác ở đâu ra thế?”

Giang Nhược Ly nói: “Giác quan thứ sáu”.

Giang Thanh Hải trầm mặc: “Nhà họ Giang chúng ta đã phải núp bóng mười năm dưới sự áp chế của nhà họ Tống, khom lưng uốn gối trước mặt nhà họ Tống, khắp nơi ẩn giấu dã tâm của bố. Như vậy mới giữ được cái chức phó hội trưởng này, nhưng dã tâm của bố lại bị người này nhìn thấu cả rồi”.

Giang Nhược Ly nói: “Bố muốn đứng về phía anh Lăng sao?”

Giang Thanh Hải nói: “Bố rất thích chàng trai này. Có điều, chuyện đứng cùng phía lại ảnh hưởng đến sự tồn tại, sống chết của nhà họ Giang chúng ta, không thể tuỳ tiện hành động. Cứ để xem lần này cậu ta có thể công khai giết Trần Vũ Anh ở đại hội quyền anh hay không đã”.

Giang Nhược Ly gật đầu: “Con sẽ cùng bố tham gia đại hội quyền anh”.

Giang Thanh Hải lắc đầu: “Con không cần đi theo bố, con đi theo cậu ta là được rồi”.

Boxing Ngô Lâm dưới trướng Trần Lâm mặc dù đã treo biển ngừng kinh doanh.

Thế nhưng đại hội quyền anh là cuộc họp mỗi năm chỉ có một lần, liên quan đến rất nhiều điều chỉnh trong sách lược của Công hội quyền anh. Đương nhiên ông chủ phía sau Boxing Ngô Lâm cũng được mời tới.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trần Lâm cùng với Lục Hải Siêu lái xe tới địa bàn của Công hội quyền anh.

Cả chặng đường, Lục Hải Siêu vô cùng kích động: “Cậu Trần, thông tin vừa nhận được đây, Trần Vũ Anh được Công hội quyền anh phong tặng danh hiệu Đại Quyền Sư rồi. Đây là tay đấm kim cương thứ mười hai của Công hội quyền anh. Hơn nữa còn được Công hội mời làm cố vấn võ sư cho phía họ. Bây giờ Trần Vũ Anh đã có được sự ủng hộ to lớn của Công hội, mối thù của chúng ta không có cách nào báo rồi. Boxing Ngô Lâm hy sinh vô ích rồi”.

Trần Lâm thở dài thườn thượt, không nói lời nào.

Lục Hải Siêu nói tiếp: “Cũng không biết câu “Tôi đã biết rồi” mà cậu Lăng nói là có ý gì. Không lẽ ngay cả cậu Lăng cũng bị thực lực của Trần Vũ Anh doạ sợ rồi sao?”

Trần Lâm nói: “Hải Siêu, ông phải lý trí một chút. Sau lưng sàn đấu ngầm là nhà họ Tống, nhà họ Tống là gia tộc lớn thứ hai Trung Hải. Nhà họ Tống công khai ủng hộ Trần Vũ Anh, mua chuộc Trần Vũ Anh làm khách quý của nhà họ Tống. Dù cho cậu Lăng có bản lĩnh ngút trời thì cũng không dám trực tiếp đối phó với khách quý của nhà họ Tống. Vả lại, thực lực của cậu Lăng cũng rất khó để đối kháng với một tay đấm kim cương”.

Lục Hải Siêu cắn răng không nói gì nữa.

Trần Lâm mở lời: “Đối diện với một thế lực hùng mạnh như nhà họ Tống, đối diện với cao thủ kim cương như Trần Vũ Anh, cậu Lăng không xử lý được thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhà họ Trần chúng ta đều là đám sâu bọ trước mặt bọn họ. Ông còn nghĩ đến chuyện báo thù sao? Từ bỏ đi”.

Lục Hải Siêu đấm mạnh lên chân mình: “Đều do tôi vô dụng”.

Trần Lâm đỡ vai cụ ta: “Tôi sẽ đưa ra quyết định đóng cửa Boxing Ngô Lâm lại hội nghị lần này. Từ giờ chúng ta phải từ bỏ nó đi thôi”.

Lục Hải Siêu cắn rách cả môi, máu tươi cứ thế rỉ ra.

Một người đàn ông đã đối đầu với sóng gió đổ máu chứ không đổ lệ.
Chương 146: Nhảy lầu

Bệnh viện Bình An.

Sau một đêm cấp cứu, những người bị thương đều đã được cứu chữa.

Thực hiện nhiều ca phẫu thuật cùng lúc là áp lực cực lớn với các nhân viên y tế của bệnh viện Bình An. Sau buổi sáng sớm, đa số bác sĩ thực hiện liên tục các ca phẫu thuật cũng quay về nghỉ ngơi.

Nhưng mọi người lũ lượt kéo đến làm nhân viên bệnh viện không có thời gian để thở.

Nhân viên bệnh viện chỉ đành gắng gượng tiếp tục công việc.

Tô Duệ Hân cũng không chợp mắt cả một đêm, bận rộn nói chuyện với gia đình có người chết.

Có năm người tử vong.

Người nhà của năm gia đình đều rất kích động.

Nhất là người nhà của người phụ nữ mang thai đó, khóc lóc ầm ĩ cả phòng bệnh.

Chồng cô ta là công nhân xây dựng, tầm ba mươi tuổi, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, trên bàn tay có vết chai sần, trông có vẻ khá gầy tên là Tạ Trường Công, là công nhân tu sửa cho Boxing Ngô Lâm. Mấy ngày nay, Boxing Ngô Lâm muốn mở rộng thêm diện tích, cần phải làm việc liên tục, người vợ mang thai rất nhớ chồng nên đến đó thăm anh ta. Lục Hải Siêu tốt bụng bảo người làm sắp xếp một nơi thoải mái trong phòng tập cho cô ta.

Nhưng không ngờ tai họa bất ngờ ập đến, một xác hai mạng.

“Vợ và đứa con chưa kịp chào đời của tôi, con trai của tôi sao cứ thế mà đi rồi chứ?”, Tạ Trường Công tựa vào cạnh giường bệnh khóc thành tiếng: “Đây là đứa con trai duy nhất của anh mà, chúng ta đã nói rồi đợi sau khi con trai ra đời, anh sẽ dẫn hai mẹ con em đến bờ biển để chụp hình gia đình, chỉ còn một tháng nữa con trai ra đời rồi nhưng sao hai người lại đi mất, hu hu!”

“Con gái, cháu ngoại của tôi!”

Một đôi vợ chồng già chống gậy lảo đảo đi vào phòng bệnh.

Là bố mẹ của người phụ nữ mang thai đó, hai người họ ăn mặc đơn giản nhưng rất tươm tất, hẳn là tầng lớp lao động đã nghỉ hưu.

Hai người đi vào phòng bệnh, nhìn thấy con gái bê bết máu nằm trên giường thì suy sụp.

“Tạ Trường Công, cái thứ vô dụng nhà cậu!”, bà cụ tát Tạ Trường Công một bạt tai: “Con gái tôi là sinh viên đại học, có thể gả cho người chồng có điều kiện tốt hơn nhưng nó lại kiên quyết muốn gả cho cậu, ban đầu cậu đã hứa thế nào? Cậu nói nhất định sẽ cố gắng làm việc để cho con gái tôi cuộc sống sung túc, nhất định sẽ bảo vệ con gái tôi cả đời. Nhưng giờ thì sao? Con gái tôi cứ thế ra đi, còn một xác hai mạng!”

“Con gái tôi đã vứt bỏ hết mọi thứ để đi theo cái thứ nông dân chỉ tốt nghiệp tiểu học, nghèo nàn như cậu. Vì ủng hộ hai người mà tôi và ông già này đã bán hết mấy căn nhà dưỡng già để mua nhà cưới cho hai đứa. Tôi không giàu sang, chỉ mong hai đứa có thể yên ổn sống qua ngày, kết quả con gái tôi mất luôn mạng sống, tôi chỉ có một đứa con gái thôi!”

“Con gái, biết vậy lúc đầu mẹ đã không gả con cho cậu ta rồi!”

“Còn đứa cháu ngoại sắp chào đời của bà nữa, tháng trước chúng ta còn đi siêu âm, bà rõ ràng còn thấy dáng vẻ tươi cười của cháu mà bây giờ bà không kịp đến nhìn cháu lần cuối thì cháu đã rời xa bà ngoại rồi. Bà ngoại có lỗi với cháu, bà ngoại rất muốn nhìn thấy cháu hu hu hu”, bà cụ càng nói càng đau lòng.

“Bà ơi, bà đừng đau lòng nữa, người đã đi rồi, cứ để con gái ra đi thanh thản đi”, ông cụ ôm bà cụ an ủi.

“Mẹ, con cũng không biết xảy ra chuyện gì, phòng của bọn con bỗng bị san bằng”, Tạ Trường Công gào thét: “Xin lỗi, đều là lỗi của con, là con không bảo vệ được vợ con mình”.

Nhiều nhân viên y tế trong phòng bệnh nhìn thấy cảnh tượng này cũng không kìm nén được quay mặt sang hướng khác rơi nước mắt.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Duệ Hân đứng phía sau đám đông mắt cũng đỏ hoe, suýt thì bật khóc.

Bệnh viện vốn là nơi sinh ly tử biệt, Tô Duệ Hân đã thấy cảnh tượng này nhiều rồi nhưng đây là lần khiến cô cảm thấy buồn nhất.

“Bố mẹ, con xin lỗi, con không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ, không còn mặt mũi nào đối mặt với vợ con đã ra đi của con nữa! Con là cái đồ rác rưởi, lúc đầu con không nên quấn lấy vợ mình, rõ ràng cô ấy có thể có một cuộc sống tốt hơn, đều là do con làm liên lụy đến cô ấy. Tạ Trường Công con là kẻ có tội, con không xứng đáng được sống trên đời này nữa, nhưng con thật sự rất yêu vợ mình. Vợ à, con trai à, bố đến với hai người đây”, Tạ Trường Công quỳ xuống dập đầu ba cái với bà cụ, sau đó đứng dậy lao đến cửa sổ nhảy xuống dưới.

Nơi này là tầng mười tám.

Nhảy xuống đó chắc chắn sẽ chết.

“Tạ Trường Công, cậu làm gì vậy?”

“Anh ta sắp nhảy lầu tự tử, mau ngăn anh ta lại”.



Hai vợ chồng già khiếp sợ suýt ngất xỉu, vừa nãy họ chỉ nói mấy lời trong lúc tức giận thôi, ai cũng có thể nhìn ra đôi vợ chồng này đối xử rất tốt với Tạ Trường Công.

Chỉ là con gái đột ngột ra đi nên nhất thời hai người hơi mất kiểm soát.

Nhiều nhân viên y tế chạy đến nhưng đã muộn rồi.

Tô Duệ Hân ngây người.

Một xác hai mạng đã đủ thê thảm, nếu ngay cả người bố cũng nhảy lầu tự tử thì là một nhà ba người đi luôn đấy.

Thế sự vô thường, thật sự phải tàn khốc như vậy sao?

Tô Duệ Hân liếc mắt nhìn theo.

Ngay lúc này…

Lăng Khôi bỗng đẩy đám người ra sải bước đi đến cạnh cửa sổ rồi nhảy ra ngoài theo Tạ Trường Công.

“Lăng Khôi?”

Tô Duệ Hân nhìn thấy người đó lại là Lăng Khôi, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, sau đó hét về phía cửa sổ: “Lăng Khôi, cái tên ngốc nhà anh, anh làm gì vậy hả?”

Giờ đây đầu óc cô trống rỗng không suy nghĩ được gì, không màng đến hình tượng.

Tô Duệ Hân chưa từng cảm thấy hoảng hốt lo sợ như vậy. Cô điên cuồng chạy đến bên cửa sổ, nước mắt rơi lã chã thò đầu nhìn ra bên ngoài.

Dường như cô nhìn thấy được kết cục hai người Lăng Khôi và Tạ Trường Công tan xương nát thịt dưới lầu.

Cô kìm nén nỗi sợ hãi, nhìn xuống dưới.

Lăng Khôi chết tiệt, nếu anh nhảy lầu chết đi thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Lúc này, cô đã thầm mắng Lăng Khôi vô số lần.

Kết quả cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới cửa sổ, cô bỗng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Một tay Lăng Khôi bám lấy bệ cửa sổ, tay còn lại kéo Tạ Trường Công bên dưới.

Tô Duệ Hân tức giận nói: “Cái tên ngốc nhà anh làm tôi sợ chết khiếp. Tôi kéo anh lên”.

Không nói nhiều nữa, Tô Duệ Hân vươn tay ra kéo Lăng Khôi lên.

“Em mới ngốc, sao em có thể kéo nổi hai người được, muốn chết à?”, Lăng Khôi không nhịn được nói. Người này ngốc quá đi thôi, nếu thật sự vươn tay ra kéo Lăng Khôi thì Tô Duệ Hân sẽ bị kéo xuống dưới ngay lập tức.

Lúc này Tô Duệ Hân mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này: “Vậy phải làm sao?”

“Em tránh ra đi, đừng cản đường của anh”, Lăng Khôi nói.

Nhấn Mở Bình Luận