Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

Chương 166: Danh tiếng của cậu Lăng

Trong những ngày qua, chuyện cậu Lăng trấn áp nhà họ Tống đến mức không thể ngóc đầu lên được đã lan truyền rầm rộ trong giới thượng lưu ở Trung Hải.

Vô số gia tộc lớn đều kinh ngạc, hóa ra không chỉ có năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải, mà còn có một cậu Lăng có thể cạnh tranh được với năm gia tộc lớn.

Tin tức đến tai nhà họ Hàn.

Trên dưới nhà họ Hàn đều cả kinh.

Mấy người Hàn Thiên Hào, Hàn Mộ Hoa và Hàn Phá đang ngồi trong căn biệt thự số 55 Vân Đỉnh mà toát mồ hôi lạnh.

Trước đó khi Trần Vũ Anh và Thụy Thanh bắt đầu san bằng phòng tập Boxing Ngô Lâm, nhà họ Hàn vui mừng khôn xiết. Họ nghĩ rằng Trần Vũ Anh thực sự tài giỏi, đã trực tiếp san bằng phòng tập Boxing Ngô Lâm dưới quyền của cậu Lăng.

Từ đó nhà họ Hàn cũng được nở mày nở mặt, lấy lại vinh quang.

Sau đó, nhà họ Hàn lại biết được rằng Trần Vũ Anh đã trở thành một võ sĩ cấp kim cương và được Công hội quyền anh thuê làm cố vấn cho võ sĩ của Công hội, một bước trở thành khách quý của nhà họ Tống.

Người nhà họ Hàn ai nấy đều vui mừng, gần như phát điên lên vì phấn khích. Trên dưới nhà họ Hàn đều cho rằng có cao thủ như Trần Vũ Anh ủng hộ nhà họ Hàn thì việc nhà họ Hàn ngóc đầu trở lại chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.

Mặc dù cậu Lăng có chút bản lĩnh, nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn không thể đấu lại được với Trần Vũ Anh.

Phòng tập Boxing Ngô Lâm bị san bằng gây ra thương vong lớn như vậy, đến cuối cùng không phải cậu ta vẫn không dám gì hay sao?

Hàn Thiên Hào lúc đó quả thật cảm thấy lâng lâng như người trên mây.

Bị đuổi ra khỏi Công đoàn Trung Hải thì sao chứ? Chỉ cần có thể bám víu được vào nhà họ Tống thì tương lai sẽ có thể gia nhập Công hội quyền anh còn có sức nặng hơn cả Công đoàn Trung Hải nữa kia. Nhà họ Hàn còn có thể được nâng lên một tầng cao mới.

Nhưng họ chưa vui mừng được mấy hôm thì tin dữ lại ập đến…

Cậu Lăng một thân một mình đến cuộc hội họp, giết chết Thụy Thanh và Trần Vũ Anh ngay trước mặt Tống Bác Văn, hơn nữa còn khiến cho cả nhà họ Tống không ngóc đầu lên được.

Sau khi sự việc xảy ra, nhà họ Tống đã cử rất nhiều người đến xin lỗi và bồi thường cho những người chết và bị thương trong phòng tập Boxing Ngô Lâm.

Nhà họ Hàn liền nổ tung!

Hàn Phá ngồi trên sofa, nghiến răng nghiến lợi: "Thật không ngờ cậu Lăng đó lại tài giỏi đến như vậy, ngay cả nhà họ Tống cũng bị cậu ta chèn ép cho không ngóc đầu lên được. Lần này hi vọng trỗi dậy của nhà họ Hàn chúng ta tan tành cả rồi”.

Tâm trạng của Hàn Mộ Hoa cũng bừng bừng: "Rốt cuộc thì cậu Lăng đó là nhân vật như thế nào? Sao trước đây chúng ta chưa từng nghe nói tới nhỉ? Chẳng đâu vào đâu, tự dưng chúng ta lại đắc tội với nhân vật đáng sợ như vậy, sau này chẳng phải chỉ một câu nói của cậu Lăng là đã có thể trấn áp được chúng ta hay sao?”

Hàn Thiên Hào lạnh toát cả người, quần áo ướt đẫm mồ hôi: "Cậu Lăng quả thực quá đáng sợ. Trước mặt toàn bộ Công hội quyền anh, cậu ta đã giết chết Trần Vũ Anh và Thụy Thanh, còn khiến cho người nhà họ Tống mất hết thể diện. Thậm chí một Tống Bác Văn cao ngạo cũng chỉ có thể né tránh mũi nhọn đó. Nhà họ Hàn chúng ta tiêu thật rồi!”

Tất cả hy vọng đối đầu với cậu Lăng của Hàn Thiên Hào đã tan tành.

Trước đó là vì có Trần Vũ Anh và nhân vật lớn là nhà họ Tống mà Hàn Thiên Hào nhìn thấy khả năng vật lộn với cậu Lăng.

Bây giờ, những khả năng này đều tan vỡ.

Hàn Mộ Hoa thì thào nói: "Lẽ nào từ nay nhà họ Hàn chúng ta thực sự suy yếu rồi ư?”

Hàn Phá hốt hoảng nói: "Trần Vũ Anh là do chúng ta mời về đây, chuyện san bằng phòng tập Boxing Ngô Lâm cũng là do chúng ta chi tiền sai khiến. Với tính cách của cậu Lăng, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ tìm đến tận cửa. Nếu như nhà họ Hàn chúng ta không nghĩ cách ứng phó, e rằng sẽ bị cậu Lăng đó tiêu diệt trong nháy mắt”.

Hàn Thiên Hào dựa lưng vào ghế sofa: "Nếu cậu Lăng đến tìm chúng ta tính sổ thì nhà họ Hàn chúng ta thực sự tiêu rồi”.

Hàn Mộ Hoa nói: "Anh cả, hay là bây giờ chúng ta đầu quân cho một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải? Nhà họ Mã đã bỏ rơi chúng ta, hiện giờ ngay cả nhà họ Tống cũng bị cậu Lăng chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được. Vậy chúng ta sẽ đầu quân cho nhà họ Đường, hoặc hai nhà còn lại. Như vậy chúng ta mới có khả năng sống sót tiếp được”.

Hàn Thiên Hào lắc đầu: "Nhà họ Đường làm vận chuyển, không có giao dịch kinh doanh với chúng ta. Bao nhiêu năm qua, anh rất ít tiếp xúc với nhà họ Đường, đột nhiên nương tựa vào nhà họ Đường, e rằng không ổn”.

Hàn Mộ Hoa nói: "Vậy đi đầu quân cho hai nhà còn lại kia”.

Hàn Thiên Hào nói: "Điều đó càng không thể. Hai nhà kia lại càng bí ẩn hơn. Từ trước đến giờ anh chưa từng thấy tiền bối của hai gia tộc này. Nếu chúng ta hấp tấp nhờ vả thì bọn họ sẽ chỉ coi mình như một con khỉ mà thôi. Nếu như nhất định phải nhờ vả ai thì hi vọng duy nhất chính là nhà họ Đường rồi. Anh và Đường Xuyên Bách có duyên gặp mặt vài lần, may ra có thể thử tiếp xúc xem thế nào”.

Hàn Mộ Hoa cảm thấy an tâm hơn một chút: "Vậy thì chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với nhà họ Đường. Nhà họ Đường là gia tộc độc quyền về tất cả ngành vận chuyển ở Hoa Hạ, họ có thế lực rất lớn. Tuy rằng thực lực không thể so với nhà họ Tống, nhưng dù sao cũng là một trong năm gia tộc lớn. Có nhà họ Đường ủng hộ chúng ta thì chúng ta mới có thể đấu được với cậu Lăng”.

Hàn Thiên Hào nói: "Được rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta sẽ đến thăm Đường Xuyên Bách ngay. Chúng ta sẽ thử thăm dò ý của ông ta xem thế nào, nếu như ông ta có ý thì nhà họ Hàn chúng ta sẽ đầu quân cho nhà họ Đường không chút do dự”.

Hàn Phá lớn tiếng nói: “Đây là hy vọng duy nhất để nhà họ Hàn chúng ta sống sót và cũng là khả năng duy nhất để chúng ta có thể bẻ đấu lại với cậu Lăng rồi”.

Tin dữ tới tai nhà họ Tô.

Cả nhà họ Tô cũng được một phen náo động.

Bà cụ Tô gọi mấy người Tô Toàn, Tô Trần, Hàn Đông đến để bàn bạc về vấn đề này.

Hàn Đông nói: "Cậu Lăng đó lại đến buổi họp một mình, công khai giết chết Trần Vũ Anh và Thụy Thanh ngay tại đại hội quyền anh, chèn ép đến mức Tống Bác Văn không ngẩng đầu lên được. Thực lực của cậu Lăng này vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta”.

Tô Thần nói: "Gia tộc của Tống Bác Văn là một gia tộc giàu có đứng thứ hai trong năm gia tộc lớn của Trung Hải mà cũng bị cậu Lăng đó tát thẳng vào mặt, còn cậu Lăng đó thì ủng hộ Duệ Hân. Tuy rằng hiện giờ nhà họ Tô chúng ta phát triển rất thịnh vượng, nhưng không thể không đề phòng cậu Lăng này được”.

Tô Toàn nói: "Trước đây chúng ta đã có rất nhiều tranh chấp với Duệ Hân, điều này dẫn đến việc cậu Lăng hoàn toàn đứng về phía đối lập với chúng ta. Nhưng xét từ góc độ thực lực hiện tại của cậu Lăng, nếu đối phó với nhà họ Tô, e rằng nó sẽ chỉ là vấn đề trong vài phút”.

Bà cụ Tô nói: "Đúng vậy, bây giờ nhà họ Hàn đang lo lắng nhảy loạn lên như kiến bò trên nồi lẩu, cầu cạnh khắp nơi mong tìm được con đường sống. Nghe nói nhà họ Hàn đã nhờ vả Trần Vũ Anh và nhà họ Tống. Lần này nhà họ Tống bị cậu Lăng trấn áp, nhà họ Hàn đã loạn lên đang định nương nhờ nhà họ Đường để mong tìm được đường sống sót”.

Tô Thần nói: "Nhà họ Hàn là kẻ đứng sau sai khiến tạo nên vô số thương vong cho phòng tập Boxing Ngô Lâm. Giờ nhà họ loạn lên, chỉ sợ cậu Lăng tìm mình hỏi tội”.

Bà cụ Tô nói: "Vậy nên, nhà họ Tô chúng ta phải lập tức làm dịu mối quan hệ với Duệ Hân. Nếu không một khi dây phải cậu Lăng đứng phía sau con bé, e rằng nhà họ Tô chúng ta cũng phải đối mặt với tai họa diệt vong”.

Cho dù Tô Thần trăm nghìn lần không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì tương lai của nhà họ Tô, đúng là cháu phải gác lại những gì không bằng lòng trước đây để lấy lòng em Hân. Bà có cách gì cụ thể không?”

Bà cụ Tô nói: "Ngày mai bà sẽ tự mình đến bệnh viện Bình An một chuyến thăm hỏi Duệ Hân, mời con bé đến nhà ăn cơm tối. Sau này mỗi người các cháu đều phải đối đãi với con bé như người nhà, tuyệt đối không được có hiềm khích gì nữa”.

Tô Thần lẩm bẩm: "Bà nội, bà như thế này là đang định để nhà họ Tô chúng ta bợ đỡ cậu Lăng đó hay sao ạ?”

Bà cụ Tô nói: "Bợ đỡ được hay không còn chưa biết được. Nhà họ Tô chúng ta vẫn còn chưa đủ tầm, chỉ chúng ta nói thôi thì không được mà còn phải xem thái độ của cậu Lăng. Nhưng mà ít nhất thì chúng ta cũng không thể đắc tội với cậu ấy được”.

Đối với những người bình thường mà nói, Trung Hải vẫn rất bình yên và vô cùng nhộn nhịp.

Chương 167: Nhất định không giấu giếm

Nhưng ở giới thượng lưu thì đã nổi lên phong ba.

Việc cậu Lăng trấn áp nhà họ họ Tống đã khiến giới giang hồ ở thành phố Trung Hải bùng nổ. Các gia tộc lớn đều bắt đầu chú ý đến tên của cậu Lăng.

Nhưng họ lại không biết cậu Lăng là ai.

Lúc này, Lăng Khôi đang lái chiếc xe máy cũ đến đậu trước cổng một khu chợ tồi tàn, tay xách giỏ đi mua đồ ăn.

Vì hai đồng xu mà anh cãi lộn với mấy người nông dân bán rau cả nửa ngày.

Lúc anh ra ngoài đã hơn một tiếng trôi qua.

Lăng Khôi lái chiếc xe máy của mình về chung cư Garden.

“Lâu lắm rồi không về nhà, không biết bây giờ Chu Lam thế nào rồi”, Lăng Khôi xách giỏ rau đến gõ cửa số 147 tòa 39.

Bây giờ là mười giờ sáng, cũng không phải cuối tuần, chắc là Tô Duệ Hân đang đi làm.

Người mở cửa quả nhiên là Chu Lam.

Chu Lam mặc một bộ sườn xám màu tím làm điểm tô lên vóc dáng đẹp, vẻ mặt tươi roi rói.

Có vẻ như gần đây cuộc sống của bà ta rất tốt.

Sau khi mở cửa nhìn thấy Lăng Khôi, Chu Lam hơi kinh ngạc: "Sao cậu lại đến đây? Duệ Hân đi làm rồi!”

Kể từ khi Lăng Khôi cứu Tô Duệ Hân từ trong tay Trương Khởi Lâm trước mặt đám đông lần trước, thái độ của Chu Lam đối với anh đã được cải thiện rất nhiều. Ít nhất thì lời nói sẽ không quá ác ý nữa.

Lăng Khôi nói: "Cháu đến tìm cô”.

“Tìm tôi?”, Chu Lam cười: “Cậu không muốn ly hôn với Duệ Hân chứ gì? Tìm tôi để nói chuyện này cũng vô ích thôi. Sau lần thập tử nhất sinh lần trước, Duệ Hân có nói chuyện với tôi rồi. Chuyện hôn nhân của con bé, tôi không can thiệp nữa”.

Lăng Khôi nói: "Cháu biết, cháu đến để gặp cô”.

Chu Lam không nói nhiều mà để Lăng Khôi bước vào trong.

Sau khi vào cửa, Lăng Khôi xách giỏ rau vào bếp và bắt đầu rửa rau nấu nướng.

Thường ngày lúc ở nhà Lăng Khôi thường đảm đương mọi công việc nhà như lau sàn nhà, nấu nướng và điều đó không thay đổi trong suốt ba năm qua. Từ lâu Chu Lam đã quen với việc làm việc nhà của Lăng Khôi, nhưng hôm nay Chu Lam lại cảm thấy không quen lắm.

Bà ta cứ cảm thấy Lăng Khôi là lạ, nhưng nhiều lần gặng hỏi lý do, Lăng Khôi đều không trả lời.

Hai giờ sau, mười hai món ăn thịnh soạn đã được bày sẵn trên bàn.

Lăng Khôi xới cho Chu Lam một bát cơm: "Cô Lam, cô ăn cơm đi!”

“Lăng Khôi, cậu bị sao vậy?”, Chu Lam rất ngượng ngùng.

Lăng Khôi cũng tự xới một bát cơm, ăn từng miếng thật to: "Lâu rồi không về nhà, cháu chỉ muốn nấu cho cô bữa cơm thôi”.

Chu Lam cũng ăn vài miếng, thấy rằng kỹ năng nấu nướng của Lăng Khôi còn tiến bộ hơn nữa, bà ta không thể không ăn thêm vài miếng nữa.

Lăng Khôi nói: "Ăn của người thì phải giúp người. Cháu có chuyện này muốn nhờ cô Lam giúp đỡ”.

Suýt chút nữa thì miếng cơm Chu Lam đang ăn trong miệng phun ra: "Tôi biết ngay mà, quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì. Trước đó cậu dám đánh đập Trương Khởi Lâm cứu Duệ Hân, cũng xem như là thanh niên có máu liều, sao giờ lại cần tôi giúp rồi vậy?”

Trong ấn tượng của Chu Lam, Lăng Khôi chính là một thanh niên máu lửa, đối với Tô Duệ Hân cũng khá tốt, chỉ thế mà thôi.

Lăng Khôi nói: "Cháu nhớ là cô và Tôn Bác là bạn học đại học”.

Chu Lam tò mò hỏi: "Tôn Bác nào cơ?”

Lăng Khôi nói: "Tôn Bác mà bây giờ là Hiệu trưởng Đại học Y khoa Trung Hải”.

Chu Lam nói: "Chúng tôi đúng là bạn học, hơn nữa ông ta còn từng theo đuổi tôi nữa đấy”.

Lăng Khôi nói: "Cháu muốn nhờ cô hẹn gặp Tôn Bác”.

"Đều đã là chuyện cũ cả rồi, tôi và ông ta sớm đã cắt đứt quan hệ. Năm xưa ông ta cũng theo đuổi tôi không thành, tôi hẹn gặp ông ta làm gì chứ? Không hẹn đâu, tôi là người sống có nguyên tắc!”, Chu Lam đỏ mặt.

Lăng Khôi nói: "Cô hẹn còn cháu đi gặp”.

“Lăng Khôi, cậu định làm gì?”, Chu Lam càng cảm thấy khó hiểu.

Lăng Khôi nói: "Cháu cũng rất thành thạo về y học. Nghe nói Tôn Bác hiện đang là ngôi sao sáng trong lĩnh vực y tế của thành phố Trung Hải. Ông ta có kiến thức uyên thâm về y học, vừa hay cháu có vài vấn đề muốn lĩnh giáo ông ta”.

"Cậu cũng thành thạo y thuật? Sao tôi không nhìn ra nhỉ?", Chu Lam nghi hoặc nói: "Cậu không lừa tôi đấy chứ?”

Lăng Khôi nói: "Sao có thể như vậy được chứ, cháu nghiêm túc mà. Nào, cô Lam ăn thêm miếng thịt nữa đi, ngon lắm đấy”.

Chu Lam thực sự khó mà từ chối được sự nhiệt tình: "Thôi được, tôi hẹn. Hầy, biết sớm thì tôi đã không nên ăn bữa cơm này rồi”.

Lăng Khôi bật cười, chủ động gắp thêm cho Chu Lam vài miếng măng: "Cô ăn thêm đi, những món này đều ngon lắm, đều là làm cho cô cả đấy, cô mau nếm thử đi”.

“Ôi giời, được rồi được rồi, nhiều lắm rồi, đừng gắp nữa”, Chu Lam vui vẻ nói.

Nhìn cảnh này, Lăng Khôi bỗng thấy nhẹ lòng.

Trước đây Chu Lam coi Lăng Khôi như chó lợn, như cỏ rác, suốt ngày chế nhạo, tát anh.

Nhưng lúc này, Lăng Khôi đột nhiên cảm thấy dù sao bà ta cũng là phụ nữ, chỉ là hơi hợm hĩnh mà thôi.

Anh đường đường là một người đàn ông, không nên chấp nhặt với một người phụ nữ như vậy.

"Vậy thì cảm ơn cô nhiều".

Đại học Y khoa Trung Hải là trường y tốt nhất ở Trung Hải, đồng thời đây cũng là trường y cấp bậc ‘cung điện’ trong lòng của vô số nhân viên ngành y.

Tôn Bác với tư cách là hiệu trưởng, thậm chí còn được ca ngợi là ngôi sao sáng của trường y có quyền lực rất cao trong lĩnh vực y học. Cũng chỉ có dự án nghiên cứu y học quy mô lớn, chẳng hạn như dự án thảo dược mới có thể khiến Tôn Bác ra mặt chỉ đạo.

Thường thì bệnh viện lớn muốn mời Tôn Bác ra mặt, người ta đều không thèm xuất hiện.

Vị trí của Đại học Y Trung Hải gần Học viện Hí kịch Trung Hải và gần hồ Bạch Thúy.

Có một chiếc đình thưởng trà ở giữa hồ Bạch Thúy.

Tên là Cổ Trà Mã Đáo.

Ngồi trong chiếc đình thưởng trà có thể nhìn ngắm vẻ đẹp của hồ Bạch Thúy. Đó là một nơi tuyệt vời để gặp gỡ những người đẹp.

Tôn Bác đến đây từ sớm, ông ta chọn một nơi vắng vẻ, gọi một vò Long Tỉnh, chốc chốc sửa sang lại đầu tóc, yên lặng chờ Chu Lam đến.

Ngày trước Chu Lam là hoa khôi trong lớp, có vô số người theo đuổi, Tôn Bác cũng là một trong số đó.

Chỉ tiếc là ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’, để lại cho nhau sự nuối tiếc cả đời.

Giờ Chu Lam chủ động hẹn mình nên Tôn Bác mặc bộ quần áo mà ông ta cho là đẹp nhất, ông ta còn đặc biệt đến tiệm làm tóc để làm tóc, đoán chừng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Kết quả người bước vào là Lăng Khôi.

“Hiệu trưởng Tôn, xin chào!”, Lăng Khôi ngồi xuống một cách đầy phóng đãng.

Tôn Bác nhìn quanh, không thấy ai khác nữa.

Lăng Khôi nói: "Đừng nhìn nữa, cô Lam giúp tôi hẹn ông ra đây đó”.

“Cậu chẳng qua chỉ là thằng ở rể của nhà họ Tô thôi, cậu tìm tôi làm gì?”, Tôn Bác nói như không, thu dọn đồ đạc định rời đi: “Rõ là xui xẻo!”

Lúc này Lăng Khôi nói: “Khoan đã”.

"Lăng Khôi, cậu chỉ là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô thôi. Cậu có đủ tư cách để nói chuyện với tôi sao? Nếu không phải vì Chu Lam, tôi đã không đến buổi hẹn này rồi", Tôn Bác trông đầy vẻ khó tính.

“Ông cho rằng tôi không đủ tư cách nói chuyện với ông sao?”, Lăng Khôi lấy ra một tập tài lệu đưa cho Tôn Bác: “Nhìn cái này đi rồi hãy nói”.

“Cái quái gì vậy”, Tôn Bác tức lắm rồi, ông ta mở tập tài liệu ra xem, sau đó liền sửng sốt. Sau khi đặt tập tài liệu xuống, ông ta nhìn Lăng Khôi một cái, sau đó chắp tay nói: “Vừa rồi là tôi thô lỗ rồi”.

Tôn Bác lại ngồi xuống và chủ động rót trà cho Lăng Khôi.

Lăng Khôi nhấp một ngụm trà: "Ông cũng không cần phải căng thẳng, tôi tìm ông chỉ là muốn hỏi ông một chuyện thôi".

Tôn Bác nói: "Cậu nói đi, tôi mà biết nhất định sẽ không giấu giếm”.

Chương 168: Lý Duy Duy chết rồi

Trước câu hỏi của Lăng Khôi, Tôn Bác cảm thấy áp lực rất lớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Hợp đồng này là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của toàn bộ Đại học Y khoa Trung Hải.

Tập đoàn Trần Thị đã mua ba mươi phần trăm cổ phần, trở thành cổ đông lớn thứ hai của Đại học Y khoa Trung Hải.

Như mọi người đều biết, sự phát triển của các trường y đòi hỏi nguồn kinh phí rất lớn. Kể từ khi thành lập, Đại học Y khoa Trung Hải hoàn toàn là một doanh nghiệp cổ phần. Với sự phát triển không ngừng của trường đại học y, những cổ phần này ngày càng có giá trị hơn.

Tính trên cơ sở tài sản lưu động, muốn mua ba mươi phần trăm cổ phần mà không có một tỷ tệ thì sẽ không thể mua nổi.

Tập đoàn Trần Thị thực sự có thể bỏ ra số vốn lớn như vậy cho người thanh niên trước mặt như thế ư?

Làm sao Tôn Bác dám xem thường chứ?

Một khi đắc tội với Lăng Khôi, ông ta có thể bị cách chức hiệu trưởng chỉ trong nháy mắt.

Lăng Khôi rót cho mình một tách trà và nhấp một ngụm: "Hai năm trước, Đại học Y khoa Trung Hải có một sinh viên năm nhất tên là Dương Nguyệt, ông có ấn tượng không?”

“Không có ấn tượng gì!”, Tôn Bác hơi sửng sốt, cơ thể bất giác giác hít sâu một hơi.

“Tôi ghét nhất người khác nói dối trước mặt tôi”, ánh mắt Lăng Khôi nhìn Tôn Bác sắc như dao.

Tôn Bác sởn cả tóc gáy, không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi.

“Không dám nói?”, Lăng Khôi nhàn nhã uống trà và lạnh lùng hỏi.

“Tuy rằng tôi có từng nghe nói về chuyện này”, sau khi Tôn Bác cân nhắc, ông ta đột nhiên nói một cách vô cùng chắc chắn: “Nhưng tôi không biết rõ lắm”.

Lăng Khôi nói một cách bình tĩnh: "Tôi mới chỉ nói một cái tên thôi mà ông đã căng thẳng như vậy rồi, còn nói nhiều hơn cả tôi nữa, điều đó chứng tỏ ông có biết chuyện năm đó”.

Tôn Bác nhíu chặt mày lại, cơ thể hơi run rẩy.

Lăng Khôi tiếp tục: "Chuyện năm đó Dương Nguyệt bị sàm sỡ, kẻ giở trò là một lãnh đạo cấp cao của trường Đại học Y khoa Trung Hải. Cũng chính là tên ác ôn đó đã chuốc say Tôn Nguyệt ở buổi tiệc, sau đó hiến tặng cho một ông trùm, kết quả là bị ông trùm đó làm nhục, còn đăng cả video lên trang web nội bộ của trường”.

Lăng Khôi vừa uống trà vừa nói: "Sau đó, bố của Dương Nguyệt đến trường và đánh đập tên ác ôn đó một trận. Sau đó trong vài ngày, một nhóm người mặc đồ đen đã xông vào nhà của Dương Nguyệt và đánh gãy chân của Dương Thiết Quải, còn đâm thủng một bên tai của Tố Lan. Điều gây sốc hơn là thay vì trừng phạt tên ác ôn đó, nhà trường đã sa thải Dương Nguyệt, khiến cho chứng minh thư của cả gia đình ba người phải chịu vết nhơ, từ đó sống cuộc sống không bằng loài chó lợn”.

"Mặc dù tất cả những chuyện này đã qua đi được hai năm rồi, nhưng chắc hẳn ông phải có ấn tượng rất sâu sắc đối với một chuyện lớn như vậy, thế mà ông lại nói ông không biết?”, Lăng Khôi siết chặt tách trà, ánh mắt đanh lại nhìn ông ta nói.

Tôn Bác toát mồ hôi lạnh, tay cầm tách trà bất giác run lên.

"Mặc dù tôi biết một chút về vấn đề này, nhưng tôi biết rất ít".

Lăng Khôi trực tiếp ngắt lời: "Vậy thì hãy nói cho tôi biết những gì ông biết”.

Tôn Bác nói: "Tên ác ôn đó đúng là một lãnh đạo cấp cao của trường chúng tôi, và người mà Dương Thiết Quải đánh là Lý Duy Duy, một nhân viên cấp cao của trường chúng tôi”.

“Lý Duy Duy là ai?”, kể từ khi Lăng Khôi nhìn thấy tờ giấy bị xé rách trong cuốn sổ, và từ khi Lăng Khôi thấy Dương Thiết Quải thà giả vờ say còn hơn là phải trả lời câu hỏi của anh, Lăng Khôi liền biết rằng chuyện năm đó không phải là chuyện nhỏ.

Chính vì điều này mà Lăng Khôi đã quyết định đích thân ra mặt xử lý.

Thậm chí anh còn yêu cầu Trần Lâm mua ba mươi phần trăm cổ phần của Đại học Y khoa Trung Hải. Một mặt để thuận tiện cho việc điều tra vấn đề này của mình. Mặt khác cũng là để mở đường cho tương lai của Tô Duệ Hân.

Tôn Bác nói: "Tôi không ở trường vào thời điểm xảy ra sự việc. Mọi thứ trong trường đều do Lý Duy Duy kiểm soát. Sau khi tôi quay lại, chuyện này đã được niêm phong rồi. Sự hiểu biết của tôi về vấn đề này chỉ giới hạn trong hồ sơ thôi”.

Lăng Khôi càng nghe càng cảm thấy chuyện này không đơn giản: "Nói cách khác, kẻ ác ôn năm đó chính là Lý Duy Duy?”

Tôn Bác nói: "Dù sao người bị Dương Thiết Quải đánh đập cũng là Lý Duy Duy. Về việc tên ác ôn có phải là Lý Duy Duy hay không thì tôi không biết. Cậu có thể hỏi người liên quan”.

“Nếu tôi có thể tìm hiểu được toàn bộ câu chuyện từ người có liên quan thì tôi tìm ông làm gì?”, ánh mắt Lăng Khôi hằn học: “Hồ sơ đó còn không?”

Tôn Bác nói: "Còn. Nếu cậu muốn, trở về tôi có thể sao lại cho cậu một bản”.

Lăng Khôi nói: "Càng sớm càng tốt. Ngoài ra, Lý Duy Duy bây giờ đang ở đâu?”

Tôn Bác nói: "Lý Duy Duy chết rồi”.

“Chết rồi?”, Lăng Khôi giật mình, anh càng lúc càng cảm thấy đằng sau chuyện này không hề đơn giản.

Đây đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.

Lăng Khôi hoàn hồn lại và chậm rãi nói: “Hắn chết như thế nào?”

Tôn Bác nói: "Khi trở về tôi còn gặp mặt Lý Duy Duy lần cuối cùng, tôi cũng đã cố tình hỏi về chuyện này. Lúc đó thần sắc Lý Duy Duy không được tốt, tinh thần hoảng loạn, hình như mắc phải bệnh nặng, không nói gì cả. Sau đó cậu ta xin nghỉ ốm mấy hôm, rồi chết vì bệnh ở nhà”.

“Bệnh gì?”, Lăng Khôi rất cẩn thận hỏi.

Tôn Bác nói: "Tôi chưa từng nhìn thấy thi thể của cậu ta. Người ta đồn rằng cậu ta đột ngột qua đời do làm việc quá sức".

Lăng Khôi nói: “Lý Duy Duy có phải là loại người tham công tiếc việc không?”

Tôn Bác nói: "Thường ngày Lý Duy Duy làm việc khá nghiêm túc, hơn nữa còn thích đeo bám vào những thứ quyền lực, mối quan hệ xã hội rất nhiều. Quả thực là cậu ta sống rất mệt mỏi, nhưng nếu nói rằng đột ngột qua đời vì làm việc quá sức thì hơi cường điệu”.

Lăng Khôi cầm tách trà, xem xét kỹ lưỡng những gì đã xảy ra rồi buột miệng hỏi: "Sau đó thì sao?”

Tôn Bác lắc đầu nói: "Không có sau đó nữa. Chuyện này cứ như vậy lắng xuống, từ đó đến nay không ai nhắc tới nữa”.

Lăng Khôi nói: “Chuyện này có ai khác nhúng tay vào không?”

Tôn Bác nói: "Lúc đó tôi cũng đã điều tra cẩn thận nhưng không tìm ra bất cứ manh mối nào. Toàn bộ sự việc do một mình Lý Duy Duy xử lý, không có người thứ hai nhúng tay vào. Với tư cách là hiệu trưởng, chuyện này xảy ra dưới sự quản lý của tôi, tôi cũng rất hoảng sợ vì chuyện lớn như vậy xảy ra nên sau đó tôi đã đến nhà Dương Nguyệt để hỏi về chuyện này”.

Lăng Khôi nói: "Kết quả thế nào?”

Tôn Bác nói: "Không có kết quả. Lúc đó Dương Thiết Quải cũng không biết rõ nội tình, thậm chí ngay cả bản thân Dương Nguyệt còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó, Dương Nguyệt uống quá nhiều, cũng không thấy rõ kẻ đã làm nhục mình trông như thế nào. Lý Duy Duy vì bị Dương Thiết Quải đánh nên cậu ta mới bị hiểu nhầm là thủ phạm. Thực tế, có thể không phải Lý Duy Duy đã làm điều đó. Có điều Lý Duy Duy đã chết rồi, vì vậy chuyện này chỉ đành cứ thế cho qua thôi”.

Chương 169: Thật là bạo tay

Lăng Khôi không hỏi thêm câu nào nữa mà tự mình uống trà. Một lúc sau, anh đứng dậy, đứng trước cửa sổ và nhìn mặt nước hồ Bạch Thúy.

Trên hồ Bạch Thúy, có người đang đi bè và có chim chóc đang bay lượn.

“Những gì tôi nói đều là sự thật, hoàn toàn không có một câu nào dối trá”, Tôn Bác lại nói.

“Ông về đi, gửi cho tôi tập hồ sơ lúc đó nhanh nhất có thể”, Lăng Khôi uống nốt ngụm trà cuối cùng rồi đứng dậy rời đi: “Xin hãy giữ bí mật về thân phận của tôi. Hôm nay tôi không hề đến hồ Bạch Thúy”.

Rời khỏi Cổ Trà Mã Đạo, Lăng Khôi một mình đi dạo trong hồ Bạch Thúy, chậm rãi đi dọc theo hồ nước khổng lồ.

"Không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy. Trước đây mình đã đánh giá thấp chuyện này”, Lăng Khôi cau mày: "Mình đã ở thành phố Trung Hải được ba năm rồi mà vẫn có những chuyện khiến mình phải đau đầu. Người đứng sau chuyện này thật không hề đơn giản. Bày trò hoàn hảo không kẽ hở như vậy thật là bạo tay. Chỉ là bạo tay như vậy chỉ để đối phó với một cô gái trẻ mới thành niên quả thực là không cần thiết”.

Bạo tay như vậy dường như không phải chỉ đơn giản là để đối phó với một cô gái nhỏ.

Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?

Mượn chuyện này để hủy hoại cả nhà Dương Nguyệt?

Khiến cho gia đình của Dương Nguyệt từ đó trở đi sống không bằng loài chó lợn?

Điều mà Lăng Khôi lo lắng nhất là, đối phương làm điều này không chỉ đơn giản là nhắm tới Dương Nguyệt, mà nhắm vào anh.

Lẽ nào có ai đó đã biết được thân phận của anh?

Lăng Khôi càng nghĩ càng cảm thấy sửng sốt.

Chỉ cần bạn còn sống trên thế giới này, một ngày nào đó danh tính của bạn cũng sẽ bị tiết lộ. Nhưng hiện giờ, Lăng Khôi vẫn chưa sẵn sàng. Nếu bị lộ trước thân phận thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Huyết Vũ không có ở đây, mình chẳng có ai để bàn bạc”, Lăng Khôi thở dài, rất lâu sau vẫn không thể buông bỏ được.

“Cũng không biết đã tìm được Quốc Thủ Thánh Y hay chưa? Nếu như không tìm thấy, mình chỉ có thể liều mạng thôi”, Lăng Khôi đứng bên hồ, chắp tay ngước nhìn mặt nước mùa thu.

Sóng xanh lăn tăn, nắng vàng tươi đẹp.

Anh đứng từ giữa trưa cho đến lúc mặt trời lặn, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu bạc dừng bên vệ đường.

Trần Lâm và Lục Hải Siêu xuống xe và đến chỗ Lăng Khôi, Trần Lâm kính cẩn nói: "Thưa cậu, mặt trời lặn rồi, đến lúc phải lên đường rồi”.

Lăng Khôi vẫn đứng yên không động đậy.

Một lúc lâu sau, Trần Lâm lại nhắc nhở: "Thưa cậu, đến giờ khởi hành rồi”.

Một lúc sau, Lăng Khôi mới hoàn hồn trở lại: "Mọi người đều đến đủ cả rồi chứ?”

Trần Lâm nói: "Tỉnh Bằng và Lý Long đã hẹn cô Tô ăn tối tại nhà hàng Á Vận để thảo luận về việc sáp nhập ba bệnh viện. Chỉ là Lý Long và Tỉnh Bằng có yêu cầu cao hơn, họ muốn chiếm sáu mươi phần trăm cổ phần sau khi sáp nhập. Chắc chắn cô Tô sẽ không đồng ý”.

Lục Hải Siêu nói: "Giới hạn của cô Tô là ba mươi phần trăm cổ phần, chuyện này chắc chắn là không đàm phán thành công được rồi”.

Lăng Khôi nói: "Không được cho thêm một phần trăm cổ phần nào nữa”.

Trần Lâm nói: "Tôi hiểu. Tôi đã cho người liên hệ với tài vụ của hai bệnh viện này và thanh lý tài sản của hai bệnh viện này. Khi đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ tung tin ra để họ thiệt hại nghiêm trọng và mua lại hai bệnh viện với giá thích hợp, để bệnh viện Bình An thu mua lại chúng là được”.

Lăng Khôi nói: "Được. Sự nghiệp của Duệ Hân liên quan đến kế hoạch của tôi. Trong tương lai mỗi cổ phần của bệnh viện Bình An đều có giá trị cực cao và phải hoàn toàn do chính tay cô ấy nắm giữ. Cô ấy có tâm, có tài, có thủ đoạn, tôi cũng có ý. Tôi muốn từng bước đẩy cô ấy lên đỉnh cao”.

Phòng VIP số một, nhà hàng Á Vận.

Tô Duệ Hân, Ngô Giai Giai, Tỉnh Bằng và Lý Long đang ngồi cùng nhau trong bữa tối, họ không động vào thức ăn, sắc mặt của mọi người cũng đều khá khó coi.

Tỉnh Bằng nói: "Tổng giám đốc Tô, dù sao hai bệnh viện của chúng tôi đều là bệnh viện kỳ cựu hạng hai. Sau khi sáp nhập với bệnh viện Bình An của cô, chúng tôi muốn có tổng cộng sáu mươi phần trăm cổ phần cũng không có gì quá đáng. Ngược lại chúng tôi còn chịu thiệt nữa”.

Lý Long nói: "Tổng giám đốc Tô, cô cân nhắc lại đi. Chúng tôi thì vẫn kiên quyết như thế, hoặc là không sáp nhập nữa. Hơn nữa, hai bệnh viện của chúng tôi đều có nền tảng vững chắc, danh tiếng tốt, nếu quanh năm cạnh tranh với bệnh viện Bình An của cô thì sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ba bệnh viện. Bệnh viện Bình An của cô cũng phải chịu thiệt hại rất lớn, đó không phải là thượng sách”.

Tô Duệ Hân ngồi một cách trang nghiêm, cẩn thận uống trà và không nói gì.

Lúc này, Ngô Giai Giai nói: "Sau khi sáp nhập, ba mươi phần trăm cổ phần là giới hạn của chúng tôi. Nếu các ông không muốn thì đừng sáp nhập nữa. Thường ngày tổng giám đốc Tô rất bận, xin phép đi trước”.

Ngô Giai Giai đứng dậy định rời đi, còn chưa đi được mấy bước, Tỉnh Bằng đã vội vàng bước tới kèm theo nụ cười và nói: "Mọi chuyện đều có thể bàn bạc mà. Sáu mươi phần trăm không được thì chúng ta có thể thảo luận lại, năm mươi phần trăm cũng được”.

“Không có gì để bàn bạc tiếp”, Ngô Giai Giai nói.

Lý Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm mươi phần trăm không được thì bốn mươi phần trăm. Hai nhà chúng tôi sáp nhập lại với nhau chỉ cần bốn mươi phần trăm cổ phần, như thế là được chứ gì?”

“Vẫn không có gì để nói cả”, Ngô Giai Giai phủ quyết, tiếp tục rời đi.

"Thôi được rồi, ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm, như thế là được rồi chứ gì?”, Lý Long vỗ bàn tức giận nói.

Ngô Giai Giai sửng sốt, ánh mắt cô nhìn hai người họ đã thay đổi.

Đồng ý nhanh như vậy sao?

Kịch bản đâu phải được chuẩn bị như thế này?

Sao hai công ty này có thể đồng ý với điều kiện khắc nghiệt như vậy?

Tô Duệ Hân cũng xúc động.

“Nào nào nào, tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi. Chúng ta cứ thế ký vào là xong”, Lý Long cầm bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Tô Duệ Hân, ngay cả cây bút cũng đã chuẩn bị xong.

Ngược lại Ngô Giai Giai cảm thấy không bình tĩnh: "Các ông không cân nhắc thêm sao?”

Lý Long nói: "Không cần nghĩ nữa. Tôi điều hành bệnh viện đã nhiều năm, giờ cũng mệt mỏi rồi. Tôi muốn bán bệnh viện để lấy một khoản tiền làm những gì mình thích”.

Tỉnh Bằng nói: "Tôi cũng nghĩ vậy”.

Ngô Giai Giai ghé sát tai Tô Duệ Hân nói nhỏ: "Duệ Hân, mình nghĩ điều kiện này có thể chấp nhận được. Ba bệnh viện sáp nhập lại, chúng ta làm chủ. Đây là kết quả tốt nhất cho bệnh viện Bình An rồi”.

Tô Duệ Hân cân nhắc kỹ lưỡng, do dự mãi rồi cuối cùng cô nói: "Chuyện này tôi còn phải cân nhắc thêm, mời hai vị về”.

"Tổng giám đốc Tô, cô như thế này quá đáng lắm rồi đó? Lúc trước là cô đề ra ba mươi phần trăm cổ phần, bây giờ tôi đã đồng ý rồi, cô lại còn phải suy nghĩ nữa sao? Cô đang đùa chúng tôi sao? Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì tổng giám đốc Tô cô sẽ bị mất hết uy tín, sau này còn ai dám tin cô nữa, ai dám làm ăn với cô nữa?”, Lý Long phẫn nộ.

Tỉnh Bằng nói: "Lý Long nói đúng, tổng giám đốc Tô, cô đừng để mất uy tín, sau này ở thị trấn Hoa Hồng còn ai dám tin cô nữa? Ba mươi phần trăm cổ phần đã làm xấu mặt hai gia nhà chúng tôi lắm rồi. Chúng tôi đã nhún nhường lắm rồi mà cô còn muốn sỉ nhục chúng tôi nữa sao?”

Sau khi cân nhắc, Tô Duệ Hân nói: "Được, tôi ký”.

Hợp đồng chuyển qua, Tô Duệ Hân cầm bút chuẩn bị ký.

"Vợ à, không ký vào đó được”.

Lăng Khôi đột nhiên xông tới, giật lấy giấy bút trong tay, xé thành từng mảnh, ném xuống đất và giẫm chân lên.

Chương 170: Anh muốn phá hoại sao

"Lăng Khôi? Sao anh lại đến đây?”, Ngô Giai Giai hét lên: "Anh điên rồi sao? Đây là hợp đồng sáp nhập ba bệnh viện của chúng ta. Anh cứ thế xé nó ra như thế ư? Não anh có bị ẩm IC không đấy?”

"Lăng Khôi, cái tên phá hoại này, anh đang muốn làm hại bệnh viện Bình An đấy à?”

Ngô Giai Giai nhảy dựng lên.

Ngô Giai Giai rất hài lòng với việc đàm phán sáp nhập với những điều kiện tốt đẹp như vậy. Vốn tưởng rằng đã nhìn thấy viễn cảnh bệnh viện Bình An nắm giữ được toàn bộ thị trường y tế của thị trấn Hoa Hồng rồi.

Bây giờ lại bị Lăng Khôi chen vào, xé bỏ hợp đồng trước mặt mọi người, sự hợp tác này e rằng sẽ không còn nữa.

Tô Duệ Hân lại không quá tức giận, ngược lại còn mỉm cười: "Lăng Khôi, anh đến làm gì vậy?”

Nếu như lúc bình thường, chắc chắn Tô Duệ Hân rất tức giận.

Nhưng hôm nay lại không hề.

Có lẽ cô vẫn còn đang e ngại về vấn đề sau khi sáp nhập, đối phương muốn ba mươi phần trăm cổ phần.

Từ góc độ lý trí mà nói, giao dịch này rất có lợi, nhưng không hiểu tại sao Tô Duệ Hân vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Lăng Khôi đã xé bỏ hợp đồng, ngược lại còn khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Lăng Khôi nói: “Anh lo em bị thiệt nên đến đây giúp em”.

Ngô Giai Giai không nhịn được cười lên thành tiếng: "Bây giờ anh thậm chí còn không nuôi nổi bản thân mình, còn muốn giúp Duệ Hân? Đầu óc anh ngày càng có vấn đề rồi đấy, phải đi khám thôi”.

Tô Duệ Hân cũng mỉm cười: "Lăng Khôi, anh đừng nói mạnh mồm như thế, nghiêm túc một chút có được không?”

Lăng Khôi nghiêm mặt nói: "Anh đang rất nghiêm túc”.

Lý Long nhìn thấy Lăng Khôi xuất hiện thì sợ tới mức toàn thân ớn lạnh.

Lần gần đây nhất là tại nhà hàng Á Vận, Lăng Khôi đã dùng thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ để nghiền nát ông ta và còn làm ông ta thiệt hại nghiêm trọng. Đương nhiên ông ta biết thân phận của Lăng Khôi rất phi thường, nhưng không dám nói ra.

Tô Duệ Hân nói: "Vậy anh nói thử xem, vì sao muốn xé bỏ hợp đồng này?”

Lăng Khôi nói: "Anh vừa nghe được một số tin tức. Bệnh viện Tỉnh Bằng và bệnh viện Hoa Hồng đã tự ý tăng giá thuốc, dùng lại thiết bị y tế đã qua sử dụng và bán hàng giả. Hiện giờ họ đang bị Công đoàn Trung Hải kiểm tra rất nghiêm ngặt. Việc bị niêm phong cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.

Anh vừa dứt lời thì Tỉnh Bằng và Lý Long đều vô cùng sợ hãi.

Tin tức này là tuyệt mật, sao Lăng Khôi lại biết?

Lại còn nói ra trước mặt mọi người nữa!

Ngô Giai Giai sửng sốt: "Những gì anh nói là sự thật ư?”

Lăng Khôi nói: "Tất nhiên”.

Tô Duệ Hân nói: "Anh nghe tin này ở đâu ra thế?”

Vẻ mặt Lăng Khôi khó xử: "Khi anh mới bước vào đây, rất nhiều người trong nhà hàng Á Vận đang thảo luận về vấn đề này. Lẽ nào hai người không biết sao?”

“Còn có chuyện như vậy sao?”, Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều choáng váng.

Lúc này Tỉnh Bằng mới ho khan một tiếng nói: "Lăng Khôi, cậu đừng ngậm máu phun người, bệnh viện của chúng tôi hiện tại rất tốt, không có chuyện như cậu nói. Hơn nữa, chúng tôi đã điều hành bệnh viện nhiều năm rồi, rất có danh tiếng. Tại sao chúng tôi phải làm như vậy chứ? Chúng tôi đâu có ngu?"

Lăng Khôi ngồi bên cạnh Tô Duệ Hân, tự mình rót một ly rượu, liếc nhìn Lý Long: "Lý Long, lời tôi nói có phải là sự thật không?”

Lý Long cả kinh: "Thật, là sự thật”.

“Ông Long, mẹ kiếp, ông đang bắt đầu ăn nói linh tinh cái gì thế?”, Tỉnh Bằng hoảng sợ, giọng nói hơi run rẩy.

Lý Long cẩn thận quan sát những thay đổi trong biểu hiện của Lăng Khôi, chỉ thấy Lăng Khôi đang tự uống rượu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình.

Càng như vậy, Lý Long càng cảm thấy áp lực, sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cùng ông ta nói: "Tỉnh Bằng, mọi chuyện đã vỡ lở rồi, đừng giấu giếm nữa. Lăng Khôi nói đúng, đúng là hai bệnh viện chúng tôi đã làm chuyện không nên làm. Bây giờ đã bị Công đoàn Trung Hải điều tra nghiêm ngặt, sắp tới sẽ bị niêm phong. Chính vì như vậy nên hai nhà chúng tôi mới không tiếc mọi giá mong được sáp nhập”.

"Ông Long, ông đang làm gì vậy? Chỉ thiếu chút nữa thôi là chúng ta có thể ký kết được hợp đồng rồi, đây là chuyện chỉ một lần là được mãi mãi về sau. Sao ông lại…”, Tỉnh Bằng bước lên phía trước kéo tay áo Lý Long điên cuồng hét lên.

"Chuyện đã lan rộng rồi, không giấu được nữa đâu. Tỉnh Bằng, ông đừng ngốc nữa, tôi làm như vậy là đang cứu mạng ông đấy. Nếu như ông còn u mê không tỉnh ngộ thì chết thế nào ông cũng không biết đâu”, Lý Long đẩy Tỉnh Bằng ra.

Lý Long biết Lăng Khôi chính là cậu Lăng nổi như cồn. Nếu như khiến cậu Lăng tức giận thì phải làm sao đây?

Cái gì mà sự việc đã lan rộng rồi, cái gì mà mọi người đều đang bàn luận về chuyện của hai bệnh viện?

Sao có thể như thế được chứ?

Lý Long dùng ngón chân cũng đoán được chắc chắn là do Lăng Khôi âm thầm chỉ đạo, cố tình đưa tin tức ra ngoài.

Mặc dù Lý Long biết, nhưng ông ta có thể chống lại sao?

Ông ta không thể.

Lăng Khôi nói: "Mặc dù hai bệnh viện của các ông sắp bị niêm phong, nhưng vẫn còn chút giá trị. Nếu như có thể bán lại cho bệnh viện Bình An với cái giá hợp lý thì đó cũng là kết cục tốt đẹp”.

Lý Long nói: “Ý này hay, đối với chúng tôi mà nói, đây là kết quả tốt nhất rồi. Tôi bằng lòng bán bệnh viện Hoa Hồng cho bệnh viện Bình An. Còn về giá cả, Lăng Khôi cậu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu!”

"Ông Long, ông điên rồi sao? Hai bệnh viện của chúng ta đã hoạt động hơn mười năm, nền tảng vững chắc, sao có thể để cậu ta tùy tiện ra giá được chứ?”, Tỉnh Bằng sắp phát điên.

Lăng Khôi uống một hớp rượu: "Tỉnh Bằng, ông có thể không bán bệnh viện cho vợ tôi, vậy thì ông cứ đợi bị niêm phong đi. Đến lúc đó nó không đáng một xu, toàn bộ tài sản đều xung công quỹ nộp thuế hết. Ông tự mình chọn đi”.

“Ức hiếp người, ức hiếp người quá đáng”, Tỉnh Bằng tức đến mức giậm chân: “Vậy thì cậu cũng không thể tùy tiện ra giá chứ. Nhỡ đâu cậu chỉ ra giá có mấy chục triệu tệ thì chẳng phải là sỉ nhục người khác sao?”

Có thể mua một bệnh viện với giá mấy chục triệu tệ?

Cả Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đều ngẩn ra.

Nếu mua theo giá thị trường, cả hai bệnh viện Hoa Hồng và bệnh viện Tam Tỉnh cộng lại, ít nhất cũng phải vài trăm triệu tệ. Với nguồn lực tài chính của bệnh viện Bình An hiện nay, căn bản không thể mua được hai bệnh viện.

Nhưng Lăng Khôi vào làm loạn một hồi, Tỉnh Bằng đã đưa ra mức giá vài chục triệu tệ?

Thế này đâu khác gì lắm so với việc mua bắp cải đâu?

Ngô Giai Giai suýt nữa định nói là không cần mấy chục triệu tệ đâu, một trăm triệu tệ là có thể lập tức ký hợp đồng.

Tô Duệ Hân cũng hoàn toàn chấp nhận con số một trăm triệu tệ. Bệnh viện Bình An có thể chi được số tiền này, suýt chút nữa thì Tô Duệ Hân định mở miệng đàm phán về chuyện mua lại.

Lúc này Lăng Khôi lại lên tiếng: "Mấy chục triệu tệ sao? Vậy mà ông cũng nói ra được? Bệnh viện sắp bị niêm phong đến nơi rồi, nó gần như không đáng giá một xu. Hơn nữa, các người làm giả thuốc, dung túng bao che, nâng giá thị trường, ép buộc bệnh nhân. Bệnh viện của các người bị niêm phong xem như tốt lắm rồi, nếu như Công đoàn Trung Hải làm thêm bước nữa thì ngay cả hai người cũng sẽ bị bắt để hỏi tội đấy”.

Anh vừa dứt lời thì Lý Long kinh hãi quỳ luôn xuống đất và hét lên: "Tôi bán! Lăng Khôi, cậu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu”.

Tỉnh Bằng nói: "Năm mươi triệu tệ, một xu cũng không được thiếu”.

Ngô Giai Giai định đồng ý thì Lăng Khôi nói trước: "Quá nhiều. Sai từ cấp số lượng rồi!”

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai hít sâu một hơi, yên lặng chờ Tỉnh Bằng và Lý Long.

Họ sẽ không đẩy giá xuống dưới mấy chục triệu tệ thật chứ?

Tỉnh Bằng nói: "Chín triệu chín trăm chín mươi chín nghìn tệ?”

Chết tiệt.

Nhấn Mở Bình Luận