Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

: Bà cụ Tô bị đả kích lớn

Lúc cái chai trong tay Lăng Khôi đập xuống.

Tất cả mọi người đều xôn xao!

Ánh mắt của những người trong hội trường đều liếc nhìn qua.

Cứ như thể người Lăng Khôi đánh không phải Tề Minh, mà là trái tim của mỗi người bọn họ.

“Tề Minh bị đánh sao? Mẹ kiếp, người này là ai thế? Áo quần trên người anh ta cộng lại cũng không đến hai trăm tệ, rác rưởi như vậy cũng dám đánh Tề Minh sao? Không muốn sống nữa à?”

“Người này chết chắc rồi. Tề Minh nắm giữ nửa sản nghiệp của nhà họ Tề, bố cậu ta là phó hội trưởng của Công đoàn Trung Hải. Nhân vật lớn như vậy muốn đánh thanh niên này tàn phế là chuyện trong phút chốc”.

Ba người Hàn Phá, Trương Uy, Dương Vy đều nhanh chóng lao đến.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Trương Uy hít một hơi khí lạnh: “Là cậu ta, lại là cậu ta! Người này cũng hung hăng quá rồi nhỉ, ngay cả Tề Minh cũng dám đánh”.

Lần trước, ở trong buổi họp lớp, Lăng Khôi công khai cho người cắt đứt cổ tay của Hàn Phá.

Lúc đó Lý Mặc – gia chủ nhà họ Lý và Tề Hành đều đến hiện trường ủng hộ Lăng Khôi, chèn ép Hàn Phá.

Trương Uy và Dương Vy đều là người trong cuộc.

Chuyện này để lại cho họ ấn tượng không cách nào xóa nhòa, sau sự việc bọn họ còn bị cảnh cáo, tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện lúc đó.

Bây giờ lần thứ hai nhìn thấy Lăng Khôi xuất hiện. Bọn họ chỉ cảm thấy hô hấp gấp gáp.

Dương Vy run giọng nói: “Trước đây lúc còn học ở trường, tên nhóc này không hề nổi bật chút nào. Không ngờ đến bây giờ gan lại to như thế. Anh Phá, anh nói xem nhà họ Tề có đập chết cậu ta không?”

Hàn Phá đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.

Trương Uy lắc vai Hàn Phá: “Anh Phá, anh nói một câu đi chứ. Ban đầu người này chống đối anh, nếu lần này cậu ta bị nhà họ Tề đập chết thì thù của anh cũng được báo rồi”.

Hàn Phà bình tĩnh lại, vội vàng lắc đầu: “Nhà họ Tề không thể áp chế cậu ta, nếu nhà họ Tề biết điều thì chắc chắn sẽ ngoan ngoãn xin lỗi, cúi đầu nhận sai. Nếu không thì nhà họ Tề sẽ tiêu đời”.

Trương Uy và Dương Vy đều hít sâu một hơi.

Trương Uy run giọng nói: “Anh Phá, chuyện này không thể nào”.

“Tất cả mọi người đều đã xem thường Lăng Khôi”, mặt Hàn Phá đầy vẻ sợ hãi.

Nhà họ Hàn là bị Lăng Khôi tiêu diệt.

Nếu không phải Lăng Khôi nhân từ, mua lại sản nghiệp nhà họ Hàn thì bây giờ Hàn Phá sao có thể sống cuộc sống nhà giàu phú quý chứ?

Nhà họ Tống từng bị Lăng Khôi chèn ép không ngóc đầu lên được. Ngay cả nhà họ Đường, e là cũng sắp rơi vào tay người này.

Một nhà họ Tề bé nhỏ, nếu so với hai nhà Đường và Tống thì cũng chênh lệch rất lớn.

Sao có thể là đối thủ của Lăng Khôi được chứ?

Hàn Phá không nói rõ thân phận của Lăng Khôi: “Điều tôi nói là thật, các cậu đợi mà xem là được rồi”.

“Nếu các cậu muốn thăng quan tiến chức, vậy thì đi theo tôi. Lát nữa tôi làm gì, các cậu làm theo tôi là được”, dường như Hàn Phá nghĩ ra điều gì đó, ngay sau đó nhanh chóng đi về phía Lăng Khôi.

Trương Uy và Dương Vy cũng không hiểu nguyên do, nhưng bọn họ tin tưởng Hàn Phá, cũng đi theo sau lưng hắn.

Lúc này bà cụ Tô và Hàn Đông cũng bị thu hút bởi động tĩnh xung quanh, bà ta nhìn sang phía Lăng Khôi xa xa: “Hàn Đông, ông đi hỏi xem xảy ra chuyện gì”.

“Rõ”.

Hàn Đông lập tức nhận lệnh rồi rời đi.

Người đứng thưởng thức kiệt tác với bà cụ Tô còn có Hồ Diệu Huy.

Vốn dĩ bà cụ Tô nói chuyện với Hồ Diệu Huy rất vui vẻ, muốn mượn cơ hội để tạo mối quan hệ thân thiết, có một dự án tài chính cần được Hồ Diệu Huy làm cầu nối, muốn Hồ Diệu Huy gia nhập vào hoạt động của dự án y học thảo dược.

Lúc hai người vừa nói đến chuyện mấu chốt nhất thì lại bị chuyện này cắt ngang, tâm trạng bà cụ Tô kích động khó tránh khỏi cảm thấy hơi bực bội.

Lúc này Hồ Diệu Huy nói: “Đúng là tính trẻ con của bà Tô vẫn không đổi, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng có hứng thú”.

Bà cụ Tô nói: “Không giấu gì tổng giám đốc Hồ, lần này tôi cũng dẫn theo Tô Thần đến để mở rộng tầm mắt với bên ngoài. Nó không ở bên cạnh, tôi lo lắng chuyện bên đó có liên quan đến nó”.

Hồ Diệu Huy khẽ cười: “Tô Thần trẻ tuổi có triển vọng. Dẫn dắt nhà họ Tô bước lên vị trí tập đoàn y dược lớn thứ hai Trung Hải, nếu nhà họ Hàn tiếp tục suy yếu, e là tương lai không lâu nhà hộ Tô sẽ trở thành tập đoàn y dược lớn đứng đầu Trung Hải, đáng tiếc, nhà họ Tô không có cơ hội trở thành tập đoàn y dược lớn đứng đầu Trung Hải rồi”.

Bà cụ Tô nhíu chặt mày: “Câu này của tổng giám đốc Hồ là có ý gì?”

Hồ Diệu Huy tò mò nói: “Lẽ nào bà không biết sao?”

Bà cụ Tô nói: “Biết cái gì?”

Hồ Diệu Huy nói: “Hôm nay, Trung Hải đã không tồn tại tập đoàn Hàn Thị nữa rồi”.

“Lời của tổng giám đốc Hồ tôi nghe không hiểu, vẫn mong nói rõ”, bà cụ Tô càng thêm hiếu kỳ.

Chuyện tập đoàn Giang Thị liên kết với Trần Lâm thôn tính tập đoàn Hàn Thị, thay tên thành tập đoàn Hân Vũ, vẫn chưa công bố ra bên ngoài. Trước mắt vẫn là tin tức bí mật.

Tầng lớp xã hội bình thường đương nhiên là không hề hay biết.

Nhưng thế giới không có bức tường nào không lọt gió, một vài thế lực giàu có thượng lưu đã biết chuyện này.

Hồ Diệu Huy: “Cậu Lăng bảo Giang Thanh Hải và Trần Lâm kết hợp cùng mua lại tất cả tài sản của tập đoàn Hàn Thị. Thành lập tập đoàn y dược mới hoàn toàn, tên là tập đoàn Hân Vũ. Chuyện này bà Tô không biết sao?”

Toàn thân bà cụ Tô chấn động: “Tôi thật sự không biết”.

Hồ Diệu Huy nói: “Mấy tháng gần đây cậu Lăng không ngừng bộc lộ tài năng, đầu tiên là chèn ép nhà họ Tống, rồi lại chèn ép nhà họ Đường, bây giờ mua lại nhà họ Hàn, dần dần có thành tựu lớn. Cậu ấy tóm gọn nhà họ Hàn không ngừng suy yếu đổi tên thành tập đoàn Hân Vũ. Hiển nhiên là muốn chấn hưng lại tập đoàn Hân Vũ, củng cố địa vị tập đoàn y dược lớn đứng đầu Trung Hải của tập đoàn Hân Vũ. Cơ hội trở thành tập đoàn y dược lớn nhất của nhà họ Tô các người, đã bị cậu Lăng cướp đi rồi”.

Cơ thể bà cụ Tô không đứng vững được, lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.

“Cậu Lăng cao ngạo này cuối cùng cũng đặt chân vào ngành y dược rồi sao? Cuối cùng cũng bắt đầu đối phó với nhà họ Tô tôi rồi ư?”, bà cụ Tô đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương.

Hồ Diệu Huy tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, Tô Duệ Hân nhà họ Tô các người là người tình của cậu Lăng. Lần trước tên chồng vô dụng của Tô Duệ Hân đánh Đường Thục Hòa của nhà họ Đường, nhà họ Đường đến nhà họ Tô hỏi tội. Các người chọn cách đuổi Tô Duệ Hân ra khỏi nhà, cố sức ôm đùi của nhà họ Đường. Kết quả một mình cậu Lăng đến nhà họ Đường, áp chế nhà họ Đường. Công đoàn Trung Hải cũng ban hành ba nghị quyết khẩn cấp, để nhà họ Đường ngừng kinh doanh. Bây giờ, cậu Lăng thu mua nhà họ Hàn, ngồi vững ở tập đoàn y dược đứng đầu Trung Hải. Nhà họ Tô các người, e là đã bị cậu Lăng nhắm đến rồi”.

“Cho nên, chuyện liên kết dự án y học thảo dược, nhà họ Hồ chúng tôi sẽ không tham gia vào. Bởi vì, nhà họ Hồ chúng tôi không chọc vào cậu Lăng nổi đâu”, Hồ Diệu Huy từ chối rõ ràng, không hề nể mặt.

Bà cụ Tô bị đả kích cùng lúc, tâm trạng sắp bùng nổ.

Một lúc sau, bà cụ Tô mới bình tĩnh lại, nói: “Tổng giám đốc Hồ, ngay cả ông cũng e sợ cậu Lăng như vậy sao?”

Hồ Diệu Huy nói: “Không phải e sợ, mà là kính nể. E là bà còn không biết sức mạnh của cậu Lăng nhỉ?”

Bà cụ Tô cắn răng nói: “Mời ông nói”.

Hồ Diệu Huy: “Tầng 14 của tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải là nơi thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải làm việc mở các cuộc họp. Tầng 16 của cao ốc Công đoàn Trung Hải, là nơi ba vị phó hội trưởng của Công đoàn Trung Hải làm việc. Tầng 17 của tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải, là nơi hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải mới có thể vào. Bà có biết tầng cao nhất của Công đoàn Trung Hải, cũng chính là tầng 18 là chỗ của ai không?”


Chương 211: Đại sư Tôn Lộc

Bà cụ Tô lắc đầu: “Ai cơ?”

Hồ Diệu Huy nói: “Cậu Lăng. Chỉ có cậu Lăng mới có thể tiến vào tầng 18. Tôi đã ở trong đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải rất nhiều năm rồi, trước giờ vẫn chưa từng đi đến tầng 18. Bây giờ có lẽ bà đã hiểu tại sao Mã Đằng lại dồn toàn lực để ủng hộ cho cậu Lăng rồi chứ”.

Bà cụ Tô chấn động, hai mắt mở to.

Hồ Diệu Huy nói: “Rất nhiều người đều cho rằng cậu Lăng và Mã Đằng là bạn bè thân thiết, vậy nên Mã Đằng mới giúp đỡ cậu Lăng nhiều đến thế. Kỳ thực lại không phải, ở trước mặt cậu Lăng, Mã Đằng chỉ như cậu em nhỏ mà thôi”.

Ầm ầm!

Máu trong người bà cụ Tô đổ dồn lên tim, sắc mặt trở nên tím tái.

Lần này, bà ta hoàn toàn kinh hãi.

Mọi khi, dù bà ta có thoả sức tưởng tượng thế nào thì cũng không thể ngờ nổi địa vị của cậu Lăng lại tối cao đến thế.

Hồ Diệu Huy nói: “Thư ký trưởng Giang Nhược Ly của Công đoàn Trung Hải tiếp xúc gần với Mã Đằng nhất, có lẽ cô ấy cũng biết một phần nguồn gốc thân phận của cậu Lăng. Vậy nên Giang Thanh Hải mới đưa cả gia tộc Giang Thị đến nương nhờ cậu Lăng. Tại đại hội quyền anh, một phó hội trưởng thường vụ như Giang Thanh Hải lại có gan dám công khai đứng ra phản đối gia chủ Tống Bác Văn của nhà họ Tống chính là bởi vì phía sau có cậu Lăng chống lưng. Tống Bác Văn ngang nhiên khai trừ chức vụ phó hội trưởng thường vụ của Giang Thanh Hải ngay tại đại hội, nhưng cũng nhanh chóng thu hồi lại quyết định này, sau đó còn mời Giang Thanh Hải về giữ chức phó hội trưởng thường vụ như trước. Chuyện này cũng là do cậu Lăng cả đấy”.

Đối với bà cụ Tô mà nói, mỗi một câu nói vừa rồi đều là một lần đả kích.

Hồ Diệu Huy bổ sung: “Lần trước đối đầu với nhà họ Đường, cậu Lăng dùng uy nghiêm của Công đoàn Trung Hải và gia tộc Giang Thị để ép buộc nhà họ Đường ngừng kinh doanh. Mặc dù nhà họ Đường tuyên bố với bên ngoài rằng sẽ giải quyết cậu Lăng này trong vòng bảy ngày. Thế nhưng tôi nói cho bà biết, đừng ôm hy vọng, nếu như nhà họ Tô của bà muốn sống thì lập tức cắt đứt liên hệ với nhà họ Đường. Nhà họ Đường không thể làm đối thủ của cậu Lăng được đâu”.

Bà cụ Tô cực kỳ không cam tâm: “Thế nhưng nhà họ Đường có đại sư Tôn Lộc trấn giữ, đại sư mà ra mặt rồi thì cậu Lăng còn có thể chống cự được hay sao?”

“Tôn Lộc cũng không áp chế nổi cậu Lăng. Trừ phi ba đại sư liên thủ lại thì mới có chút hy vọng. Nhà họ Đường không có năng lực mời được cả ba đại sư cùng ra tay”, Hồ Diệu Huy thở dài nói: “Nhà họ Đường đổi chủ gần như đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Bởi vì mọi người căn bản không thể hiểu hết được sự đáng sợ của cậu Lăng”.

“Bà cụ Tô, tôi với bà quen biết đã nhiều năm, tôi cũng chỉ nói đến vậy thôi”, Hồ Diệu Huy nói xong thì hít sâu vào một hơi.

Tâm trạng của bà cụ Tô đã không còn tốt nữa.

Nếu đổi lại là người khác nói những lời này thì bà cụ Tô sẽ không để trong lòng.

Thế nhưng Hồ Diệu Huy lại là thành viên của đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải, quyền cao chức trọng, mỗi một chữ nói ra đều có trọng lượng nhất định.

Bà cụ Tô không dám xem thường nữa.

Mãi lâu sau bà cụ Tô mới hoàn hồn lại, cung kính nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Hồ đã khuyên bảo”.

Lúc này, Hàn Đông bước vào trong: “Chủ tịch, mọi chuyện đã được nghe ngóng rõ ràng rồi. Là Lăng Khôi dùng chai rượu đập lên đầu Tề Minh. Bây giờ người nhà họ Tề đều đang kéo đến cả rồi”.

Bà cụ Tô chán nản, lạnh lùng nói: “Cái thằng vô dụng Lăng Khôi này, bị nhà họ Tô đá ra khỏi cửa rồi mà vẫn hỗn xược như thế. Đáng bị nhà họ Tề đánh chết”.

Hàn Đông nói: “Không ít người đều bị vạ lây theo rồi, chúng ta có cần qua xem chút không?”

Bà cụ Tô nói: “Vừa hay là tâm trạng tôi không tốt lắm, đi xem trò vui coi như giải toả tâm trạng chút vậy. Tổng giám đốc Hồ, ông có muốn đi cùng không?”

Hồ Diệu Huy vốn dĩ không muốn đi.

Hàn Đông nói một câu: “Tổng giám đốc Hồ, ông vẫn nên đi xem thì hơn, con gái Hồ Tịnh của ông cũng bị liên luỵ vào chuyện này”.

Hồ Diệu Huy rất bất ngờ, vội vàng đi cùng bà cụ Tô tới một góc trong hội trường.

Vô số ông lớn đều đồng loạt túm tụm lại.

Chỉ thấy Tề Minh bị Lăng Khôi đánh đến mức đầu be bét máu, cậu chủ Lãng và cậu chủ Thanh không ngừng dùng khăn giấy lau máu trên đầu cho Tề Minh.

Còn Lăng Khôi lại giống như chẳng xây xát gì, chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ cũ.

“Lăng Khôi, sao cậu lại đánh người vậy?”, Lý Lưu Tô kéo Lăng Khôi lại.

Ban nãy sự việc xảy ra quá đột ngột, Lý Lưu Tô hoàn toàn không ngờ Lăng Khôi lại ra tay điên cuồng đến thế.

Người này là Tề Minh đấy.

Lý Lưu Tô không hiểu gì nhiều về thân phận của Lăng Khôi, chỉ biết rằng Lăng Khôi và đại sư Cổ Dương có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Trong buổi họp lớp lần trước, Lăng Khôi đã mượn uy danh của Lý Mặc và Tề Hành để phế bỏ một cánh tay của Hàn Phá.

Hành động sau đó của Lăng Khôi thì Lý Lưu Tô lại không biết nữa.

Dĩ nhiên cô ấy biết Lăng Khôi là một người có tính cách mạnh mẽ, nhưng cũng không thể ngờ nổi Lăng Khôi lại dám ra tay ở đây.

Đây không phải là buổi họp lớp như khi trước nữa.

Vô số ông lớn đang có mặt ở đây, cậu ta còn đánh Tề Minh chảy cả máu đầu, chuyện này biết phải xử lý thế nào đây?

Thấy Lăng Khôi không nói gì, Lý Lưu Tô vội vàng tiến lên nói ngọt với Tề Minh: “Anh Minh, vừa nãy Lăng Khôi quá kích động, tôi xin nhận lỗi với anh, mong anh đừng tính toán với Lăng Khôi”.

“Bốp”.

Tề Minh giơ tay tát Lý Lưu Tô một bạt tai: “Im mồm, nơi này không có chỗ cho cô lên tiếng”.

Lý Lưu Tô ôm lấy một bên má bị đánh, mãi vẫn không thốt nổi nên lời.

Tề Minh phẫn nộ nói: “Đầu của tôi bị đánh vỡ cả ra rồi, cô còn bảo tôi đừng tính toán với hắn? Cô cho rằng cô là ai? Hội trưởng của Công đoàn Trung Hải à? Tôi nói cho cô biết, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy. Tôi muốn mạng của hắn!”

Một giây trước Tề Minh vẫn là một cậu chủ nhà giàu phong độ ngời ngời, lúc này bị lửa giận bao trùm, hoàn toàn biến thành một tên côn đồ hung hãn.

Lý Lưu Tô ôm lấy một bên má bị đánh sưng tấy, nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, xin lỗi, tôi không biết sự việc sẽ trở nên như vậy, Tề Minh phát điên rồi, cậu mau đi đi”.

Đã tới lúc này rồi, cô ấy vẫn muốn Lăng Khôi thoát khỏi rắc rối.

Lăng Khôi chậm rãi ngồi xuống, khẽ xoa lên gương mặt trắng nõn của Lý Lưu Tô, xoa lên năm dấu ngón tay đỏ ửng trên má cô: “Người sai không phải là tôi, sao tôi lại phải đi chứ? Tôi không những không đi mà còn phải ở lại để bảo vệ cho cô, trút giận cho cô nữa”.

“Bây giờ muốn đi ư? Đã muộn rồi. Bố tao đến rồi đây!”, Tề Minh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lăng Khôi.

Lúc này, hai người Tề Hành và Lý Mặc vội vàng bước vào trong.

Sau lưng Tề Hành còn có hai người phong thái không hề tầm thường.

Một người tầm bảy mươi tuổi, trên người mặc trang phục võ đạo rộng rãi màu xanh, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng tinh thần vẫn dồi dào, hai mắt lấp lánh có thần, giống như một lão tướng quân đã trải qua vô số trận chiến sinh tử trong lịch sử.

Tề Hành lớn giọng nói: “Các vị, chúng ta hãy dành những tràng pháo tay nhiệt liệt nhất để chào đón đại sư Tôn Lộc”.

Ông cụ tầm bảy mươi mỉm cười sâu xa với mọi người.

Tôn Lộc.

Một trong số năm đại sư của Trung Hải.

Tôn Lộc vừa bước đi vừa mỉm cười, thi thoảng lại quay sang nói chuyện với người đàn ông cao to lực lưỡng bên cạnh, phát ra những tiếng cười lớn, sau khi dừng bước, ánh mắt của Tôn Lộc quét qua một lượt: “Các vị, đây là bạn tốt của tôi, đại sư Diệp Hùng”.

Chương 212: Không thể nào!

Diệp Hùng!

Tôn Lộc!

Hai cái tên này tựa như hai quả bom, khiến mọi người vỡ òa.

Tên tuổi quá lớn.

Nếu người là bình thường thì có lẽ sẽ không biết tầm quan trọng của hai đại sư này, nhưng những người ở đây đều là nhân vật hàng đầu ở Trung Hải.

Mỗi người đều rất quen thuộc với hai tên tuổi lớn này.

Mọi người vỗ tay như sấm rền.

Ngay cả Lăng Khôi cũng không khỏi liếc nhìn hai người này lâu hơn một chút.

Tuy tuổi Tôn Lộc đã qua bảy mươi nhưng rất mạnh khỏe, cơ bắp cuồn cuộn, hơi thở ổn định, giữa hàng lông mày thể hiện rõ cụ ta là người từng trải. Những người không hiểu chuyện khi nhìn thấy còn cho rằng cụ ta chỉ mới năm mươi tuổi.

Vì tu luyện võ thuật nên cụ ta chăm sóc cơ thể cực kỳ tốt, cơ bắp săn chắc, không hề tầm thường.

Cụ ta quả thật là một cao thủ.

Còn Diệp Hùng cao chừng hai mét, cả người tựa như con gấu lớn trưởng thành, cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh có thể đánh chết con voi bự. Ông ta đứng đó khiến người khác cảm thấy đối diện với họ là một sinh vật khổng lồ chứ không phải là con người.

Thật đáng gờm.

Ánh mắt Lăng Khôi hơi sững lại.

Đúng là cao thủ hiếm gặp.

Tề Hành dẫn hai người tới chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, cung kính cúi người nói: “Mời hai vị đại sư ngồi”.

Tôn Lộc gật đầu, vô cùng hài lòng với thái độ của Tề Hành, kéo Diệp Hùng vào chỗ ngồi.

Đúng lúc này, Tề Minh chạy đến với cái đầu be bét máu: “Bố ơi, có người làm càn ở đây, còn đánh con. Mong bố làm chủ cho con”.

Tề Minh là đứa con lúc về già Tề Hành mới có được, nên từ nhỏ đã được hết lòng yêu thương cưng chiều.

Lúc này thấy đứa con trai duy nhất của mình đầu đầy máu, cụ ta vô cùng hốt hoảng xem kĩ vết thương.

Vẫn may là chỉ đánh chảy máu da đầu, sọ não không bị ảnh hưởng gì.

Tề Hành yên tâm hơn, sau đó tức giận nói: “Ai đánh? Đứng ra cho tôi, tôi sẽ đánh gãy chân hắn ngay tại đây”.

Tề Minh tỏ vẻ đau đớn, chỉ tay vào Lăng Khôi đang đứng cách đó không xa nói: “Bố, là hắn đánh con”.

Ánh mắt Tề Minh nhìn Lăng Khôi tựa như đang nhìn một người chết.

Tuy đầu Tề Minh đang chảy máu nhưng miệng lại mỉm cười, hắn thầm nghĩ, thằng nhãi ranh, mày dám ra tay với tao sao? Mày chết chắc rồi! Giờ tao chờ xem mày xử lý như nào.

Bà cụ Tô và Hồ Diệu Huy đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này cũng lắc đầu nguầy nguậy.

Bà cụ Tô lắc đầu nói: “Quả thật Lăng Khôi cũng khá đẹp trai, ngoài điểm này ra thì không có chỗ nào được nữa cả. Tổng giám đốc Hồ, ông phải bảo con gái ông giữ khoảng cách với nó. Loại đàn ông cặn bã như nó đã gây hại không ít đời các cô gái rồi đấy”.

Hồ Diệu Huy gật đầu.

Hàn Đông nói: “Sau khi bị nhà họ Tô gạch tên đuổi cổ ra ngoài, cậu ta cũng chỉ là một con chó điên mà thôi. Tuy nhiên, hôm nay, những ngày tháng tốt lành của con chó điên này đã kết thúc, nhà họ Tề muốn xử đẹp cậu ta. Tự tạo nghiệp, không thể sống. Cậu ta cũng không nhìn lại mình mà xem, cậu ấm nhà giàu như Tề Minh là người mà cậu ta có thể đánh sao?”

Lúc này, Tề Hành đã thấy người ra tay đánh con trai mình là Lăng Khôi. Cụ ta nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà nói thẳng: “Quỳ xuống cho tôi. Xin lỗi đền tội với con trai tôi. Sau đó tự đánh gãy hai chân, bò ra khỏi hội trường!”

Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp nơi.

Như lời tuyên bố tử hình cho Lăng Khôi!

Tề Hành không biết nhiều về Lăng Khôi, chỉ là cụ ta từng chịu ơn thẩm định của Lăng Khôi nên trong buổi họp lớp của Lăng Khôi lúc trước, cụ ta đã ra mặt giúp Lăng Khôi chèn ép Hàn Phá. Mà Lý Mặc cũng chỉ biết từng đó thông tin về Lăng Khôi.

Lúc này, mặc dù cũng có người gọi Lăng Khôi là cậu Lăng.

Nhưng bọn họ lại không cho rằng Lăng Khôi chính là cậu Lăng đã chèn ép nhà họ Đường.

Lăng Khôi vẫn xoa khuôn mặt bị đánh đến mức sưng tấy của Lý Lưu Tô, cười mỉm nói: “Không sao rồi, cảm ơn cô hôm nay đã ra mặt cho tôi, tôi sẽ trả ơn này cho cô”.

Nói xong, Lăng Khôi đứng dậy, mỉm cười nhìn Tề Hành, sau đó bước từng bước tới trước mặt cụ ta.

Lúc này, Tề Minh đang đứng cạnh Tề Hành kiêu ngạo nói: “Lăng Khôi, thằng nhãi mày cũng dám đánh tao ư? Giờ mày biết sự chênh lệch rồi chứ? Còn không mau nghe lời bố tao, quỳ xuống xin lỗi tao, rồi tự đánh gãy chân mình bò ra khỏi hội trường đi! Ha ha ha”.

Tề Minh bật cười ngạo mạn, trong mắt toàn là sự châm biếm.

Lăng Khôi chậm rãi đưa tay phải ra, rồi tát hắn một bạt tai.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người và trước mặt Tề Hành.

Anh tát Tề Minh một cái thật vang dội.

“Bốp!”

Tề Minh ngã xuống đất rồi hét lên thảm thiết: “Mẹ mày, mày còn dám đánh tao!”

Hắn còn chưa nói xong thì Lăng Khôi đã giẫm lên đầu hắn, khiến hắn không nói tiếp được nữa.

Tề Hành tức giận: “Bảo vệ. Đánh chết người này cho tôi!”

Mấy nhân viên bảo vệ cầm gậy, bày ra vẻ muốn nhào về phía Lăng Khôi.

“Dám ra tay với tôi, thì tôi sẽ diệt luôn nhà họ Tề!”, giọng Lăng Khôi không lớn nhưng chắc chắn như đinh đóng cột.

Mấy nhân viên bảo vệ cũng không biết vì sao mà đột nhiên lại bị mấy lời của Lăng Khôi dọa sợ, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại. Lúc bọn họ định ra tay lần nữa thì...

“Dừng tay lại”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mã Đằng dẫn theo Giang Nhượng Ly chậm rãi bước tới.

“Hội trưởng Mã! Thư ký Giang!”

“Xin chào hội trưởng Mã!”

Đám người Tề Hành, Hồ Diệu Huy, bà cụ Tô, Lý Mặc đều lần lượt cúi chào.

Mã Đằng phớt lờ tất cả mọi người, bước tới trước mặt Lăng Khôi, cười nói: “Thật xin lỗi, tôi tới trễ rồi”.

Lăng Khôi lắc đầu: “Không sao”.

“Nhược Ly biết anh không thích ồn ào nên đã đặt một phòng VIP ở chỗ này, mời anh cùng tới phòng VIP uống trà. Hội trưởng Mã sẽ giải quyết chuyện ở đây”, Giang Nhược Ly mỉm cười dịu dàng nói.

“Cũng được”, Lăng Khôi đi theo Giang Nhược Ly băng qua nhóm người và đi thẳng tới phòng VIP trên lầu hai.

Mọi người có mặt ở đó, không một ai dám cản hai người Giang Nhược Ly và Lăng Khôi.

Hai người đi tới đâu thì người ở đó đều tản ra hai bên. Chủ động nhường lối đi cho hai người. Cuối cùng nhìn hai người họ đi lên phòng VIP trên lầu hai.

Đây là thư ký trưởng của Công đoàn Trung Hải, quyền lực ngang với phó hội trưởng, thậm chí còn có thực quyền lớn hơn.

Ai dám cản chứ?

Chỉ là cảnh tượng này đã khiến mọi người ngỡ ngàng ngơ ngác.

Hồ Diệu Huy trợn tròn mắt nhìn, một suy nghĩ to gan nảy lên trong đầu, chẳng lẽ người này là cậu Lăng?

Không thể nào!

Ông ta gạt bỏ suy nghĩ này ngay lập tức, sao cậu Lăng với những thủ đoạn phi thường lại có thể trẻ tuổi như vậy chứ?

Bà cụ Tô khi thấy cảnh tượng này thì tâm trạng như bùng nổ.

Trước đó mấy người đẹp nhao nhao ra mặt nói giúp cho Lăng Khôi đã khiến bà cụ Tô hết sức kinh ngạc. Lục Tử Ca, Hồ Tịnh, Lý Lưu Tô, ai chẳng phải là người đẹp hàng đầu chứ?

Lai lịch thân thế đều không tầm thường.

Vậy mà bọn họ đồng loạt đứng về phía Lăng Khôi.

Nhưng bà cụ Tô hiểu thủ đoạn thả thính của Lăng Khôi vô cùng cao siêu. Suy cho cùng ba cô nàng này đều rất trẻ, bước vào xã hội chưa lâu, sau một thời gian bị thủ đoạn của Lăng Khôi lừa bịp thì mắc bẫy cũng có thể hiểu được.

Nhưng giờ ngay cả hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải cũng trò chuyện thân thiết với Lăng Khôi, điều này rất dọa người.

Công đoàn Trung Hải là sự tồn tại mà nhà họ Tô nằm mơ cũng muốn dựa vào.

Họ luôn bị công đoàn Trung Hải từ chối ngoài cửa.

Trong lòng bà cụ Tô, hội trưởng của Công đoàn Trung Hải là sự tồn tại như một vị thần. Bình thường ngay cả tư cách gặp mặt Mã Đằng, bà ta cũng không có.

Vậy mà Lăng Khôi lại rất thân thuộc với Mã Đằng?

Chương 213: Chịu thua

Đây còn là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô không?

Bà cụ Tô cũng cảm thấy mọi thứ hôm nay không chân thật, mơ hồ có một cảm giác nguy hiểm không nói ra được.

Nhưng cảm giác nguy hiểm này đến từ đâu bà ta lại không thể nói rõ.

Lăng Khôi đi rồi.

Một lúc lâu sau, đám người trong hội trường mới bình tĩnh lại.

Mã Đằng nói: “Tề Hành, Lăng Khôi là con trai một người bạn cũ của tôi, là người quen của tôi. Chuyện hôm nay tôi thấy cứ bỏ qua như thế đi. Ông nói xem thế nào?”

Vừa nãy Tề Hành một mực ra lệnh, phải đánh gãy hai chân của Lăng Khôi, bắt anh bò ra khỏi hội trường.

Lúc này, một câu nói của Mã Đằng lại muốn hóa giải tất cả.

Không ai chịu thua ai.

Phó hội trưởng của Công đoàn Trung Hải đối đầu với hội trưởng Công đoàn Trung Hải.

Đọ sức cấp bậc này khiến toàn hội trường nghẹt thở.

Mọi người đều biết, bây giờ mức độ phát triển của chuyện này đã vượt xa mức mà không phải gia tộc bình thường nào cũng có thể dây vào.

Tề Hành chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, kiểu cảm giác thất bại ngay cả một nhân vật nhỏ bé cũng không cách nào áp chế được, khiến cụ ta rất khó chịu. Cụ ta gần như cắn răng lên tiếng: “Hội trưởng Mã, người Lăng Khôi đánh là con trai ruột duy nhất của tôi. Về tình về lý tôi đều phải đánh trả. Sao có thể tha cho cậu ta dễ dàng được chứ?”

Mặt Mã Đằng đầy vẻ thản nhiên: “Coi như nể mặt tôi. Được không?”

Tề Hạnh lạnh lùng nói: “Hội trưởng Mã, thể diện của ông dĩ nhiên là rất lớn, nhưng nếu tôi không đồng ý bỏ qua thì sao?”

Nhà họ Tề của Tề Hành đương nhiên là tiền bạc vô số, quyền cao chức trọng. Cái chức phó hội trưởng, cũng không phải hư danh, mà dựa vào năng lực thật sự để ngồi lên.

Tề Hành đương nhiên sẽ không cho rằng mình có sức để vật tay đôi với Mã Đằng.

Nhưng cụ ta cũng không cho rằng Mã Đằng sẽ không vì một đứa con của bạn cũ mà công khai đắc tội với nhà họ Tề.

Mã Đằng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Mã Đằng tôi tốt xấu gì cũng là người có máu mặt. Lời nói ra khỏi miệng đáng giá ngàn vàng. Ông muốn tôi thay đổi thất thường sao? Vậy thì uy tín của người hội trưởng như tôi để ở đâu chứ?”

Tề Hành lớn tiếng nói: “Nhưng đó là con trai ruột duy nhất của tôi. Nhiều năm nay, tôi vẫn luôn ra sức làm việc, phối hợp với ông xử lý rất nhiều chuyện lớn nhỏ của Công đoàn Trung Hải. Tề Minh cũng coi như là cháu trai của ông, lẽ nào chút tình cảm này cũng không có sao?”

Tề Hành không muốn nhân nhượng.

Vẫn cố tranh giành đối nghịch.

Bầu không khí trong hội trường nghẹt thở như lửa.

Rất nhiều người đều cảm thấy tim mình đập nhanh không ngừng.

Bà cụ Tô cũng hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Hồ, xem ra Lăng Khôi vẫn có chút thân phận bối cảnh nhỉ, vậy mà lại là con trai bạn cũ của Mã Đằng. Xem bộ dạng này Mã Đằng rất muốn bảo vệ Lăng Khôi”.

Hồ Diệu Huy cũng rất kinh ngạc: “Hội trưởng và phó hội trưởng của Công đoàn Trung Hải đối đầu rồi, quả thật khiến người ta sợ toát mồ hôi, Tề Hành bảo vệ con trai của mình, thái độ kiên quyết, tâm trạng có thể hiểu. Tốt xấu gì cụ ta cũng là phó hội trưởng, Mã Đằng nên nể mặt cụ ta, chuyện này không đến mức phải làm căng như thế”.

Bà cụ Tô nói: “Ông nói xem cuối cùng Mã Đằng sẽ vì Tề Hành mà xử lý con trai bạn cũ của mình sao?”

Hồ Diệu Huy: “Chắc là vậy, nếu không làm thế thì chuyện nghiêm trọng rồi”.

Hồ Diệu Huy khá hiểu về tình hình của Công đoàn Trung Hải.

Vừa nãy ông ta còn cho rằng Lăng Khôi không thể nào là cậu Lăng.

Nhưng nếu tiếp sau đó Mã Đằng thà đắc tội với Tề Hành cũng phải bảo vệ Lăng Khôi, vậy thì Lăng Khôi rất có khả năng chính là cậu Lăng thần bí khó lường kia.

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng trong lòng Hồ Diệu Huy tự có cân nhắc.

Bà cụ Tô nói: “Tôi cũng cho rằng Mã Đằng sẽ không vì một đứa con của bạn cũ mà đắc tội với Tề Hành. Suy cho cùng Tề Hành cũng là trợ thủ đắc lực của ông ta. Hơn nữa thực lực nhà họ Tề cũng rất mạnh, Mã Đằng là một doanh nhân, tự có tính toán riêng của mình”.

Hồ Diệu Huy gật đầu không nói gì nữa.

Ở một góc khác, Tô Thần, cậu chủ Lãng và cậu chủ Thanh cũng đều cảm thấy hô hấp đình trệ.

Trong lòng Tô Thần vô cùng khó chịu.

Mã Đằng lại ra mặt vì Lăng Khôi?

Con trai của bạn cũ?

Từ lúc nào mà Lăng Khôi có người đứng sau lớn mạnh như vậy chứ?

Tô Thần không cam tâm!

Mã Đằng nhất định sẽ không vì Lăng Khôi mà đắc tội Tề Hành, bởi vì Lăng Khôi không thể nào có tầm quan trọng đó.

Tô Thần thầm nghĩ như vậy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ở xung quanh hậu trường, Mã Đằng mỉm cười, nói: “Tôi dìu dắt ông làm phó hội trưởng, là coi trọng nhà họ Tề của ông. Trên dưới nhà họ Tề các người nên cảm ơn tôi, nếu ông cảm thấy tôi phải cảm ơn các người, vậy thì tôi đổi người khác giữ chức phó hội trưởng là được”.

Nói xong, Mã Đằng đứng chắp tay sau lưng, không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Tề Hành, đợi câu trả lời của Tề Hành.

Soạt!

Toàn hội trường nổ tung.

Tất cả mọi người đều cho rằng Lăng Khôi không có tầm quan trọng này.

Nhưng sự thật nói với bọn họ, Lăng Khôi có tầm quan trọng đó.

Tề Hành bị dọa giật nảy mình, không ngờ thái độ của Mã Đằng lại kiên quyết như thế, để bảo vệ con trai của bạn cũ, mà ngay cả chức phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải của Tề Hành cũng muốn tước bỏ!

Lúc này Hàn Phá chạy ra, nói: “Sư công, chuyện này cứ bỏ qua đi. Nghe hội trưởng Mã không sai đâu, cứ bỏ qua chuyện này, còn dây dưa tiếp nữa không có ích cho nhà họ Tề của cụ. Hội triển lãm sắp bắt đầu rồi, vẫn mong sư công đừng làm lỡ chuyện trọng đại”.

Hàn Thiên Hào là học trò của Tề Hành, Hàn Phá gọi cụ ta một tiếng sư công cũng hợp lý.

Người xung quanh đều nhìn chăm chăm vào Hàn Phá với vẻ mặt rất tò mò.

“Cậu im miệng, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện”, Tề Hành lạnh lùng quát lớn.

Hàn Phá tiếp tục nói: “Sư công, thân phận của Lăng Khôi đặc biệt, không phải con bạn cũ bình thường của hội trưởng Mã đâu, vẫn mong sư công bỏ qua chuyện này, đừng làm liên lụy cả nhà họ Tề”.

Trương Uy và Dương Vy cũng chịu đựng áp lực cực lớn, chạy ra ủng hộ Hàn Phá.

Mã Đằng liếc nhìn Hàn Phá, sau đó cười với Tề Hành: “Trẻ con còn hiểu chuyện hơn ông. Tề Hành, tình cảm nhiều năm giữa tôi và ông, ông cứ bỏ qua đi. Quay về bảo Tề Minh nhận lỗi mời rượu con trai bạn cũ của tôi. Chuyện này coi như xong, nếu không thì kết của cục Hàn Thiên Hào chính là kết cục của Tề Hành ông”.

Không những phải bỏ qua, mà Tề Minh còn phải nhận lỗi ư?

Tề Hành nhớ đến kết cục của Hàn Thiên Hào, trái tim đã đập thình thịch.

Chỉ là trong lòng cụ ta rất không cam tâm.

Nếu làm như thế thật thì sau này mặt mũi nhà họ Tề sẽ mất hết, sao có thế đứng vững ở Công đoàn Trung Hải được đây?

Cuối cùng Tề Hành vẫn lựa chọn nhượng bộ: “Hội trưởng Mã, bỏ qua thì được, nhưng xin lỗi thì không cần thiết đâu nhỉ? Suy cho cùng cũng là con trai tôi bị đánh”.

Mã Đằng lắc đầu: “Nhận lỗi đã là hình phạt nhẹ nhất rồi. Nếu như có một ngày, ngay cả cơ hội nhận lỗi các ông cũng không có thì nhà họ Tề thật sự xong đời rồi”.

Toàn thân Tề Hành run rẩy: “Hội trưởng Mã, ông cứ phải tuyệt tình như thế sao? Lẽ nào ông không sợ làm như vậy sẽ khiến thành viên của Công đoàn Trung Hải mất lòng à? Nếu mọi người đều không phục ông, ông còn làm hội trưởng kiểu gì được nữa?”

“Lấy lòng người của Công đoàn Trung Hải ra ép tôi sao?”, thái độ của Mã Đằng kiên quyết như sắt thép: “Nếu ông cảm thấy ông có bản lĩnh này thì ông có thể thử. Nói câu khó nghe thì trong Công đoàn Trung Hải, ai không phục tôi, tôi loại bỏ người đó là được. Ở nơi như Trung Hải, người muốn gia nhập vào thế lực Công đoàn Trung Hải nhiều lắm”.

“Hơn nữa, nếu Công đoàn Trung Hải này không phục tôi, tôi lại lập ra một Công đoàn Trung Hải khác là được”, từng chữ của Mã Đằng chắc chắn như đinh đóng cột.

Cứ như chuông lớn càng gõ càng khiến mỗi người ở hội trường chìm vào âm thanh du dương trầm bỗng.

Thật ngang ngược, bá đạo!

Công đoàn Trung Hải này không phục tôi thì tôi lại lập ra một Công đoàn Trung Hải khác là được!

Thái độ như thế, chẳng phải khiến người ta kinh hồn bạt vía sao?

Một Lăng Khôi bé nhỏ, lại có thể khiến thái độ Mã Đằng kiên quyết như vậy cơ à?

Tề Hành đã bị sự quyết tâm kiên cường của Mã Đằng dọa sợ, cuối cùng không dám ngỗ ngược với Mã Đằng, cụ ta cúi đầu nói: “Tôi đồng ý để con trai đến xin lỗi Lăng Khôi!”

Cuối cùng nhà họ Tề cũng chịu thua!

Chương 214: Buổi triển lãm bắt đầu

Nhà họ Tề chịu thua.

Đây là chuyện mọi người đều có thể đoán được.

Một phó hội trưởng hiển nhiên không thể chống lại hội trưởng.

Mã Đằng là gia chủ của một trong năm gia tộc lớn Trung Hải, hơn nữa còn giữ chức hội trưởng Công đoàn Trung Hải rất nhiều năm, trước nay không có ai có thể lay chuyển.

Nhà họ Tề đương nhiên cũng không thể lay chuyển được vị trí của Mã Đằng.

Điều khiến người ta không ngờ được là Mã Đằng lại vì một đứa con của bạn cũ mà bộc phát ý chí kiên định khiến người khác kinh hồn bạt vía.

Tề Hành chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đã mất sạch, chỉ muốn tìm một khe hở chui vào, sau đó cụ ta vội vàng dẫn theo Tề Minh nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để đi xử lý vết thương.

Như thế, chuyện này mới coi như kết thúc.

Buổi triển lãm còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, mọi người chuyện trò vui vẻ, bầu không khí dần náo nhiệt trở lại.

Cậu chủ Thanh và cậu chủ Lãng ngồi bên cạnh Tô Thần, đến bây giờ cũng chưa hoàn hồn lại.

Cậu chủ Thanh nói: “Tô Thần này, không phải cậu nói Lăng Khôi là thằng ở rể vô dụng nhà họ Tô các cậu thôi sao? Còn bị nhà họ Tô các cậu đuổi ra ngoài nữa mà!”

Mặt Tô Thần đầy vẻ lúng túng: “Quả thật là như thế, trước đây cậu ta ở nhà họ Tô chúng tôi không có địa vị gì cả. Mặc cho người nhà họ Tô chúng tôi hà hiếp sỉ nhục, ngay cả đánh rắm cậu ta cũng không dám”.

Cậu chủ Lãng thắc mắc: “Vậy tại sao bây giờ Lăng Khôi này lại có thủ đoạn phi phàm, còn thân thiết với hội trưởng Mã như vậy? Hội trưởng Mã thà đắc tội với nhà họ Tề cũng phải ra sức bảo vệ Lăng Khôi”.

Trán của Tô Thần toát mồ hôi lạnh: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, theo lý mà nói thì không phải vậy. Suốt ba năm nay, cậu ta vẫn luôn là kẻ vô dụng ăn bám nhà họ Tô, căn bản không quen biết người nào ghê gớm, sao đột nhiên lại trở thành con trai bạn cũ của Mã Đằng chứ?”

Cậu chủ Thanh lườm Tô Thần với vẻ mặt khó chịu: “Nhà họ Tô các người làm việc đúng là cẩu thả, nhận một tên đến tận nhà ở rể mà ngay cả thân phận gia cảnh người ta cũng không tìm hiểu rõ. Xem ra trước mắt, thân phận gia cảnh của Lăng Khôi này không hề đơn giản, ngay cả nhà họ Tề cũng không chèn ép được hắn. Nhà họ Tô các người còn đuổi người như vậy ra khỏi nhà sao? Đúng là đầu óc ngu si”.

Cậu chủ Lãng cũng nói chen vào: “Nhà họ Tô các người nghĩ trăm phương nghìn kế xin gia nhập vào Công đoàn Trung Hải, vẫn luôn bị Công đoàn Trung Hải từ chối, trăm lần cầu xin vẫn không thành công. Tôi thấy quan hệ của tên Lăng Khôi này với Mã Đằng rất tốt, nếu có hắn làm cầu nối cho nhà họ Tô các người, nói tốt mấy câu trước mặt Mã Đằng, nói không chừng nhà họ Tô các người có thể bước thẳng vào Công đoàn Trung Hải đấy”.

Sắc mặt của Tô Thần vô cùng khó coi, hắn biết cậu chủ Lãng nói rất có lý.

Hắn chưa bao giờ xem trọng kẻ vô dụng như Lăng Khôi.

Trước giờ hắn vẫn luôn khinh thường Lăng Khôi.

Hắn cho rằng bản thân hắn mới là người tài giỏi thật sự của nhà họ Tô.

Bây giờ chỉ vì một câu ‘cậu ấy là con trai bạn cũ của tôi’ của Mã Đằng mà Lăng Khôi một bước lên mây sao? Vượt mặt hắn luôn rồi hả?

Trái tim Tô Thần đang rỉ máu.

Cậu chủ Thanh nói: “Một vài người cho dù xuất thân không tốt lắm nhưng chỉ cần có người thân ghê gớm thì cũng có thể thăng quan tiến chức, đây chính là số mệnh”.

Cậu chủ Lãng bổ sung thêm: “Đúng vậy, từ nay về sau, Lăng Khôi có Mã Đằng bảo vệ, nhà họ Tô các người sẽ không có cách nào làm gì cậu ta đâu. Sau này nếu Lăng Khôi muốn gây khó dễ cho nhà họ Tô thì chỉ cần nói vài câu trước mặt Mã Đằng là được rồi”.

Sắc mặt Tô Thần càng khó coi hơn.

Hắn muốn nói gì đó để bảo vệ tôn nghiêm của nhà họ Tô, nhưng không có cách nào phản bác.

Điều bọn họ nói đều là sự thật.

Cậu chủ Lãng cười nói: “Tôi đoán Lăng Khôi này có thể là con riêng của Mã Đằng. Tô Thần à, não của đám người nhà họ Tô các cậu đúng là úng nước rồi, lại bỏ lỡ một nhân tài tốt như vậy. Haiz, đáng tiếc”.

Toàn hội trường đều đang bàn tán mối quan hệ của Lăng Khôi và Mã Đằng.

Có người đoán Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng, cũng có người nói Lăng Khôi là cháu của Mã Đằng, trong đó ý kiến con riêng chiếm phần lớn.

Một truyền mười, mười truyền trăm, trong mắt mọi người Lăng Khôi đã là con riêng của Mã Đằng.

Đám người bà cụ Tô và Hồ Diệu Huy, Lý Mặc ngồi cùng nhau.

Có thể ngồi ở vị trí tốt như vậy là nhờ vào Hồ Diệu Huy, đây vốn dĩ là một chuyện rất vẻ vang, nhưng lúc này bà cụ Tô lại chẳng vui vẻ chút nào.

Trong buổi tiệc, bà cụ Tô nhỏ giọng hỏi Hồ Diệu Huy: “Tổng giám đốc Hồ, Lăng Khôi không phải là con riêng của Mã Đằng thật chứ?”

“Khó nói lắm”, trong lòng Hồ Diệu Huy không nắm chắc.

Nếu Mã Đằng thật sự có con riêng, hôm nay liều mạng bảo vệ Lăng Khôi như thế, trái lại cũng có khả năng.

Rốt cuộc cậu ta là con riêng của Mã Đằng?

Hay là cậu Lăng?

Hồ Diệu Huy cũng lẩm bẩm trong lòng.

Đám người xung quanh đều đang bàn tán chuyện này, khiến bà cụ Tô càng thêm tin chắc: “Xem ra Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng thật rồi. Số mạng của tên nhóc này tốt thật, thảo nào ban đầu ông cụ Tô cứ ra sức dẹp bỏ nghị luận của mọi người, gả Duệ Hân cho Lăng Khôi, thì ra là có ý sâu xa này”.

Chỉ đáng tiếc, bây giờ biết cũng đã muộn rồi.

Buổi triển lãm bắt đầu, Tề Hành với tư cách là người đứng ra tổ chức, bước lên sân khấu đọc một bài diễn thuyết hùng hồn, cuối cùng lớn tiếng nói: “Tôi có thể nói như này, nếu đại sư Hầu Phong đứng thứ hai trong giới nghệ thuật Trung Hải thì không ai dám nhận đứng thứ nhất. Tiếp sau đây, chúng tôi sẽ đưa ra tác phẩm điêu khắc của đại sư Hầu Phong - Một trăm lẻ tám anh hùng Lương Sơn. Mời mọi người vừa uống trà nhấp rượu vừa thưởng thức phong cách của đại sư Hầu Phong”.

Nói xong, phía sau Tề Hành xuất hiện một trăm lẻ tám cô người mẫu, trong tay mỗi người cầm một cái khay, trên khay đặt một pho tượng gỗ đỡ kích cỡ rất cao.

Một trăm lẻ tám người mẫu chia nhau bước xuống sân khấu, bước vào trong đám người, tách riêng ra để trình diện tác phẩm.

Tác phẩm vừa bày ra thì có vô số tiếng vỗ tay và lời khen ngợi.

Lời hoa mỹ khen ngợi đại sư Hầu Phong liên tục không dứt.

Cho dù là một người hoàn toàn không hiểu nghệ thuật cũng bị tác phẩm này thu hút.

Nó dường như có sức hấp dẫn đặc biệt, mặc dù hình dáng không lớn lắm, nhưng mang đến cho người ta cảm giác vô cùng chấn động.

Hồi lâu sau, Tề Hành trên sân khấu nói: “Tác phẩm này tổng cộng bao gồm một trăm lẻ tám pho tượng, là kiệt tác mà đại sư Hầu Phong hao phí thời gian mấy tháng để khắc ra. Bây giờ bắt đầu công khai đấu giá, giá khởi đầu, bảy mươi triệu tệ”.

Vừa dứt lời, bà cụ Tô kích động hét giá tám mươi triệu tệ, ra giá đầu tiên.

Nhưng giá rất nhanh đã có người tăng đến một trăm năm mươi triệu tệ.

Tiếp sau đó giá tăng lên khá ít.

Suy cho cùng tiền của mọi người cũng không phải là do gió lớn thổi đến.

Bà cụ Tô nóng lòng còn muốn tăng giá, nhưng hơi do dự, liếc nhìn sang Lý Mặc bên cạnh, nói: “Tổng giám đốc Lý, ông là nhà sưu tầm lớn nhất Trung Hải, kiệt tác đỉnh cao như vậy, mà ông lại không động lòng sao?”

Lý Mặc nói: “So với tác phẩm của đại sư Hầu Phong, tôi thích sưu tầm đồ cổ của đại sư Cổ Dương hơn, một trăm lẻ tám anh hùng này dĩ nhiên là tốt, nhưng giá bây giờ hơi cao”.

Bà cụ Tô kích động nói: “Đây là tác phẩm của đại sư Hầu Phong đấy, ông ấy là ngôi sao sáng của giới nghệ thuật điêu khắc, có tiếng là đại sư đỉnh cao trong và ngoài nước. Bây giờ mua tác phẩm của ông ấy, tương lai chắc chắn sẽ tăng giá gấp mấy lần”.

Lý Mặc không cho là đúng: “Những gì bà Tô nói đương nhiên tôi biết, nhưng từ đầu đến cuối tôi luôn cho rằng tác phẩm của đại sư Hầu Phong giống hàng hóa cao cấp hơn, chứ không phải tác phẩm nghệ thuật. Cách điêu khắc, thủ pháp tinh tế, say mê hấp dẫn của ông ta đều là thượng cấp. Nhưng chỉ là thiếu một chút khí chất riêng. Mà người thể hiện được khí chất trong bàn tay khắc gỗ, chỉ có đại sư Cổ Dương”.

Bà cụ Tô không tranh cãi tiếp nữa, nhưng vẫn hét giá một trăm tám mươi triệu tệ, cuối cùng bà ta cũng lấy được tác phẩm này vào túi mình.

Hành động này kéo theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt xung quanh.

Tiếp sau đó, Tề Hành liên tục đưa ra hơn mười tác phẩm của đại sư Hầu Phong, đều được người ta đấu giá với giá rất cao, nhưng giá cao nhất vẫn là tác phẩm một trăm lẻ tám anh hùng trong tay bà cụ Tô.

Buổi triển lãm trôi qua một nửa, bầu không khí náo nhiệt.

Lúc này Tề Hành nói: “Sau đây, chúng tôi mời đại sư Hầu Phong đích thân ra sân khấu, để thể hiện một tác phẩm điêu khắc đỉnh cao cho mọi người”.

Trong lúc cụ ta lên tiếng, có người xê dịch trụ đồng màu nâu cao một mét tám ra.

Dưới tiếng vỗ tay như sấm, một người đàn ông năm mươi tuổi mặc vest màu đen, trong tay cầm một con dao lóe sáng bước ra sân khấu.

“Đại sư Hầu Phong!”

“Ôi, đây chính là đại sư Hầu Phong! Khí chất bất phàm quá”.

“Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy đại sư Hầu Phong ngoài đời rồi, quả thật là không tầm thường”.

Chương 215: So tài

Vô số người hâm mộ reo hò.

Hầu Phong khẽ cười chào mọi người, sau đó nói: “Cảnh giới cao nhất của điêu khắc là tạo nên bức tượng đồng bằng cách bịt mắt lại. Tôi sẽ bịt mắt và khắc nên hình tượng người nào đó đang ngồi ở đây để tỏ lòng thành kính”.

Dứt lời Hầu Phong bịt mắt lại đứng trước cột đồng.

Cụ ta hít sâu, sau đó con dao trên tay phải vung lên hạ xuống.

Chỉ thấy con dao khắc từng vết lên cột đồng cứng như sắt. Từng đường khắc lõm vào trong lộ ra, vụn đồng lần lượt rơi xuống đất.

Đường nét hình dáng của một người dần hiện ra trước mắt mọi người.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Mọi người không thể tin được nhìn Hầu Phong đang khắc tượng.

Ai cũng chăm chú quan sát.

“Soạt soạt soạt!”

Con dao trong tay Hầu Phong lần lượt lướt lên cột đồng, bức chân dung càng lúc càng rõ nét.

Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, bức chân dung đã hoàn thành.

Sinh động như thật.

Giống hệt với Tôn Lộc ngồi hàng phía trước.

Nếu lên màu thì có thể sẽ không phân biệt được thật giả.

Bức tượng chắp tay ra sau lưng phóng tầm nhìn ra xa, khí thế độc nhất vô nhị.

Sau khi hoàn thành xong nét chạm khắc cuối cùng, Hầu Phong cất dao rồi đứng dậy, cởi bịt mắt ra cúi người với Tôn Lộc: “Cảm ơn thầy đã dạy em trong suốt ba mươi năm qua, em muốn khắc bức tượng này để tri ân thầy”.

Bốp bốp bốp!

Cả hiện trường vang lên một tràng vỗ tay.

Đại sư Tôn Lộc cũng đứng dậy, nở nụ cười hài lòng.

“Thầy, thầy hãy nhận lấy”, Hầu Phong lại có thể tay không kéo bức tượng đồng nặng như vậy đặt bên cạnh Tôn Lộc.

“Em có lòng rồi”, Tôn Lộc hài lòng nhận lấy: “Từ nay về sau, Trung Hải không có Cổ Dương mà chỉ có học trò Hầu Phong của tôi”.

Hầu Phong quỳ xuống trước mặt Tôn Lộc dập đầu ba cái, lúc này đứng dậy lướt nhìn khắp căn phòng lớn giọng nói: “Hầu Phong tôi rời khỏi Trung Hải, sau đó chu du khắp nơi, danh tiếng vang rộng khắp bốn phương. Bây giờ quay về Trung Hải là có hai việc”.

“Một là số tiền bán đấu giá hôm nay đều được dùng vào từ thiện, hỗ trợ cuộc sống của người dân và xây dựng Trung Hải”.

“Thứ hai, tôi nghe nói Trung Hải xuất hiện một đại sư Cổ Dương mua danh trục lợi, sau khi tôi che mắt khắc tượng đã thiết lập lại đỉnh cao của giới nghệ thuật Trung Hải. Nếu những ai danh không xứng với thực như Cổ Dương không tạo ra được tác phẩm nghệ thuật nào tốt hơn thì mời người đó rời khỏi giới nghệ thuật Trung Hải, không điêu khắc nữa, để khỏi trở thành trò cười”.

Hầu Phong nói dõng dạc và dứt khoát: “Từ nay về sau, tôi sẽ là đỉnh cao trong giới nghệ thuật Trung Hải. Những ai đứng dưới tôi đều là tép riu”.

Mấy lời này nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của rất nhiều người.

“Hầu Phong!”

“Hầu Phong!”

Cái tên Hầu Phong vang dội khắp căn phòng.

Phòng VIP ở tầng hai, Lăng Khôi, Giang Nhược Ly và Mã Đằng ngồi uống trà với nhau.

Họ đều đã nhìn thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra ở dưới tầng một.

Giang Nhược Ly nói: “Thì ra Hầu Phong là học trò của Tôn Lộc, thảo nào hôm nay Tôn Lộc lại dẫn theo Diệp Hùng đi khoe khoang”.

Với thân phận của Tôn Lộc thì cụ ta sẽ không lộ mặt vì mấy chuyện tầm thường này.

Mã Đằng nói: “Cái tên Hầu Phong này kiêu ngạo quá, vừa trở lại Trung Hải đã muốn áp đảo đại sư Cổ Dương rồi, đúng là không biết trời cao đất dày. Cậu Lăng, ông ta đang nhắm vào cậu”.

Lăng Khôi khẽ cười.

Cổ Dương chỉ là nghệ danh trong ba năm trước của Lăng Khôi. Lúc trước Lăng Khôi có học về điêu khắc, vì anh muốn lưu lại dung mạo của năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha đã mất.

Để nhắc nhở bản thân không được quên đi những người anh em bị chết oan vì mình.

Vì thế trong ba năm qua, Lăng Khôi đã khắc nên vài thứ mà mình muốn biểu đạt.

Khói lửa có một không hai, tòa nhà cao tầng độc nhất vô nhị đều là khắc họa được biểu đạt từ đáy lòng của Lăng Khôi.

“Tôi cũng không có ý định lăn lộn trong giới điêu khắc, càng chưa từng nghĩ muốn tranh giành với ai, đây chỉ là sở thích mà thôi. Bây giờ người này lại muốn cướp đi sở thích này của tôi sao?”, Lăng Khôi nói: “Vậy thì hơi quá đáng rồi”.

Giang Nhược Lý nói: “Nếu anh Lăng muốn làm gì thì cứ dặn dò”.

Lăng Khôi nói: “Tay nghề điêu khắc của Hầu Phong rất tinh xảo, nhưng lại không có thần, khí thế cứng ngắc”.

Lăng Khôi lấy một con dao nhỏ dài ba mươi centimet ra đưa cho Giang Nhược Ly: “Cô cầm con dao này cắt một đường ở vị trí mắt phải của bức tượng, cắt theo chiều ngang của mắt”.

Giang Nhược Ly cầm dao rời đi.

Lúc này ở sảnh lớn tầng một mọi người đang tưng bừng vui vẻ, rất nhiều người đều vây quanh ngắm nghía bức tượng của Tôn Lộc.

“Đúng là tinh xảo, y hệt người thật, thể hiện được sự kiêu ngạo một cách tinh tế”.

“Đúng vậy thật, còn là bức tượng bịt mắt để khắc nữa. Tay nghề của đại sư Hầu Phong đã đạt đến đỉnh cao rồi, vượt xa đại sư Cổ Dương luôn ấy”.



Bà cụ Tô cũng đến xem khen ngợi: “Không hổ là đại sư Hầu Phong, có một không hai ở Trung Hải”.

Lý Mặc nhìn bức tượng rồi nhíu mày khẽ nói: “Tác phẩm điêu khắc quả thật rất tinh xảo, không có gì để soi mói cả nhưng dường như ánh mắt thiếu đi cái gì đó”.

Ông ta vừa nói vậy, những người xung quanh đều tức giận trợn mắt với Lý Mặc.

Bà cụ Tô nói: “Tổng giám đốc Lý, ông phải ăn nói cẩn thận chứ, tôi thấy ánh mắt rất có thần mà”.

Tôn Lộc và Diệp Hùng cũng nhìn Lý Mặc.

Hầu Phong không vui nói: “Lý Mặc, ông tốt xấu gì cũng là nhà sưu tầm có tiếng, thế mà lại dám nói tác phẩm của tôi thiếu mất gì đó. Ông đến bổ sung vào đi?”

Lý Mặc cười gượng nói: “Dĩ nhiên tôi không có khả năng vẽ rồng vẽ rắn vào tác phẩm của đại sư Hầu Phong, chỉ là tôi ăn nói ngay thẳng, mong đại sư Hầu Phong thứ tội”.

Hầu Phong lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Không nói ra được thì là cố ý gây chuyện rồi”.

Đúng lúc này, Giang Nhược Lý đi đến: “Tôi được đại sư Cổ Dương ủy thác đến đây muốn khắc thêm một nét lên bức tượng”.

Cô ấy vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.

Người bình thường nói muốn vẽ thêm một nét tất nhiên là không có nghĩa lý gì, Hầu Phong cũng sẽ không đồng ý. Nhưng nếu là đại sư Cổ Phong nói thì mọi người đều cảm thấy rất có hứng thú.

Hầu Phong nói: “Ồ? Cái tên Cổ Dương danh không xứng với thực cũng đến đây à?”

Giang Nhược Lý nói: “Đại sư Cổ Dương nói rồi, chỉ cần khắc thêm một nét vào là có thể làm bức tượng trở nên sinh động hơn. Nếu đại sư Hầu Phong không đồng ý thì xem như tôi chưa nói gì”.

Hầu Phong không cam lòng khiêu khích nói: “Nếu sau khi vẽ thêm một nét nữa mà tác phẩm không đẹp hơn thì sao?”

Giang Nhược Ly nói: “Đại sư Cổ Dương tự nguyện về ở ẩn, không xuất hiện trong giới điêu khắc nữa”.

“Được, vậy thì mời thư ký Giang giúp đại sư Cổ Dương đi”, Hầu Phong rất tự tin với tác phẩm của mình.

Đừng nói là khắc thêm một nét, dù có cho cô khắc thêm mười nét, một trăm nét thì cô cũng không thể nào làm cho nó tuyệt vời hơn được.

Những người xung quanh nói hùa theo: “Tác phẩm này đã rất tuyệt vời rồi, khắc thêm bất kỳ nét vẽ nào nữa đều phí công vô ích. Đại sư Cổ Dương ngây thơ quá”.

“Phải đó, xem ra Cổ Dương sắp phải rời khỏi giới điêu khắc rồi”.

“Cuối cùng đại sư Cổ Dương cũng để lộ khả năng yếu kém của mình trước mặt đại sư Hầu Phong”.



Trong ánh mắt không dám tin của mọi người, Giang Nhược Ly đi đến trước khắc thêm một nét theo chiều ngang ở vị trí mắt phải bức tượng.

“Xoẹt!”

Con dao sắc bén rạch một đường trên bức tượng đồng.

Nhãn cầu mắt có thêm một đường khắc ngang nữa.

Sau khi nét khắc đơn giản hoàn thành.

Tiếng bàn tán của đám người không còn nữa.

Mọi người đều lặng đi!

Ai nấy đều há hốc mồm.

Bọn họ cảm nhận được khí chất và thần thái của bức tượng khác hẳn.

Dù là người không biết gì về nghệ thuật cũng có thể cảm nhận được năm tháng vô tình, nỗi ưu phiền và đau thương được khắc họa rõ nét.

Có thể dễ dàng nhận ra ai thắng ai thua!

Giang Nhược Ly nói: “Đại sư Cổ Dương nói bị gãy cánh tay là kiếp nạn để bức tượng Venus trở thành kiệt tác nghệ thuật. Một đường dao xuyên qua năm tháng là sự tôi luyện để bức tượng này trở thành kiệt tác nghệ thuật”.

Cả người Hầu Phong run rẩy, khàn giọng nói: “Hay cho một đường khắc xuyên qua năm tháng, Hầu Phong tôi tự cảm thấy hổ thẹn!”

“Xin lỗi thầy. Em không thể thể hiện được nỗi ưu phiền và đau thương trong những tháng ngày thăng trầm của thầy, đây mới là khí chất thật của thầy”, Hầu Phong bỗng quỳ xuống trước mặt Tôn Lộc, run rẩy nói.

Mọi người đều há hốc mồm.

Chỉ có Tôn Lộc ngây ngốc nhìn con mắt bị xuyên qua kia, cụ ta có cảm giác một đường dao này không chỉ xuyên qua năm tháng của mình mà có thể là tai họa mình sắp gặp phải.

Cụ ta cảm nhận được một mối nguy hiểm vô hình đang rình rập.

Nhấn Mở Bình Luận