Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ



Lăng Khôi chưa từng gặp Đường Thục Hoà này.

Thế nhưng anh biết hắn.

Dù sao cũng phải kiểm soát nhà họ Đường, Lăng Khôi đương nhiên phải nghe ngóng cho kỹ các thành viên từ trên xuống dưới của nhà họ Đường.

Đường Thục Hoà là con trai út của Đường Xuyên Bách, vô cùng dốt nát, bởi vì sợ sự dạy dỗ nghiêm khắc của Đường Xuyên Bách nên không hay về nhà, từ nhỏ đã thường ở bên ngoài chơi bời lêu lổng, hống hách bốn phương.

Mà gần đây Đường Xuyên Bách bận rộn chuyện nhà họ Đường, căn bản không có thời gian quản lý hắn. Hắn đương nhiên càng thêm ngông nghênh vênh váo.

Lăng Khôi vốn vẫn rất điềm tĩnh đột nhiên mắt sáng lên, theo bản năng giơ tay phải lên hất tay Đường Thục Hoà ra: “Bỏ cái móng heo của cậu ra”.

“Mày là ai thế?”, gã mập nổi điên hét lên: “Mày chỉ là một thằng nhãi đến nơi này mua vui, vậy mà cũng dám hất tay anh Hoà ra? Em gái mày có thể được anh Hoà nhắm trúng không chỉ là phúc phần của em gái mày mà còn là phúc phần của cả mày nữa”.

Tô Duệ Hân rõ ràng hơi sợ hãi, Lăng Khôi nắm lấy tay cô: “Không sao, có anh ở đây”.

Tô Duệ Hân đã yên tâm hơn, gật đầu: “Còn ăn lẩu nữa không?”

“Ăn, đương nhiên phải ăn rồi”, Lăng Khôi quay đầu lại, liếc mắt nhìn Đường Thục Hoà: “Chúng tôi phải tiếp tục ăn lẩu, mấy người đi đi”.

“Ha ha, không nhìn ra mày còn là một kẻ đa tình, thế mà lại có tình ý với em gái này”, gã mập lạnh lùng hừ một tiếng.

Rất nhiều thực khách xung quanh đều đồng loạt nhìn sang, chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Cô em này cũng thật là, đêm hôm rồi còn ăn mặc khiêu gợi như vậy, câu dẫn ong bướm, đây không phải đang cố ý dụ dỗ người ta chơi đùa hay sao?”

“Áo quần tên này mặc trên người cộng lại cũng chỉ hơn một trăm tệ là cùng, chắc cũng tốn không ít tâm tư mới được em gái này để ý, bây giờ ông trùm Đường Thục Hoà nhìn trúng em gái của hắn, hắn sắp bị cắm sừng tới nơi rồi”.

“Người đẹp cuối cùng cũng đều chọn người giàu có thôi, cái thứ như si tình rốt cuộc vẫn chẳng đáng một xu trước mặt quyền thế”.

“…”

Lăng Khôi chẳng buồn quan tâm sự đàm tiếu của mọi người, anh chủ động gắp một miếng măng cho Tô Duệ Hân, sau đó bắt đầu ăn cơm rang thịt bò.

“Tên kia, tai mày điếc hả? Mày không nghe thấy lời tao nói à?”, gã mập nổi điên.

Lăng Khôi vẫn tiếp tục ăn cơm rang, từ từ thưởng thức, không nói một lời nào.

“Mẹ nó, dám ra vẻ trước mặt anh Hoà, không phế bỏ mày thì không xong”, gã mập quát lên một tiếng, siết chặt nắm đấm muốn xông về phía Lăng Khôi để ra tay.

“Đứng lại, không cần động tay”, Đường Thục Hoà hào hiệp xua tay: “Chúng ta là những người có thân phận, sao có thể tuỳ tiện ra tay với loài sâu bọ cơ chứ?”

Gã mập đành thu tay về.

Đường Thục Hoà lấy ra một xấp tiền từ trong cái ví cầm tay mang theo bên người, hống hách đập lên mặt Lăng Khôi, sau đó đặt lên trên mặt bàn: “Chỗ này là mười nghìn, mày cầm lấy tiền đi tìm em gái khác đi. Cô em bên cạnh mày là của tao, từ giờ về sau không còn quan hệ gì với mày nữa”.

Thấy Lăng Khôi vẫn chưa rời đi, gã mập lại gào mồm lên: “Anh Hoà cho mày tiền, mày còn không mau cầm tiền rồi cút đi?”

Lăng Khôi tự rót một ly rượu, ăn một miếng thịt, uống một hớp rượu, vô cùng thư thái.

“Chê ít sao?”, Đường Thục Hoà lại lấy ra một xấp tiền giấy: “Hai mươi nghìn tệ, đủ để mày tiêu cả nửa năm rồi. Cầm lấy rồi cút đi”.

“Lăng Khôi, hay là chúng ta đi đi?”, Tô Duệ Hân bị ánh mắt như sói hoang của Đường Thục Hoà nhìn chòng chọc, cả người không thoải mái.

“Khó khăn lắm em mới mời anh ăn được một bữa cơm, sao có thể bị loại người này làm mất nhã hứng cơ chứ?”, Lăng Khôi uống xong một ngụm rượu, thuận thế đứng dậy, nhìn về toà nhà nguy nga tráng lệ bên đường đối diện qua khung cửa sổ.

“Toà nhà tráng lệ kia là của cậu à?”, Lăng Khôi hỏi một câu.

Gã mập kiêu ngạo nói: “Không sai. Đây là câu lạc bộ lớn nhất thành phố Bất Dạ, cũng là nơi mà những người giàu có hàng đầu gần đây thường xuyên lui tới vui chơi. Ban đầu ông trùm nhà họ Đường bỏ ra số tiền lớn để mua toà nhà này. Lấy bừa một viên gạch bên trong cũng có thể mua được mấy cái mạng của mày. Sợ rồi chứ gì? Vậy thì mau mà cút đi”.

“Nơi tốt đấy. Chỉ đáng tiếc là sau này không còn thuộc về cậu nữa”, Lăng Khôi nói: “Nếu đã gặp người nhà họ Đường ở đây rồi thì không cần đi nữa”.

“Cái thằng nhãi nhà mày, ăn nói linh tinh ở đây, xem tao phế bỏ mày thế nào”, gã mập xông thẳng về phía Lăng Khôi, bày ra dáng vẻ sắp sửa ra tay.

“Bốp!”

Lăng Khôi giáng lên mặt gã mập một cái tát, gã mập nặng một trăm cân ngã phịch xuống đất, rụng mất hai cái răng cửa.

“Thằng nhãi ranh như mày mà dám ra tay với tao hả?”, gã mập điên cuồng gào lên, lồm cồm bò dậy muốn ra tay tiếp.

“Bộp!”

Lăng Khôi giơ chân đạp lên đầu hắn, sau đó liên tiếp đạp mạnh lên ngực.

“A a a!”

Gã mập nôn ra máu tươi, đau đớn kêu rên: “Anh Hoà, cứu em với! Mau cứu em!”

“Thằng kia. mày dừng tay lại cho tao! Đây là người của tao mà mày cũng dám đánh sao? Mày có tin tao có thể giết chết mày chỉ trong vài phút không?”, Đường Thục Hoà liền nổi điên.

“Mấy người vẫn không biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào nhỉ, ngay cả vợ tôi mà cũng dám mơ tưởng tới?”, Lăng Khôi cầm chai rượu trắng trên bàn lên, đập mạnh vào đầu Đường Thục Hoà.

“Choang!”

Mảnh thuỷ tinh vương vãi trên sàn, có một số đâm vào da đầu nên nhuộm một màu đỏ tươi.

“Mày, mày dám đánh tao? Tao là người nhà họ Đường, bố tao là Đường Xuyên Bách. Sau lưng tao là một trong năm gia tộc lớn nhất Trung Hải. Mày chết chắc rồi!”, Đường Thục Hoà vẫn còn chưa nói xong đã bị Lăng Khôi dùng một chai rượu khác đập lên đầu.

“Mày điên rồi sao?”, Đường Thục Hoà điên cuồng gào mồm lên.

Đổi lại là người khác khi biết thân phận của hắn đã sợ đến ngây ngốc từ lâu, ai còn dám ra tay nữa chứ?

Thế nhưng người này lại không sợ? Thậm chí còn càng đánh càng hăng.

Người này bị điên à?

“Nhà họ Đường thì đã làm sao? Dám nhòm ngó tới vợ tôi? Cậu chán sống rồi à?”, Lăng Khôi lại cầm một chai rượu khác lên đập lên đầu Đường Thục Hoà.

“Choang, choang, choang”.

Sau khi đập mười mấy chai rượu, Lăng Khôi mới dừng tay lại rồi tiếp tục ăn lẩu.

“Lăng Khôi, đừng ăn nữa, chúng ta đi thôi”, Tô Duệ Hân kéo Lăng Khôi muốn rời đi.

Chương 177: Anh không nỡ nhìn thấy em chịu ấm ức

Cả người hai tên kia bê bết máu nằm dưới đất, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi. Sao cô có thể ăn tiếp được đây?

Ra khỏi nhà hàng, Tô Duệ Hân lo lắng hỏi: “Ban nãy sao anh lại tức giận như thế? Hơn nữa dáng vẻ lúc anh nổi giận còn vô cùng đáng sợ”.

Lăng Khôi nói: “Anh không nỡ nhìn thấy em phải chịu bất cứ ấm ức nào”.

“Người ta là người nhà họ Đường, một trong năm gia tộc lớn của Trung Hải. Anh đã gây ra chuyện lớn rồi, dù cho muốn giúp tôi thì cũng không thể mạnh tay như thế chứ. Lỡ như nhà họ Đường nổi giận tìm nhà họ Tô hỏi tội, cả nhà họ Tô của tôi coi như xong luôn rồi”, Tô Duệ Hân cuống tới mức giậm chân bịch bịch.

“Sao anh lại ngốc như thế? Nhà họ Tô của tôi sắp bị anh làm liên luỵ tới nơi rồi. Nhà họ Đường sắp ra tay với nhà họ Tô rồi!”

Tô Duệ Hân vô cùng kích động.

Lăng Khôi nói: “Anh đã từng nói rồi, anh không muốn để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào”.

“Thế nhưng nhà họ Tô của tôi sắp tiêu đời rồi! Anh có biết anh đã kéo cả nhà họ Tô vào hố lửa rồi hay không? Cả nhà tôi sắp bị anh hại chết rồi đấy”, Tô Duệ Hân trách móc.

“Đừng sợ, có anh đây”.

Lăng Khôi nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng: “Có anh đây, nhà họ Tô sẽ không sao cả, em cũng sẽ bình an vô sự”.

“Nhà họ Đường sắp sửa báo thù nhà họ Tô rồi, Lăng Khôi anh không biết nhà họ Đường đáng sợ thế nào đâu”, Tô Duệ Hân vẫn đang tranh đấu. Lăng Khôi dùng lực ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô.

“Không sao, có anh ở đây”.

Lăng Khôi không ngừng nhắc lại lời này. Một lúc sau, Tô Duệ Hân mới từ từ bình tĩnh trở lại, dựa vào vai của Lăng Khôi.

Tin Đường Thục Hoà bị Lăng Khôi đánh dã man truyền đến nhà họ Tô rất nhanh.

Biệt thự Vân Đỉnh số 99.

Sáng sớm, bà cụ Tô vẫn đang chìm trong giấc mộng thì bị tin tức này làm cho sợ tới mức tỉnh cả người, vội vàng thức dậy triệu tập người nhà họ Tô đến biệt thự mở cuộc họp.

Trong phòng khách, tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Tô đều đã tới, nghe được tin dữ thì ai nấy đều bày ra biểu cảm nghiêm trọng.

Tô Thần lớn giọng nói: “Cái tên ăn hại Lăng Khôi lại dám đánh Đường Thục Hoà sao? Còn đánh cho người ta phải nhập viện rồi. Chuyện này phải tính sao đây? Nhà họ Tô chúng ta làm sao có thể chống lại được lửa giận của nhà họ Đường chứ?”

Tô Toàn run rẩy lên tiếng: “Xong rồi, nhà họ Tô chúng ta xong rồi, tôi cũng xong rồi. Thằng ranh Lăng Khôi này ngoại tình ở bên ngoài thì đã đành. Bây giờ còn rước hoạ về cho nhà họ Tô chúng ta? Loại người này đáng bị đánh chết”.

Cả phòng vô cùng não nề.

Bà cụ Tô đập bàn, lớn tiếng nói: “Được rồi. Ngậm miệng vào hết cho tôi. Tôi bảo mấy người đến không phải để mấy người khóc lóc mà là để mấy người cùng nghĩ cách”.

Mọi người liền yên tĩnh trở lại.

Tô Thần nói: “Bà nội, nhiệm vụ cấp bách trước mắt là làm người nhà họ Đường nguôi giận. Cháu nghĩ rằng bà nội nên lập tức đích thân đến nhà họ Đường xin lỗi, đền tiền cho bọn họ. Ngoài ra con phải trói cái tên ăn hại Lăng Khôi lại giao cho nhà họ Đường. Chỉ có như thế thì lửa giận nhà họ Đường mới có thể nguôi đi được”.

Tô Toàn nói: “Giao mỗi một tên vô dụng Lăng Khôi thì vẫn chưa đủ, bắt buộc phải giao cả Tô Duệ Hân cho nhà họ Tô thì mới có thể xoa dịu lửa giận của nhà họ Đường”.

“Giao Tô Duệ Hân hình như không cần thiết lắm thì phải?”, lúc này Tô Ba mới lên tiếng: “Nếu như phải giao người thì chỉ cần giao nộp một mình Lăng Khôi là được rồi”.

Cả phòng nhiều người như vậy, cũng chỉ có Tô Ba là điềm tĩnh nhất.

Tô Ba biết thân phận của Lăng Khôi. Cho dù có đắc tội với nhà họ Đường, với thủ đoạn và thực lực của Lăng Khôi thì hoàn toàn có thể xử lý được nhà họ Đường.

Hơn nữa, Tô Ba không cho rằng Lăng Khôi là nhất thời kích động mới đánh Đường Thục Hoà thô bạo như thế.

Chuyện này nhất định là chủ ý của Lăng Khôi.

Còn về việc tại sao Lăng Khôi lại phải làm như vậy thì Tô Ba cũng không biết.

Tô Toàn nói: “Con im miệng đi, chỗ này không có phần cho con lên tiếng”.

Tô Ba không dám nói gì nữa.

Bà cụ Tô nói: “Tô Thần, cháu thấy thế nào?”

Tô Thần nói: “Nhà họ Đường là một mối họa lớn với chúng ta, sản nghiệp của họ phân bố rộng khắp, lũng đoạn thị trường, lập ra quy tắc riêng, đã là một trong số năm gia tộc lớn Trung Hải từ rất lâu rồi. Ngoài năm gia tộc lớn ra thì những gia tộc khác đều chỉ là loài sâu bọ trước mặt nhà họ Đường. Nhà họ Tô chúng ta hiện tại đang phát triển mạnh mẽ, nhưng trước mặt nhà họ Đường cũng chẳng bằng con kiến. Muốn nhà họ Tô chúng ta bình yên vượt qua tình thế nguy cấp này thì buộc phải trói cả Tô Duệ Hân và Lăng Khôi lại rồi giao cho nhà họ Đường xử lý”.

Tô Thần nhanh chóng bình tĩnh, ung dung nói: “Chẳng những như thế, chúng ta còn phải làm thêm một chuyện. Chuyện này mà không làm thì tất cả mọi nỗ lực trước đây đều là công cốc”.

Bà cụ Tô nhìn thấy Tô Thần bình tĩnh và nhìn xa trông rộng như vậy thì trong lòng vui vẻ không thôi, nói: “Chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Tô Thần sắc lạnh, lên tiếng: “Bây giờ, lập tức đuổi bốn người nhà Tô Duệ Hân ra khỏi nhà họ Tô. Xoá tên ra khỏi gia phả, ngoài ra còn phải thông báo ra bên ngoài. Phủi sạch quan hệ với bọn họ thì nhà họ Tô chúng ta mới có thể sống sót qua tai hoạ lần này”.

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

Tô Ba ngạc nhiên lên tiếng: “Mấy người điên rồi sao? Người nhà họ Tô gây ra chuyện, mấy người là lãnh đạo cấp cao nhà họ Tô, lẽ nào không nên bảo vệ Lăng Khôi và Tô Duệ Hân sao? Mấy người sao có thể giậu đổ bìm leo? Đây còn coi là người một nhà không?”

“Con hỗn xược!”, Tô Toàn quát mắng: “Thứ mà chúng ta suy xét bây giờ là sự tồn vong của cả nhà họ Tô. Lẽ nào còn phải giương mắt nhìn cả nhà họ Tô bị tên khốn nạn Lăng Khôi kia kéo xuống bùn lầy thì mới vui vẻ sao?”

Tô Ba kiên định nói: “Bố, những điều con nói là sự thật, lần này nhà họ Tô nên dồn tâm trí ủng hộ cho Lăng Khôi và Tô Duệ Hân. Đây chính là cơ hội của nhà họ Tô chúng ta!”

Chương 178: Làm gì có người nhà nào như vậy chứ?

Đám người nhà họ Tô vẫn đang tranh cãi gay gắt.

Gọi là tranh cãi, nhưng thực ra cũng chỉ là một mình Tô Ba phản đối ý kiến mà thôi.

Tô Ba chưa nói được vài câu đã bị người của cả gia tộc phản đối.

Cuối cùng Tô Toàn xông lên đấm cho hắn vài cú: “Thằng mất dạy, não mày úng nước rồi à? Cút ngay cho tao!”

“Bố, những gì con nói đều là sự thật. Mọi người không thể giậu đổ bìm leo được, nhà họ Tô phải ủng hộ Lăng Khôi và Tô Duệ Hân thì mới có tương lai!”, Tô Ba nói lớn.

“Cút ngay cho tao! Người đâu, nhốt nó lại! Không có lệnh của tôi thì không được thả nó ra”, Tô Toàn đá ngã Tô Ba, rồi bảo vệ sĩ kéo Tô Ba đi.

“Nhà họ Tô không thể giậu đổ bìm leo được, phải ủng hộ Lăng Khôi và Tô Duệ Hân thì mới có tương lai!”, trước khi bị kéo ra khỏi cửa, Tô Ba vẫn hét lớn.

Hắn đang lên tiếng vì tương lai của nhà họ Tô.

Nhưng không có ai quan tâm đến ý kiến của hắn.

“Xin lỗi mọi người, con trai tôi bị lừa đá vào đầu nên thần kinh có vấn đề, để mọi người chê cười rồi. Tôi nhất định sẽ đưa nó đến bệnh viện tâm thần chữa trị”, Tô Toàn cảm thấy hổ thẹn, vội vàng nói thay cho Tô Ba.

Tô Thần nói: “Sáu tháng gần đây, Tô Ba quả thực là toàn nói những lời nhảm nhí, không bình thường. Tô Toàn, chú phải quản chặt cậu ta hơn đi, đừng để cậu ta hành động như một con chó điên nữa”.

Tô Toàn vội vàng nói phải.

Lúc này trò hề mới kết thúc.

Bà cụ Tô giải quyết dứt khoát: “Như thế này đi. Trói Tô Duệ Hân và Lăng Khôi lại, trục xuất khỏi gia tộc, tôi sẽ đích thân dẫn bọn nó đến nhà họ Đường đền tội đền tiền, xoa dịu cơn giận của nhà họ Đường. Hy vọng, nhà họ Đường có thể nhìn thấy thành ý và tha thứ cho chúng ta”.

Lúc Lăng Khôi đưa Tô Duệ Hân về nhà thì đã là sáng sớm.

Lăng Khôi an ủi một lúc, tâm trạng của Tô Duệ Hân ổn định lại rồi Lăng Khôi mới rời đi.

Tô Duệ Hân trằn trọc mãi không ngủ được, liền bật đèn phòng khách, một mình uống rượu.

Chu Lam bị tiếng động trong phòng khách làm cho thức giấc, đi ra ngoài liền nhìn thấy Tô Duệ Hân đang cuộn mình trên sofa, bà ta giật mình, vội vàng hỏi nguyên nhân.

Sau khi Tô Duệ Hân nói xong mọi chuyện, Chu Lam sững sờ trên sofa, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại: “Lăng Khôi đánh Đường Thục Hòa bị thương nặng sao? Đường Thục Hòa là con cháu nhà họ Đường, một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải! Cả nhà chúng ta bị thằng khốn Lăng Khôi này hại chết rồi”.

Tô Duệ Hân cuộn mình trên sofa, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, giọng nói càng bình tĩnh đến đáng sợ: “Lúc đó Đường Thục Hòa vô cùng hống hách, hắn muốn cưỡng bức con, Lăng Khôi tức quá nên mới ra tay, chuyện này không thể trách anh ấy được”.

Chu Lam nói: “Nhưng nó ra tay nặng quá”.

Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi nói không muốn nhìn thấy con chịu ấm ức”.

Chu Lam thở dài: “Đó cũng là lỗi của nó. Nó đâu rồi? Không phải là chạy trốn rồi đấy chứ?”

Tô Duệ Hân nói: “Anh ấy nói về gặp một người, bảo chúng ta nên ở lại nhà hàng Á Vận trước đã”.

Chu Lam sững sờ: “Trốn ở nhà hàng Á Vận thì có tác dụng gì chứ? Lẽ nào nhà họ Đường không dám đến nhà hàng Á Vận tìm sao?”

Tô Duệ Hân lắc đầu: “Lăng Khôi nói không phải là tránh là nhọ Đường, mà là tránh nhà họ Tô”.

“Tránh nhà họ Tô? Đó là nhà của chúng ta, tại sao chúng ta phải trốn chứ?”, Chu Lam không hiểu.

Tô Duệ Hân cũng thấy không đáng tin lắm, bán tín bán nghi nói: “Lăng Khôi nói, sau khi bà nội biết tin, chắc chắn sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Tô, sau đó trói ba người chúng ta đưa đến nhà họ Đường để đền tội”.

“Sao có thể chứ? Lẽ nào nhà họ Tô không giúp chúng ta sao? Chúng ta cũng là người nhà họ Tô mà! Bà nội của con còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà? Bắt chúng ta đi đền tội ư?”, Chu Lam sững sờ.

Tô Duệ Hân nói: “Con cũng không tin bà nội lại làm như vậy, dù sao cũng là người một nhà, máu mủ ruột thịt. Những chuyện không bằng loài cầm thú như vậy, có lẽ bà nội sẽ không làm đâu”.

Chu Lam nói: “Vậy thì đừng đi, cứ ở đây chờ là được. Mẹ không tin bà nội của con vì để bảo vệ nhà họ Tô, ngay cả người nhà cũng không tha”.

Sau khi quyết định xong, hai người ở nhà đợi tin tức.

Trời vừa sáng, Tô Ba đã gọi điện tới.

Tô Duệ Hân không ngờ người nhà họ Tô đầu tiên gọi cho cô lại là Tô Ba, vội vàng nói: “Tô Ba, tình hình bên phía bà nội thế nào?”

Giọng nói của Tô Ba hơi khàn: “Từ sáng sớm sau khi biết được tin tức, bà nội đã triệu tập mọi người đến để bàn bạc. Vì lợi ích của nhà họ Tô, bà nội đã quyết định gạch tên nhà bốn người các cô ra khỏi gia phả. Ngoài ra bà cụ Tô còn sai người đến chung cư Garden để bắt các cô đưa đến nhà họ Đường. Mau trốn đi, đi tìm Lăng Khôi”.

Tô Ba bị giam trong phòng tối, lén lút gọi cuộc điện thoại này thật không dễ dàng.

Tô Duệ Hân sững sờ, tay cầm điện thoại run rẩy.

Đúng như những gì Lăng Khôi đã nói, bà cụ Tô quyết định hy sinh gia đình Tô Duệ Hân, hơn nữa còn gạch tên khỏi gia phả, chỉ để bảo vệ bản thân mình.

Hành động này đúng là không bằng loài cầm thú.

Nhà họ Tô là gia đình của cô!

Bây giờ cô xảy ra chuyện, bà cụ Tô lại đuổi cô đi?

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tô Duệ Hân đã bị dập tắt.

Nếu nhà họ Tô bảo vệ Tô Duệ Hân, vậy thì Tô Duệ Hân còn cho rằng nhà họ Đường sẽ không dám làm gì quá đáng. Nhưng bây giờ, bà cụ Tô lại lựa chọn hy sinh nhà Tô Duệ Hân.

Để cả nhà Tô Duệ Hân trở thành vật hy sinh, đổi lại sự an toàn cho nhà họ Tô.

Điều này khiến người ta đau lòng đến mức nào cơ chứ?

“Tôi bị bố nhốt lại rồi, cuộc điện thoại này cũng phải gọi lén. Cô mau đi tìm Lăng Khôi đi”, Tô Ba nhắc đi nhắc lại.

Tô Duệ Hân nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tìm Lăng Khôi có tác dụng gì chứ?”

Tô Ba nói: “Có tác dụng, bây giờ cũng chỉ có Lăng Khôi mới có thể giúp cô thôi. Nhớ đi tìm Lăng Khôi đấy, tôi cúp máy trước đây”.

Nói xong Tô Ba liền vội vàng cúp máy, đầu bên kia điện thoại còn truyền đến tiếng la hét thảm thiết, có lẽ là Tô Ba đã bị trừng phạt.

Cúp máy xong, Tô Duệ Hân kể lại sự việc với Chu Lam. Chu Lam đứng bật dậy: “Bà nội của con thật sự muốn gạch tên chúng ta ra khỏi gia phả sao? Còn muốn trói chúng ta đưa đến nhà họ Đường? Trời ơi, trên đời này làm gì có người nhà nào như vậy chứ?”

Chương 179: Chúng ta phải đi cùng nhau

Tô Duệ Hân thất vọng, ngã gục trên sofa, cả người lạnh toát: “Có lúc nào bà nội coi chúng ta là người nhà đâu cơ chứ? Từ trước đến nay, chúng ta chỉ là con tốt trong tay bà nội. Vì lợi ích của nhà họ Tô, hy sinh nhà chúng ta thì có là gì đâu. Trần Lâm nói đúng, nhà họ Tô chưa bao giờ đối xử với chúng ta như con người”.

Chu Lam ngồi thụp xuống sofa, vẻ mặt hoảng sợ: “Mẹ trước giờ luôn khép nép, làm mọi cách để lấy lòng nhà họ Tô, lấy lòng bà cụ Tô, lấy lòng Tô Thần. Mẹ cứ nghĩ chỉ cần chúng ta nghe lời thì công việc của con sẽ tốt hơn, bà nội của con cũng sẽ tiếp nhận chúng ta. Bây giờ xem ra, chỉ có mình mẹ nghĩ vậy, cho dù chúng ta có cố gắng thế nào thì bà nội của con cũng sẽ không tiếp nhận chúng ta. Duệ Hân, chúng ta sai rồi, mẹ sai rồi”.

Trái tim Tô Duệ Hân như bị vò nát, ấm ức đến phát khóc.

Bao nhiêu năm qua, Tô Duệ Hân luôn làm việc chăm chỉ, muốn lập thành tích để chứng minh giá trị của mình trong nhà họ Tô.

Mặc dù trước đây bà cụ Tô luôn có ác ý với Tô Duệ Hân, nhưng Tô Duệ Hân luôn cho rằng đó là do bản thân cô còn nhiều thiếu sót.

Chỉ cần cô đủ tốt, nhà họ Tô nhất định sẽ chấp nhận cô.

Bây giờ, Tô Duệ Hân lại bị hiện thực tát thẳng vào mặt.

Cho dù cô tài giỏi đến đâu, chỉ cần làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Tô thì nhà họ Tô sẽ vứt bỏ cô không chút do dự.

Thậm chí còn không quan tâm đến sự sống chết của cô.

Nhớ lại lần trước bị Trương Khởi Lâm ức hiếp, nhà họ Tô chọn làm con rùa rụt cổ, chỉ có Lăng Khôi liều lĩnh chạy đến cứu cô.

Chuyện xảy ra cũng đã trôi qua lâu rồi, nỗi oán hận trong lòng Tô Duệ Hân đối với nhà họ Tô cũng dần dần tiêu tan.

Gần đây, bà cụ Tô còn chủ động tìm Tô Duệ Hân, mời cô đến nhà ăn cơm, khiến Tô Duệ Hân cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, thái độ của cô đối với nhà họ Tô cũng thay đổi rất nhiều, một lần nữa lại cảm nhận được cảm giác thân thuộc.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay lại khiến Tô Duệ Hân rơi xuống vực sâu.

Sự thờ ơ của nhà họ Tô một lần nữa khiến trái tim Tô Duệ Hân bị tổn thương sâu sắc.

“Con gái à, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, Chu Lam hoảng sợ: “Bà cụ Tô sẽ phái người đến bắt chúng ta, chúng ta không thể ở nhà nữa”.

Tô Duệ Hân bình tĩnh lại, nói: “Thu dọn đồ đạc, đến nhà hàng Á Vận”.

“Nghe theo lời Lăng Khôi sao?”, Chu Lam không bằng lòng nói: “Lời của nó chúng ta cũng có thể tin được sao? Ngộ nhỡ nhà họ Tô đuổi đến nhà hàng Á Vận thì sao?”

Tô Duệ Hân nói: “Bây giờ không quản được nhiều chuyện như vậy nữa, người chúng ta có thể tin tưởng cũng chỉ có Lăng Khôi mà thôi. Lần trước con bị Trương Khởi Lâm bắt cóc, cũng là Lăng Khôi cứu con. Tô Ba vừa gọi điện cũng nói phải tìm Lăng Khôi. Con cảm thấy lời anh ta rất đáng tin”.

“Được, vậy mẹ đi cùng con”, Chu Lam cũng hỏi nhiều nữa, đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Hai người nhanh chóng cho tiền, giấy tờ, quần áo vào vali rồi xuống lầu.

Vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Hàn Đông dẫn theo một đám người mặc đồ đen vào khu chung cư, đi đến tòa 39.

Tô Duệ Hân và Chu Lam vừa ra khỏi thang máy, đều sững sờ.

“Bọn họ đến nhanh thật đấy”, Chu Lam hoảng sợ: “Con gái à, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Tô Duệ Hân lúc này vô cùng bình tĩnh: “Lên lầu hai trốn một lúc”.

Hai người nhanh chóng quay lại thang máy, ấn hết nút các tầng, sau khi lên tầng hai rồi trốn ở hành lang.

Họ nhìn xuống thì thấy hơn chục người mặc đồ đen đứng chặn ở cửa tòa 39 không rời, ngoài ra còn có một nhóm người nữa đi theo Hàn Đông lên thang máy tìm người.

Nửa tiếng sau, Hàn Đông cũng không thấy ai, quay xuống lầu một, nói với đám người mặc đồ đen: “Tô Duệ Hân và Chu Lam đã thu dọn đồ đạc rời đi rồi. Mấy người các cậu đi xem camera đi, còn mấy người các cậu ở lại đây, xem bọn họ có quay về không, nhất định phải bắt được bọn họ”.

“Rõ”.

Đám người mặc đồ đen được chia thành hai nhóm, một nhóm canh gác ở tầng dưới, quan sát xung quanh, một nhóm đi xem lại camera.

Chu Lam và Tô Duệ Hân ở lầu hai nhìn thấy tất cả những chuyện này, trong lòng đều vô cùng lo lắng.

“Con gái à, bây giờ chúng ta không thể ra ngoài rồi, làm sao bây giờ?”, Chu Lam hoảng sợ nói: “Không ngờ bà nội lại độc ác đến vậy, muốn ép chúng ta vào đường cùng”.

Tô Duệ Hân vô cùng tức giận, không nhịn được nói: “Nhà họ Tô quả nhiên là hung ác. Lần này muốn dồn chúng ta vào chỗ chết. Chúng ta cứ trốn xem tình hình trước đã”.

Một tiếng sau, Hàn Đông dẫn người quay lại: “Xem camera có thể thấy từ lúc sáng sớm, sau khi Tô Duệ Hân về thì chưa từng rời đi, có lẽ cô ta vẫn còn ở trong tòa nhà này. Chắc là đã nhận được tin tức nên trốn đi rồi. Chúng ta lục soát từng nhà một. Nhất định phải tìm được bọn họ”.

“Rõ!”

Một đám người mặc đồ đen bước vào tòa nhà, bắt đầu tìm kiếm.

Chu Lam thấy vậy, sắc mặt liền tái nhợt: “Con gái à, bọn chúng sắp lên đây rồi, chúng ta phải làm sao đây? Nếu bị bọn chúng tìm được thì chúng ta toi đời đấy”.

Tô Duệ Hân cắn răng nói: “Không trốn được nữa rồi”.

Chu Lam vội vàng nói: “Hay là mẹ đi đánh lạc hướng chúng, cho con tìm cơ hội ra ngoài nhé”.

“Mẹ à, sao con có thể để mẹ một mình được chứ, chúng ta phải đi cùng nhau”, trong lòng Tô Duệ Hân vô cùng cảm động.

“Dù sao mẹ cũng già rồi, cũng không phải là người gây chuyện với Đường Thục Hòa, bọn họ sẽ không làm gì mẹ đâu. Nhưng nếu con bị đưa đến nhà họ Đường thì cả đời này sẽ bị hủy hoại”, lúc này Chu Lam đột nhiên rất bình tĩnh: “Con là đứa con gái duy nhất của mẹ, cũng là hy vọng của gia đình chúng ta, con không thể xảy ra chuyện gì được”.

“Mẹ à, hơn chục vệ sĩ đang tìm chúng ta, khắp nơi đều có người canh gác. Cho dù mẹ có đánh lạc hướng bọn họ thì con cũng không chạy thoát được đâu”, trong lòng Tô Duệ Hân rất cảm động, nhưng không thể làm gì trong tình hình hiện giờ.

Chương 180: Chạy không thoát đâu

Khi Lăng Khôi quay lại nhà hàng Á Vận đã là tờ mờ sáng, mặt trời nhú lên khỏi đường chân trời phía đông, rải ánh nắng ban mai khắp mặt đất.

Giang Thanh Hải dẫn theo Giang Nhược Ly gọi một bàn đồ ăn khuya trong nhà hàng, hai người chậm rãi thưởng thức.

“Cậu Lăng, cuối cùng cậu cũng về rồi”, Giang Thanh Hải vừa thấy Lăng Khôi bước vào liền nhanh chóng đứng lên chắp tay hành lễ.

Lăng Khôi khẽ gật đầu: “Đã để ông phải đợi lâu”.

“Chỉ cần có thể gặp được cậu Lăng, đích thân nhận lỗi, có phải đợi bao lâu tôi cũng sẵn lòng”, Giang Thanh Hải hết mực khiêm tốn.

Lăng Khôi khẽ gật đầu: “Đến phòng tôi rồi nói”.

Căn phòng ở tầng cao nhất, trong phòng khách rộng lớn có ba người đang ngồi.

Lâm Vân đích thân đến để pha trà cho mọi người.

Lăng Khôi ngồi trên sofa, lặng lẽ nhấp một ngụm trà, không nói gì.

Bầu không khí trong phòng vô cùng trầm lắng.

Giang Thanh Hải lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Cậu Lăng, tôi biết tối qua cậu đánh Đường Thục Hòa bị thương nặng ở nhà hàng lẩu đối diện Kim Bích Huy Hoàng. Chuyện này cũng đã truyền đến tai nhà họ Đường”.

Lăng Khôi nói: “Đúng vậy, là tôi đánh”.

Giang Thanh Hải nói: “Tôi biết, chuyện này là cậu cố ý, làm vậy để lót đường cho việc nắm giữ nhà họ Đường về sau”.

Lăng Khôi trả lời: “Cũng không hẳn là cố ý, chỉ là trùng hợp gặp phải cậu ta mà thôi”.

Giang Thanh Hải nói: “Nhà họ Đường rất tức giận về việc này. Bọn họ phao tin sẽ tìm nhà họ Tô hỏi tội, khiến nhà họ Tô biến mất khỏi thế gian. Bà cụ Tô vì bảo vệ cả dòng họ đã đuổi cả nhà Tô Duệ Hân đi, gạch tên khỏi gia phả. Còn cho người đến bắt cả nhà Tô Duệ Hân trói lại, định mang họ đến giao cho nhà họ Đường, nhằm xoa dịu cơn giận của nhà họ Đường”.

Lăng Khôi thở dài: “Nhà họ Tô, bà cụ Tô suy cho cùng vẫn là người thiển cận. Hơn nữa còn là người cay nghiệt hà khắc, tư lợi. Nếu lần này nhà họ Tô công khai giúp đỡ Duệ Hân vậy thì tương lai của họ nhất định sẽ suôn sẻ. Thật đáng tiếc”.

Giang Thanh Hải tiếp lời: “Đúng vậy, bà cụ Tô đã bỏ lỡ cơ hội tốt để kết thân với cậu Lăng, hơn nữa còn không chỉ một lần. Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ... tiếc là lại bỏ lỡ rồi”.

Lăng Khôi cầm tách trà, nhìn chăm chú nước trà đang đong đưa trong tách, nói từng chữ một: “Nhà họ Tô đã đưa ra quyết định như vậy, thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng. Chuyện này không cần nhắc lại nữa”.

Giang Thanh Hải nói: “Tôi đã sai người đi đón cô Tô rồi. Nếu không đến kịp để ngăn bà cụ Tô bắt người đi, tôi sẽ đích thân đến bảo vệ cô Tô”.

Lăng Khôi nói: “Ông thật có lòng”.

Sau khi uống một ngụm trà, Giang Thanh Hải đột ngột đứng dậy, chắp hai tay rồi nói: “Giang Thanh Hải tôi bằng lòng đi theo cậu Lăng, trở thành con tốt của cậu. Tương lai dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhà họ Giang tôi dù phải trả giá thế nào, sống chết ra sao vẫn sẵn sàng đi theo, quyết không do dự”.

Giang Thanh Hải lấy ra một tập tài liệu rất dày, cung kính đưa cho Lăng Khôi: “Đây là thống kê toàn bộ tài sản và các khoản thu của nhà họ Giang, bên trên còn có cả con dấu nhà họ Giang, mong cậu Lăng hãy nhận lấy”.

Lăng Khôi cầm tài liệu, xem qua một lượt.

Bên trên ghi lại tất cả các khoản vốn, còn có cả con dấu, về cơ bản có thể điều động được tất cả tài nguyên của nhà họ Giang.

Đây là quyền lực chỉ gia chủ như Giang Thanh Hải mới có.

Bây giờ lại giao hết cho Lăng Khôi, quả thực rất có tâm.

“Trước đây Giang Thanh Hải tôi thiển cận, lựa chọn lần này của tôi hoàn toàn xuất phát từ sự ngưỡng mộ và kính nể cậu. Không có bất cứ yêu cầu nào, mong cậu xem xét”, Giang Thanh Hải cúi gập người một góc chín mươi độ, thái độ vô cũng chân thành.

Lăng Khôi trầm mặc hồi lâu, gập tài liệu lại, sau đó cất vào túi giao cho Lâm Vân: “Nếu Giang Thanh Hải ông đã có lòng, tôi từ chối thì thành bất kính. Lâm Vân, cô nhận lấy trước đi”.

“Vâng, thưa anh Lăng”, Lâm Vân nhận lấy tập tài liệu.

Đây chính là khối tài sản kếch xù của cả gia tộc Giang Thị.

Mặc dù nhà họ Giang không thuộc năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải, nhưng lọt Top tám thì không thành vấn đề.

Một gia tộc lớn quyền lực như vậy, lại có thể dễ dàng quy về dưới tay Lăng Khôi như vậy sao?

Năng lực và thủ đoạn của cậu Lăng này, khiến nhận thức của Lâm Vân phải thay đổi hết lần này đến lần khác.

Rốt cuộc thì năng lực của cậu Lăng mạnh đến nhường nào?

Cho dù thời gian Lâm Vân làm việc cho Lăng Khôi không ngắn, nhưng cô ấy cũng không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Khôi đứng dậy, chắp tay sau lưng, nói: “Giang Thanh Hải, mong là lựa chọn lần này của ông sẽ không phải là miễn cưỡng”.

“Cậu lo lắng quá rồi. Tôi đã cân nhắc nhiều lần mới đưa ra quyết định. Là tôi cam tâm tình nguyện, tiền vốn của tập đoàn Hàn Thị tôi đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, chỉ cần đợi tập đoàn Hàn Thị xuất vốn”, Giang Thanh Hải lộ ra nụ cười vui vẻ an tâm.

Vốn dĩ Giang Thanh Hải cho là Lăng Khôi sẽ không nhận, nếu vậy tương lai nhà họ Giang sẽ rất đáng lo ngại. Lúc này thấy Lăng Khôi tiếp nhận tài liệu, trong lòng ông ta rất vui.

“Bốn ngày nữa, gặp lại ở biệt thự nhà họ Đường”, Lăng Khôi nói.

“Vâng, tôi xin cáo từ trước, mong cậu yên tâm, chuyện của cô Tô, tôi sẽ đích thân đi giải quyết”, Giang Thanh Hải lại chắp tay hành lễ lần nữa rồi rời đi.

Giang Nhược Ly ở lại, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh Lăng đã không tính toán chuyện lúc trước, chấp nhận làm nơi nương tựa của nhà họ Giang chúng tôi. Nếu không có anh rộng lượng bao dung, tương lai của nhà họ Giang thật sự khó khăn”.

Lăng Khôi nói chuyện với Giang Thanh Hải, ít nhiều cũng cần khách sáo, dẫu sao thân phận không tương đồng, hơn nữa không tính là thân quen.

Nhưng đối với Giang Nhược Ly, Lăng Khôi tùy ý nói nhiều hơn chút: “Lúc trước tôi bảo bố cô ra mặt chống lại Tống Bác Văn, khiến nhà họ Giang lâm vào tình cảnh khó khăn hiện tại, là tôi không suy nghĩ chu toàn, chuyện này là tôi hổ thẹn với nhà họ Giang các cô, chỉ dựa vào thái độ hiện giờ của bố cô, tôi đương nhiên sẽ không làm ông ấy khó xử”.

Giang Nhược Ly nói: “Tôi thật sự cảm ơn anh. Đúng rồi, chuyện về sau của nhà họ Tô, anh định làm thế nào?”

Lăng Khôi nói: “Chờ Duệ Hân đến nhà hàng Á Vận thì sẽ ở đây vài ngày. Ba ngày nữa là ngày đưa tang ông cụ Đường, tôi sẽ đến nhà họ Đường lần nữa, giải quyết mọi chuyện”.

Giang Nhược Ly mỉm cười: “Đúng là anh làm việc gì luôn cân nhắc chu toàn”.

Lăng Khôi nói: “Ngoài ra cô cho người theo dõi Đường Thục Hòa và bệnh viện chỗ cậu ta ở, ba ngày nữa tôi sẽ đến phòng bệnh tìm cậu ta, phải đưa cậu ta đến nhà họ Đường làm lễ”.

Giang Nhược Ly trả lời: “Vâng”.

...

Quay lại chuyện Hàn Đông dẫn theo một đám người đi lùng sục tìm kiếm Tô Duệ Hân và Chu Lam khắp nơi.

Qua điều tra, đã tìm thấy hai mẹ con Tô Duệ Hân ở sân thượng của tầng cao nhất.

Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hai người chạy không thoát đâu, giơ tay chịu trói đi”.

Chu Lam đứng bên lan can, bởi vì vừa leo lên, quần áo trên người có vết rách, mặt cũng dính đầy bụi bẩn: “Hàn Đông, chúng tôi dù gì cũng là người nhà họ Tô, sao bà cụ Tô có thể hy sinh chúng tôi để bảo toàn nhà họ Tô như vậy chứ?”

Hàn Đông lạnh lùng nói: “Chu Lam, đây là lệnh của bà cụ Tô, cô có thắc mắc gì có thể đến trước mặt bà cụ Tô mà hỏi. Tôi chỉ chịu trách nhiệm bắt người”.

Tô Duệ Hân cắn răng nói: “Quản gia Hàn, có thể châm chước chút không. Chuyện hôm nay xem như không biết gì. Cụ thả tôi đi, sau này Tô Duệ Hân tôi sẽ ghi nhớ phần ân tình này của cụ”.

Nhấn Mở Bình Luận