Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 155: Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào

Tống Bác Văn cũng gật đầu với Giang Thanh Hải, nói: “Phó hội trưởng Giang đã mở lời, tôi nghĩ là điều này khả thi, cứ làm vậy đi”.

Giang Thanh Hải nói: “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt việc này vì hội trưởng. Ít nhất không để giới quyền anh xảy ra xáo trộn”.

Tống Bác Văn rất hài lòng, nói tiếp: “Chuyện này cứ quyết định như vậy. Ngoài ra còn một chuyện nữa, tôi muốn nói riêng một chút, mong các vị ngồi đây chú ý lắng nghe, Công hội quyền anh nghiêm cấm việc trả thù cá nhân giữa các võ sĩ. Đây là quy định của công hội, cũng là lời hứa của các phòng tập boxing, mấy năm nay nhờ vào quy định này mọi người mới có thể yên tâm tham gia những trận đấu ngầm. Nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện tồi tệ, có người vì xả giận mà san bằng Boxing Trần Thị.”

Lời này vừa nói ra, ai nấy đều chấn động.

Nhất là Trần Lâm và Lục Hải Siêu đang ngồi đây, càng giống như lưng bị kim đâm, sắc mặt trắng bệch.

Trần Vũ Anh và Thụy Thanh lại ra vẻ thách thức.

Tống Bác Văn nói tiếp: “Hành vi như vậy đã phá vỡ nghiêm trọng quy tắc của Công hội quyền anh. Để chấn chỉnh bầu không khí có hại này, Trần Vũ Anh đã san bằng Boxing Ngô Lâm, còn gây ra không ít thương vong. Trong giới quyền anh có rất nhiều lời chỉ trích Trần Vũ Anh, tôi ở đây để làm rõ sự việc này. Trước khi thực hiện Trần Vũ Anh đã báo cáo việc này với tôi, tôi đã ngầm đồng ý. Kẻ dẫn đầu trong việc san bằng phòng tập boxing của người khác phải trả giá. Trần Lâm, ông biết tội chưa?”

Nói đến câu cuối, Tống Bác Văn đột nhiên cao giọng, mặt đất cũng như rung chuyển theo.

Trần Lâm giật mình sửng sốt, vội vàng đứng lên, chắp tay nói: “Hội trưởng Tống nói phải, Trần Lâm tôi sai rồi”.

Tống Bác Văn lạnh lùng nói: “Ai cho ông lá gan lớn, dám san bằng Boxing Trần Thị. Mấy chục năm nay, giới quyền anh ngầm ở Trung Hải chưa từng xảy ra chuyện kinh thiên động địa như việc phòng tập boxing bị phá nát. Chính là Boxing Ngô Lâm của ông đã tạo tiền lệ, phá vỡ quy định của giới quyền anh bao nhiêu năm qua, tội lỗi của ông rất lớn”.

Trần Lâm toát mồ hôi lạnh, cả người vô thức run lên.

Lúc này Tống Tử Đường chợt lên tiếng: “Mặc dù Boxing Ngô Lâm bị san bằng, nhưng đây cũng chỉ là bù đắp cho việc Boxing Trần Thị bị phá nát mà thôi. Ông gây ra tiền lệ này, nhất định phải trả giá để làm gương, coi như lời cảnh tỉnh trong giới quyền anh”.

Trần Vũ Anh nói: “Trần Lâm không những mở ra tiền lệ, mà còn san bằng Boxing Trần Thị khi tôi vắng mặt, đây là lợi dụng lúc khó khăn trộm gà hốt gạo, làm chuyện xấu xa. Nếu tôi ở Trung Hải, Trần Lâm ông động vào Boxing Trần Thị được sao? Tôi có thể bóp chết ông trong vài phút. Bây giờ, trước khi ông chịu hình phạt trước Công hội quyền anh, hãy quỳ gối xin lỗi tôi đi. Nếu không lát nữa chịu tội, đến mạng cũng chẳng còn”.

Sắc mặt Trần Lâm trắng bệch, mồ hôi toát ra như tắm.

Lúc này Lục Hải Siêu đứng dậy, cung kính nói: “Võ sư Trần, hội trưởng Tống, mặc dù Boxing Ngô Lâm chúng tôi bắt đầu trước, nhưng đã chịu trừng phạt rồi. Boxing Ngô Lâm chúng tôi chẳng phải cũng đã bị san bằng đó thôi, hơn nữa còn có hơn trăm người thương vong. Chuyện này kết thúc ở đây đi”.

“Bốp!”

Lục Hải Siêu vừa dứt lời, Thụy Thanh đã xông đến, tát Lục Hải Siêu một cái tát trời giáng: “Ông là cái thá gì? Ông nghĩ ông là ai? Còn nói nữa tôi sẽ cho ông tàn phế luôn đấy”.

Lục Hải Siêu rất không cam tâm, nhưng không dám phản công, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, cúi đầu nói: “Ban đầu khi san bằng Boxing Trần Thị, chúng tôi không hề làm tổn thương bất kỳ người vô tội nào. Lần này các người san bằng Boxing Ngô Lâm lại khiến hơn một trăm người vô tội chịu thương vong. Chúng tôi chịu tổn thất lớn, nhưng là chúng tôi bắt đầu trước nên coi như trả giá đi. Còn việc bắt cậu Trần Lâm quỳ xuống xin lỗi không cần thiết!”

“Bốp!”

Thụy Thanh lại tát thẳng vào mặt Lục Hải Siêu một bạt tai: “Sư phụ tôi nói cần thì là cần, ông không có tư cách phản bác. Với lại, sư phụ tôi bảo Trần Lâm quỳ xin lỗi là cho ông ta thể diện. Ngoài kia bao nhiêu người muốn quỳ trước mặt sư phụ tôi còn chưa đủ tư cách đó”.

Mặt Lục Hải Siêu bị đánh sưng tấy, nhưng không dám đánh lại, thậm chí đến phản bác cũng không dám.

Lục Hải Siêu chẳng qua chỉ là một tay anh chị thuộc cả hai giới trắng đen ở quận Ngô Giang thôi.

Trong đại hội quyền anh này, cụ ta chỉ là một con kiến nhỏ bé, bị kẻ khác tùy ý giẫm đạp, thậm chí đến sức chống cự cũng không có.

“Bụp!”

Thụy Thanh đá thẳng vào đầu gối Lục Hải Siêu khiến Lục Hải Siêu quỳ trên mặt đất: “Đây mới là tư thế chính xác khi ông đối diện với tôi”.

Lục Hải Siêu cố gắng đứng dậy, nhưng đầu gối bên kia cũng bị đá khuỵu xuống, quỳ mọp trên đất không đứng dậy nổi.

Thụy Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, quay qua nhìn Trần Lâm: “Trần Lâm, còn không mau quỳ xuống xin lỗi sư phụ tôi?”

Trần Lâm cắn răng không trả lời.

Ông ta dù gì cũng là người có tiếng, nếu phải quỳ gối công khai xin lỗi kẻ khác, về sau lăn lộn ở quận Ngô Giang kiểu gì đây?

Thụy Thanh lạnh lùng nói: “Đừng tưởng ông là kẻ cầm đầu ở quận Ngô Giang thì ghê gớm lắm, ở Công hội quyền anh, trước mặt sư phụ tôi, ông chả là cái thá gì. Bây giờ quỳ xuống xin lỗi còn được giảm tội, lát nữa mà chọc sư phụ tôi nổi giận, hậu quả không chỉ đơn giản là quỳ thôi đâu”.

Quần áo trên người Trần Lâm đã ướt nhẹp, miệng khô khốc: “Xin hỏi hội trưởng Tống, ông định trừng phạt tôi thế nào?”

Tống Bác Văn nói: “Ông dám mở ra tiền lệ, coi thường luật lệ của Công hội quyền anh, vậy thì hình phạt cho ông cũng sẽ là tiền lệ. Để răn đe giới quyền anh, tôi quyết định... thu hồi tất cả tài sản của tập đoàn Trần Thị, mỗi một thành viên của gia tộc Trần Thị bắt buộc phải ăn xin để kiếm sống ở Trung Hải đến hết đời. Mà Trần Lâm ông thân là người chịu trách nhiệm chính, cắt mũi móc mắt, đeo xích sắt vào cổ, xích ở cổng lớn Công hội quyền anh, lấy đó làm tấm gương cho giới quyền anh mãi mãi về sau, để ai nấy đều nhớ rõ bài học này từ ông”.

Giọng nói lạnh lùng, tuyên bố vận mệnh của một người.

Chân Trần Lâm chợt mềm nhũn, lảo đảo một hồi, khó lòng đứng vững.

Bị tước đoạt tài sản, gia đình người thân suốt đời phải đi ăn xin trên phố Trung Hải, mà bản thân lại phải cắt mũi móc mắt, bị xích ở cổng Công hội quyền anh như một con chó, trở thành trò hề, bị người đời mắng nhiếc chế nhạo.

Đây là cái giá cho việc san bằng Boxing Trần Thị sao?

Trần Lâm đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Người từng trải qua biết bao sóng gió như ông ta, đối mặt với kết cục này, nhất thời không thể chấp nhận nổi.

Thụy Thanh ngạo mạn nói: “Trần Lâm, hội trưởng đã tuyên bố kết cục của ông rồi, mau qua xin lỗi Trần Vũ Anh, sau đó đi tiếp nhận trừng phạt, đừng làm mất thời gian của mọi người. Chúng tôi còn mời đoàn ca múa nhạc nổi tiếng, đang chờ lên sân khấu biểu diễn đó”.

Trần Lâm ngồi trên mặt đất, thở dài.

Trần Lâm ơi Trần Lâm à, cả đời này của ông, hết rồi.

Đi theo sai người, làm chuyện sai trái thì phải nhận lấy kết cục không thể cứu vãn.

“Nếu không bằng lòng xin lỗi, thì đánh gãy chân ông ta rồi ném ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của hội trưởng”, Trần Vũ Anh xua tay: “Dù gì cũng phải cắt mũi móc mắt, xích ở cổng như một con chó, lời xin lỗi của một con chó, tôi đây không thèm nhận”.

“Vâng, thưa sư phụ”, Thụy Thanh chắp tay hành lễ, sau đó đi đến trước mặt Trần Lâm, đá một cú, sắp đá nát đầu gối Trần Lâm.

Đúng lúc này.

“Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào”.

Một âm thanh vang dội như tiếng chuông chấn động cả hội trường.

Ai nấy đều giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một chàng trai ngồi ở trong góc, vừa rót rượu vừa nói.

Người này chính là Lăng Khôi.

Nhấn Mở Bình Luận