Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ



Diệp Hùng càng đánh càng hăng, ép Lăng Khôi tới mức lùi ra giữa đình, thuận theo đó lùi về phía chiếc cầu đá.

Nhưng từ đầu đến cuối đều bị Lăng Khôi chặn lại hết.

“Sao có thể chứ?”

Diệp Hùng sắp tức điên tới nơi.

Dù ông ta tấn công càng lúc càng mạnh, dùng lực càng lúc càng nhiều nhưng vẫn không tài nào phá được hàng phòng ngự của Lăng Khôi. Tay anh ra đòn cứ như có phép thuật, lần nào cũng tung đúng lúc, vừa vặn chặn cú đánh của ông ta.

Điều càng khiến Diệp Hùng kinh hãi là cách di chuyển của Lăng Khôi, tốc độ hai chân của Diệp hùng cực kỳ nhanh, một khi bị quét trúng thì chắc chắn sẽ lập tức bị đá bay. Nhưng đôi chân của Lăng Khôi di chuyển rất linh hoạt, lúc qua trái, lúc lại thoắt qua phải, hoàn toàn tránh né được tất cả các đòn tấn công của ông ta.

Trong phút chốc Diệp Hùng đã tung ra tới hơn trăm chiêu, nhưng vẫn không thấy hiệu quả gì như cũ.

Không chỉ Diệp Hùng, mọi người xung quanh cũng bị Lăng Khôi dọa sợ trợn mắt há mồm.

Hai tay Đường Lâm đều run rẩy: "Điều này sao có thể chứ? Lăng Khôi dùng tay không mà chặn được hết tất cả các đòn tấn công của Diệp Hùng sao? Cậu ta còn là người không vậy? Thầy ơi. Thủ pháp và bộ pháp của cậu ta làm thế nào mà nhanh như vậy nhỉ?"

Tôn Lộc đứng xem, cả người toát mồ hôi lạnh: "Như vậy là tốc độ đôi tay chính xác đến mức đáng sợ, cho dù là thực chiến của thầy cũng không chắc có thể đánh nhanh đến thế. Người này quả là khó địch nổi”.

Đường Lâm nhìn chằm chằm cuộc đối kháng căng thẳng giữa đôi bên, run giọng nói: “Thầy ơi, đại sư Diệp Hùng sẽ không thua trước Lăng Khôi chứ?”

Tôn Lộc đáp: “Chắc là không đến mức đó, chẳng qua bây giờ Diệp Hùng chỉ liên tục tấn công thôi, chưa sử dụng tuyệt kĩ trữ danh - Tam Kích Cầm Long. Nếu như dùng chiêu thức Tam Kích Cầm Long, lực công kích của Diệp Hùng trong nháy mắt sẽ gia tăng gấp mấy lần. Lăng Khôi có mạnh hơn nữa cũng chẳng chịu nổi”.

Lúc này Đường Lâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em lo lắng chuyện không đâu rồi”.

Tôn Lộc nói: “Hơn hết, Lăng Khôi làm được tới mức này cũng không phải dễ dàng gì. Đúng là nhân tài, nếu phát triển chừng mười, hai mươi năm nữa nhất định sẽ trở thành đại sư võ thuật hàng đầu. Chỉ tiếc là hôm nay cậu ta sẽ phải chết dưới tay Diệp Hùng”.

Đường Lâm rất thích thú: “Chờ xem kết cục Lăng Khôi bị đánh chết thôi”.

Đám người Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà nghe câu này xong đều thở phào.

Lúc này, Diệp Hùng đã tung ra một trăm bốn mươi đòn đánh mà vẫn không làm Lăng Khôi xây xát chút gì.

Diệp Hùng đang vô cùng sốt ruột: “Sao thân pháp có thể tốt đến vậy chứ? Hơn nữa cậu ta rõ rất nhỏ con, sao có thể chống lại nhiều đòn tấn công như thế?”

Lăng Khôi vừa thủ vừa lui, cách đánh vô cùng kiên nhẫn.

Sau khi đỡ ba trăm lần tấn công, Lăng Khôi lại kéo dài khoảng cách. Anh phủi bụi trên người rồi nói: “Nếu tài đánh đấm mà ông nói chỉ đến mức này, vậy thì ông nên về quê làm ruộng thì hơn”.

“Thằng nhóc này khá. Lúc trước là tôi đánh giá thấp cậu thôi. Mấy chiêu vừa nãy không là gì cả, cậu đỡ được mấy đòn phổ thông nhưng liệu có tránh được chiêu thức Tam Kích Cầm Long của tôi hay không?”

Diệp Hùng gầm lên một tiếng, chợt lấy ra đôi găng tay màu đỏ thẫm rồi đeo vào, sau đó xông lên lần nữa.

Lần này, thân pháp và tốc độ đánh của ông ta khác một trời một vực so với vừa nãy.

Cú đầu, đòn tấn công của ông ta vòng qua tay phải Lăng Khôi, lướt qua cổ, trên cổ Lăng Khôi bị cào ba vết máu.

Máu tươi văng tung tóe!

Lúc này Diệp Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng thoáng qua nụ cười: “Cậu căn bản không thể tránh nổi chiêu thức Tam Kích Cầm Long đâu, đó mới chỉ là đòn thứ nhất thôi đấy”.

“Đòn thứ hai, cậu chết chắc rồi”.

Vừa dứt lời, trong nháy mắt, Diệp Hùng đã vòng ra sau lưng Lăng Khôi, tay phải tung cú đấm vừa nhanh vừa mạnh về ngực của anh.

Chiếc bao tay của ông ta rất đặc biệt, làm từ hợp kim, có thể bẻ được sắt thép.

Người trần mắt thịt hẳn sẽ không chịu nổi.

Nếu Lăng Khôi trúng đòn, không chết thì cũng trọng thương.

Khoảng cách gần thế, khó có đường tránh né.

Lục Hải Siêu chợt hét to: “Không được, tốc độ quá nhanh, Lăng Khôi không thể tránh, một khi bị đánh trúng là xong đời rồi!”

Giang Thanh Hải, Mã Đằng cũng hít một hơi sâu.

Nếu Lăng khôi gặp chuyện ở đây, nhà họ Giang coi như xong, hội trưởng Mã Đằng cũng sẽ phải chịu sự chèn ép điên cuồng của hai gia tộc lớn Đường và Tống, kết quả chẳng tốt lành lắm.

Tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn sân đấu.

“Bịch!”

Chỉ thấy Lăng Khôi bị bao tay của Diệp Hùng đánh trúng.

Sau lưng bị kéo một vết rạch dài, quần áo tả tơi, máu tươi đầm đìa.

Cả người Lăng Khôi bị đánh bay ra ngoài, anh phải lùi ra sau mười mấy bước mới đứng vững.

“Chưa chết à?”

Diệp Hùng hít một hơi khí lạnh, rồi lẩm bẩm: “Sao lại thế chứ? Đòn thứ hai của mình có sức tấn công vô cùng mạnh, có thể nói là đại sư võ thuật cũng chẳng chống cự được. Sao Lăng Khôi vẫn chưa chết?”

“Khụ”.

Lăng Khôi ho khan một tiếng, đưa tay quệt vết thương sau lưng.

Cả tay anh đều nhuốm máu tươi.

“Đau đó, cái bao tay này làm từ chất liệu tốt thật”, Lăng Khôi gắng sức nói.

“Nhóc con, có thể khiến tôi đánh đến đòn thứ ba thì cậu có chết cũng nhắm được mắt rồi đấy”, Diệp Hùng hét lớn: “Chết đi”.

Chỉ thấy cơ thể to lớn của Diệp Hùng bỗng vọt tới trước người Lăng Khôi, đôi găng tay mờ mờ như phát ra ánh sáng, người ông ta xoay tròn vừa nhanh vừa có sức sát thương, lúc này Diệp Hùng như biến thành một cối xay thịt sống.

Nếu tiến vào phạm vi tấn công thì tất cả đều sẽ bị xé thành vụn.

Lăng Khôi vẫn đứng tại chỗ không hề né tránh, dùng hai tay để chống cự.

“Tủm!”

Sau đòn ấy, Lăng Khôi đầm đìa máu, cả người nặng nề rơi xuống nước.

Nước văng cao lên năm mét.

Sau đó không còn âm thanh gì nữa.

Chương 226: Không tìm thấy xác

Cảnh tượng vốn dĩ hỗn loạn bỗng nhiên dừng lại.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn vị trí Lăng Khôi bị đánh rơi xuống nước, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Lăng Khôi cứ như vậy đã bị đánh chết rồi sao?"

"Việc này cũng quá thần kỳ rồi nhỉ? Vừa nãy Lăng Khôi chỉ dùng một tay đã cản được hơn ba trăm lần công kích của đại sư Diệp Hùng. Rõ ràng là có ưu thế vượt trội, sao mới đó mà đã bị đánh tả tơi rồi?"

"Nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi sẽ không dám tin việc này là thật”.

Mấy người Giang Thanh Hải, Giang Nhược Ly, Trần Lâm, Lục Hải Siêu, Mã Đằng, Lý Nhược Nam đều sợ ngây người.

Bọn họ cùng tới đây với Lăng Khôi, trên đường đi bọn họ đều khuyên Lăng Khôi đừng tùy tiện vào biệt thự nhà họ Đường tham gia vào cái bẫy lần này.

Nhưng thái độ của Lăng Khôi vô cùng ngông cuồng, lời nói thể hiện sự kiên quyết chắc chắn.

Bọn họ cũng hết cách, chỉ có thể đi vào với anh.

Kết quả bây giờ xảy ra chuyện, Diệp Hùng chẳng những không sao, Lăng Khôi ngược lại bị chiêu thức Tam Kích Cầm Long của Diệp Hùng đánh bị thương nặng rơi xuống nước. Sống chết không rõ.

Việc này...

Lý Nhược Nam hít một hơi khí lạnh: "Cái tên Lăng Khôi này bị ngốc sao? Sao lại cứ đứng yên chịu đòn như vậy? Cũng không biết đường tránh đi à? Cho dù là một thanh gỗ thì gió thổi cũng phải di chuyển chứ?"

Lục Hải Siêu cắn răng nói: "Hẳn là chiêu thức Tam Kích Cầm Long của đại sư Diệp Hùng quá mạnh, cậu Lăng không kịp phản ứng lại. Nói tóm lại là do cậu Lăng khinh địch. Bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?"

Mí mắt Trần Lâm bỗng giật giật, cảm nhận được áp lực rất lớn: "Chúng ta đã lựa chọn đi theo cậu Lăng, tiếp theo bất luận là đối mặt với mối nguy cơ thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng kháng cự, việc cấp bách bây giờ là vớt cậu Lăng lên bờ”.

Lục Hải Siêu ngay lập tức cởi đồ nhảy xuống nước, tìm kiếm dấu vết của Lăng Khôi.

Lặn xuống tìm một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy Lăng Khôi. Việc này khiến Lục Hải Siêu càng thêm hoảng loạn.

"Ông đúng là đồ vô dụng, để tôi”, Lý Nhược Nam không đứng nhìn thêm được nữa, cô ấy nhảy thẳng xuống tìm Lăng Khôi.

Hai người ở dưới nước lặn tìm thêm một lúc lâu nữa cũng không tìm thấy Lăng Khôi.

Càng như vậy, đám người Lục Hải Siêu càng thêm sốt ruột.

Trên dưới nhà họ Đường, ai nấy đều không nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý.

Đường Lâm hưng phấn đứng bật dậy, chắp tay cúi người trước mặt Diệp Hùng nói: "Đại sự Diệp Hùng không hổ danh là đại sự võ thuật, bản lĩnh quả nhiên bất phàm. Hai ba đòn đánh đã đánh chết Lăng Khôi. Trên dưới nhà họ đường chúng tôi, rất cảm ơn đại sư Diệp Hùng”.

Diệp Hùng cảm thấy hơi khó tin.

Đứng hình.

Không đúng lắm nhỉ?

Vừa nãy lúc ông ta giao đấu với Lăng Khôi, mặc dù Lăng Khôi bị ép vào thế phòng thủ, nhưng Diệp Hùng nhớ rất rõ cảm giác đó, thân pháp và sức mạnh lộ ra trong từng động tác giơ tay nhấc chân của Lăng Khôi hoàn toàn có thể khắc chế được đòn đánh của ông ta.

Cho dù lúc ông ta sử dụng chiêu thức Tam Kích Cầm Long, cách đáp trả của Lăng Khôi cũng rất điêu luyện, hoàn toàn không giống với việc ngay lập tức bị đánh tan tác.

Chuyện này là sao?

Lúc này Đường Xuyên Bách cũng đứng dậy nói: "Cảm ơn đại sư Diệp Hùng đã giúp nhà họ Đường chúng tôi giải trừ tai họa. Sau này nhà họ Đường chúng tôi nhất định sẽ khắc ghi công ơn giúp đỡ ngày hôm nay của đại sư”.

Đám người Đường Xuyên Hà, Đường Thục Hạo, Đường Nghiêu và Đường Thục Hòa đều lần lượt đứng dậy chắp tay hành lễ, bày tỏ sự cảm ơn với Diệp Hùng.

Lúc này Diệp Hùng mới lấy lại tinh thần, khôi phục lại trạng thái điềm tĩnh tự tại: "Cũng chỉ là đánh chết một tên nhãi ranh mà thôi, không đáng nhắc tới. Hơn nữa, đại sư Tôn Lộc cũng xem như là thầy của tôi, việc ông ấy muốn tôi làm thì là việc tôi nên làm”.

Đại sư Diệp Hùng tỏ vẻ hơi khách khí.

Trong lòng ông ta thầm nghĩ, có khả năng Lăng Khôi thật sự không địch lại nổi chiêu thức Tam Kích Cầm Long của mình.

Xem ra, những năm gần đây, chiêu thức Tam Kích Cầm Long của mình lại tiến bộ thêm rất nhiều. Thực lực của bản thân cũng đã có bước nhảy vọt.

Giải quyết được Lăng Khôi, khí thế trên dưới nhà họ Đường càng phô trương hơn, Đường Xuyên Bách lớn tiếng nói: "Mã Đằng, Lăng Khôi đã chết rồi, bây giờ ông còn muốn phong tỏa nhà họ Đường nữa hay không?"

Đường Xuyên Hà nói: "Hôm nay nhà họ Tống cũng tới. Nếu Công đoàn Trung Hải các ông không muốn đắc tội với cả hai nhà Đường - Tống, vậy thì gỡ bỏ phong tỏa đi. Nhà họ Đường chúng tôi khoan dung độ lượng, sẽ không truy cứu trách nhiệm của Công đoàn Trung Hải”.

Đường Lâm nói tiếp: "Không sai, gỡ bỏ phong tỏa đi. Hai bên chúng ta tự lo việc của mình, nước sông không phạm nước giếng. Từ giờ trở đi, trật tự ở thành phố Trung Hải lại phục hồi như ban đầu. Từ nay về sau, người ở thành phố Trung Hải nên biết rằng, trật tự ở Trung Hải là do năm gia tộc lớn chúng ta cùng nhau nắm giữ trong tay, không ai có thể dựa vào năng lực của một mình mà thay đổi được trật tự ở Trung Hải. Nếu không, đều sẽ gặp phải tai ương ngập đầu”.

Lúc này Mã Đằng đang ngồi trên ghế chủ vị, trong tay cầm một ly rượu, không lập tức đáp trả câu hỏi uy hiếp của bọn họ, mà từ từ nhấm nháp một hớp rượu.

Sự bình tĩnh này khiến cho người nhà họ Đường rất khó chịu.

Đường Xuyên Bách bật cười: "Mã Đằng, cậu Lăng không còn nữa, ông tiếp tục phong tỏa nhà họ Đường chúng tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa, Công đoàn Trung Hải cũng không chịu được ngọn lửa giận của hai nhà Đường - Tống đâu. Chẳng nhẽ ông còn muốn ngoan cố chống cự?"

Mã Đằng vẫn giữ vững tư thế bình tĩnh, không nói gì.

Tống Bác Văn không nhịn nổi: "Mã Đằng, Công đoàn Trung Hải của ông tuy rất mạnh nhưng hai nhà chúng tôi liên thủ lại, yêu cầu Công đoàn Trung Hải sửa đổi quy chế cũng không phải việc không có khả năng. Ông không muốn làm hội trưởng, chúng tôi có thể nâng đỡ người khác lên làm”.

Thái độ của bọn họ vô cùng kiêu ngạo.

Ngay cả Mã Đằng mà bọn họ cũng không thèm nể mặt.

Người xung quanh đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Hai nhà Đường - Tống mạnh như vậy, lại liên hợp với nhau tạo áp lực cho Công đoàn Trung Hải.

Chuyện như vậy, trong ấn tượng của bọn họ gần như là không có khả năng xảy ra.

Bình thường mặc dù năm gia tộc lớn đều có những nước đi riêng, nhưng năm gia tộc lớn đã định cư ở thành phố Trung Hải nhiều năm như vậy cũng chưa từng thật sự đối đầu với nhau lần nào.

Dù sao, sức mạnh tiềm ẩn trong bất kỳ gia tộc nào đều vô cùng to lớn, nếu không phải xảy ra việc gì lớn, thì năm gia tộc này gần như là không có khả năng suy yếu.

Lần này nguyên nhân nhà họ Đường xuất hiện hỗn loạn là bởi vì ông cụ Đường đột nhiên qua đời.

Nếu không thì địa vị nhà họ Đường cũng không thể bị lay động.

Cũng chính vì ông cụ Đường qua đời mới khiến cho các gia tộc lớn khác trong thành phố Trung Hải ngửi thấy mùi máu tanh, muốn tới tranh giành miếng thịt béo bở này, đảo lộn sự cân bằng của thành phố Trung Hải.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mã Đằng, chờ đợi đáp án của Mã Đằng.

Chỉ thấy Mã Đằng bình tĩnh nói: "Cậu Lăng vừa bị đánh ngã xuống nước, các ông đã vội vã liên hợp lại với nhau tạo áp lực cho Công đoàn Trung Hải chúng tôi sao? Các ông nôn nóng đến mức đó cơ à?"

Đường Xuyên Hà nói: "Thời gian nhà họ Đường chúng tôi bị phong tỏa quá lâu rồi, nhất định phải lập tức gỡ bỏ phong tỏa, khôi phục lại mạng lưới vận tải của nhà họ Đường chúng tôi. Nếu không, các người cứ bức ép nhà họ Đường đến đường cùng thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đâu”.

Mã Đằng nói: "Nếu như tôi từ chối thì sao?"

Đường Xuyên Bách lạnh giọng nói: "Nếu ông từ chối, hai nhà Đường - Tống chúng tôi sẽ liên hợp lại với nhau để đối phó Công đoàn Trung Hải, thề rằng nhất định khiến cho Công đoàn Trung Hải của các ông chịu thiệt hại nghiêm trọng, khiến cho địa vị của nhà họ Mã phải lung lay”.

Chương 227: Hấp hối sắp chết

Lúc này Tống Bác Văn cũng tỏ thái độ: "Không sai, nhà họ Tống chúng tôi tới đây là đã quyết tâm liên hợp với nhà họ Đường. Mã Đằng, ông nên hủy bỏ sự hạn chế với nhà họ Đường, nếu không thì chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ khi hai nhà chúng tôi liên thủ với nhau đi. Công hội quyền anh của tôi đã chuẩn bị tốt mọi mặt để đối đầu với Công đoàn Trung Hải của ông rồi”.

Hả?

Mọi người ở đây cảm nhận được bầu không khí vô cùng áp lực, rất khó thở.

Năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải thì đã có đến ba gia tộc tập trung ở đây, còn chuẩn bị “ra đòn hiểm”.

Ai cũng biết rằng, một khi cả hai bên thật sự ra tay thì thành phố Trung Hải nhất định sẽ có những biến đổi, gây nên rối loạn đến long trời lở đất.

Cảnh tượng này sắp xảy ra sao?

Nguy rồi?

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mã Đằng, muốn biết được đáp án tiếp theo của ông ấy.

"Tôi thích một câu nói mà trước kia cậu Lăng đã từng nói - Đáp án của tôi là, không đồng ý”, Mã Đằng uống một hớp rượu rồi nói tiếp: "Hơn nữa, các ông nôn nóng như vậy, không hẳn đã là chuyện tốt. Chỉ cần cậu Lăng còn sống thì các ông cũng không thể trở mặt nổi”.

Đường Bách Xuyên cười khẩy: "Cậu Lăng sao? Bị đánh đến mức sống chết còn không rõ, nói không chừng đã lặn xuống nước bỏ chạy rồi. Ha ha ha”.

"Thật sao?"

Lúc này có một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Mọi người cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Lăng Khôi mặc một bộ áo đại cán màu xanh đậm, đứng ngoài cửa chính, hai tay đặt sau lưng, từng bước đi lên bậc đá, chầm chậm tiến lại gần đình nghỉ: "Mới đi dạo một chút, không ngờ các ông lại nghĩ tôi đã chết rồi”.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

"Sao có thể như vậy chứ? Vừa nãy rõ ràng là cậu ta đã bị đại sư Diệp Hùng đánh trọng thương rơi xuống nước, không rõ sống chết, sao có thể đường đường chính chính xuất hiện ở đây?"

"Lẽ nào mắt tôi bị mù?"

...

Rất nhiều người không nói nên lời.

Diệp Hùng không còn giữ được bình tĩnh, nhìn anh như thấy ma: "Cậu đã bị chiêu thức Tam Kích Cầm Long của tôi liên tiếp đánh cho trọng thương. Cho dù không chết cũng tàn phế rồi. Sao có thể lành lặn mà đứng ở đây như vậy được?"

Lúc này Lăng Khôi mới cười nhạt nói: "Chiêu thức Tam Kích Cầm Long của ông quả thực rất lợi hại, có điều muốn làm tôi trọng thương thì vẫn chưa đủ”.

Lời Lăng Khôi nói là sự thật.

Ban nãy Lăng Khôi chịu đòn một cách thụ động, thực ra là có lý do.

Một mặt là làm quen với phương pháp và kỹ năng của Diệp Hùng, mặt khác là nhờ các đòn tấn công nặng nề của Diệp Hùng để kích thích máu nóng và cơ quan nội tạng của bản thân, giúp hồi phục vết thương.

Lúc trước khi Lăng Khôi và Đường Lâm quyết đấu với nhau, anh đã phát hiện ra vấn đề này - bị thương càng nặng, máu của Lăng Khôi sục sôi nhanh, đồng thời vết thương tích tụ lâu ngày trong cơ thể cũng không ngừng hồi phục.

Lần này, cường độ tấn công của Diệp Hùng cao hơn nhiều so với Đường Lâm.

Lúc đó mặc dù Lăng Khôi đã bị ông ta công kích nhưng anh không hề né tránh mà ngoan cường chịu đựng.

Do đó, các vết thương trên cơ thể Lăng Khôi lại bình phục thêm một bước nữa.

Lăng Khôi ước tính nội thương bên trong hiện đã hồi phục hơn mười phần trăm.

Đây là chuyện bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ đáng tiếc là chiêu thức Tam Kích Cầm Long mạnh nhất của Diệp Hùng cũng chỉ có như vậy, không thể khiến cho thương tích của Lăng Khôi hồi phục thêm nữa.

Sau khi Diệp Hùng kinh ngạc, ông ta lại đứng lên, trên mặt mang theo vẻ vô cùng tức giận: "Nhóc con, cậu có thể trốn thoát trong tay một đại sư võ thuật như tôi thì xem như cậu có chút bản lĩnh. Nhưng dù sao trốn thoát thì trốn thoát, lần đầu tôi không giết được cậu vậy thì để lần hai”.

Nói xong, Diệp Hùng đột nhiên nhảy dựng lên, lao ra khỏi đình nghỉ mát, xông tới trước mắt Lăng Khôi, dùng cú đấm toàn lực dứt khoát xuất chiêu.

Ngọn gió lướt ngang qua, cây cầu đá rung chuyển.

Trên cầu đá cẩm thạch xuất hiện vô số vết nứt.

Trước đó, Diệp Hùng đã tấn công Lăng Khôi với hơn ba trăm chiêu thức, nhưng ông ta chưa sử dụng cú đấm toàn lực.

Tuy là vậy, mỗi lần Lăng Khôi tiếp nhận đòn công kích, anh sẽ bất giác lùi lại hơn mười bước.

Trong lần tấn công toàn diện này, gần như Diệp Hùng không nghi ngờ gì về việc Lăng Khôi sẽ bị đánh bay đi.

Nhưng...

"Bịch”.

Lăng Khôi khẽ giơ tay phải lên và nhẹ nhàng chặn lại.

Cú đấm của Diệp Hùng đã hoàn toàn bị hóa giải.

Anh không lùi một bước nào.

Diệp Hùng chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Lăng Khôi sở hữu uy lực vô hạn, giống như một chiếc kìm cực lớn, nắm chắc nắm đấm của ông ta.

Dù bản thân ông ta dùng sức đến đâu thì cũng không thể rút tay về.

"Sao lại có thể như vậy chứ? Tôi là đại sư võ thuật. Thực lực của tôi mạnh mẽ đến mức nào? Sao lại có thể bị kìm hãm được chứ?", Diệp Hùng kinh hãi.

"Đòn tấn công của ông chỉ có chừng này thôi sao?", Lăng Khôi lạnh lùng nói rồi đột ngột ấn tay phải xuống.

"Rắc rắc!"

Tiếng xương bị gãy vang lên.

Tay phải của Diệp Hùng đã gãy.

"A!"

Diệp Hùng kêu lên thảm thiết, đồng thời trong lòng cảm thấy kinh hãi. Tay trái của ông ta thi triển chiêu Tam Kích Cầm Long, trong nháy mắt một cú đấm cực mạnh đánh thẳng vào lồng ngực của Lăng Khôi.

Ông ta muốn mượn chiêu thức này để đánh bay Lăng Khôi, từ đó thoát thân.

"Vô dụng!"

Lăng Khôi đột ngột cầm chặt tay phải của ông ta rồi mạnh mẽ kéo lại, thân hình cường tráng của Diệp Hùng bị kéo trên mặt đất, rồi bay thẳng lên không trung.

Nắm đấm vừa nãy cũng đã đánh hụt.

"Không hay rồi! Cơ thể mình mất kiểm soát rồi, tiếp theo sẽ mất đi sức chống cự”, Diệp Hùng thầm hét lên trong lòng. Nhất thời cảm nhận được sự sợ hãi của cái chết.

Ông ta nặng hơn một trăm cân, vị trí vừa nãy rất ổn định vững chắc, nếu không có sức mạnh hơn ngàn cân thì không thể kéo cơ thể ông ta lên khỏi mặt đất.

Lăng Khôi tiện tay đã có thể kéo ông ta lên cao như vậy.

Đây là điều mà Diệp Hùng không bao giờ ngờ tới.

"Bịch”.

Lăng Khôi nâng ông ta lên dùng gối mạnh mẽ đá một cước.

Giống như da thịt bị đập vào một tấm sắt.

Sống mũi bị gãy, răng cửa văng ra ngoài.

Diệp Hùng muốn phản kháng, nhưng cơ thể bị kéo trong không khí, hoàn toàn không có cách nào điều chỉnh tư thế, chỉ có thể ngậm ngùi chống cự.

Ngay sau đó, bàn tay trái còn lại của ông ta cũng bị gãy.

Gãy cả hai tay, ông ta ngay lập tức mất cảm giác.

"Tôi đầu hàng, cậu Lăng làm ơn thả tôi ra!", lúc này, Diệp Hùng cảm nhận được sự đe dọa của cái chết, đột nhiên điên cuồng cầu xin tha mạng.

"Trước khi ra tay, tôi đã nhắc nhở ông rồi. Tôi đã bảo ông không được bênh vực kẻ ác. Thật đáng tiếc ông lại không nghe. Bây giờ cầu xin thì đã quá muộn rồi”, Lăng Khôi lạnh lùng nói, đầu gối đá thẳng vào ngực ông ta.

"Rắc".

Xương sườn gãy, cơ thể ông ta bay lên cao ba bốn mét.

Khi tiếp đất, đầu ông ta bị Lăng Khôi hung hăng giẫm mạnh.

"Bịch!"

Hộp sọ của ông ta dường như đã bị biến dạng.

Cơ thể Diệp Hùng ngã trên mặt đất cứ như một con cá chết, nằm bất động, trên đầu, mặt và miệng có vết máu, xương sườn bị gãy đã làm thay đổi hình dạng cơ thể.

Một chiêu đã xác định chiến thắng!

"Tôi nhận thua, cậu Lăng xin đừng giết tôi”.

Diệp Hùng thoi thóp, hấp hối sắp chết.

Chương 228: Không phục

Một đại sư võ thuật mà lại bị Lăng Khôi đánh tàn phế như bổ dưa thế kia.

Im lặng!

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Đến nỗi có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở của nhau.

Một lúc lâu sau, mọi người mới hoàn hồn lại.

“Chuyện này sao có thể chứ? Diệp Hùng là đại sư võ thuật nổi tiếng đã lâu, đại sư vang danh ra nước ngoài, thế mà lại thua dưới tay Lăng Khôi ư?”

“Từ đầu đến giờ Lăng Khôi chỉ tấn công bằng mấy đòn đơn giản, Diệp Hùng đã bị đánh cho tàn phế rồi à? Sao tôi cứ thấy như một người lớn đánh một đứa con nít ba tuổi vậy nhỉ? Diệp Hùng là đại sư võ thuật tung hoành trong giới võ thuật thật sao? Giờ tôi thấy nghi ngờ danh tiếng của ông ta rồi đấy”.



Mọi người không thể không nghi ngờ nhận thức của mình.

Sao đại sư võ thuật lại dễ bị đánh gục như thế?

Đường Lâm hoảng sợ hít sâu một hơi: “Chuyện gì thế này? Thầy à, sao đại sư Diệp Hùng lại không thể phản đòn thế? Chẳng phải chiêu thức Tam Thức Cầm Long của ông ta là tuyệt chiêu nổi tiếng sao? Từng đại sát khắp nơi trong giới võ thuật cơ mà?”

Đường Thục Hạo, Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà đều trố mắt nhìn.

Đáng sợ quá!

Tôn Lộc nuốt nước bọt: “Không cần nghi ngờ, em không nhìn lầm đâu, Diệp Hùng đúng là đại sư võ thuật. Vừa nãy vì sức chiến đấu của hai bên không cùng một đẳng cấp, nên Diệp Hùng mới thua triệt để như thế”.

“Không cùng một cấp bậc? Ông có nói hơi quá rồi không?”, Đường Xuyên Bách cũng không thể chấp nhận được sự thật này: “Tôi nghĩ hẳn là vì Lăng Khôi dùng thủ đoạn mà mọi người không thấy đấy chứ?”

Tôn Lộc lắc đầu: “Không, mặc dù lúc nãy Lăng Khôi ra đòn rất gọn gàng, đơn giản nhưng sức mạnh hiện ra giữa những đòn tấn công đã vượt qua Diệp Hùng vài cấp bậc. Sự chênh lệch lớn như thế, Diệp Hùng không thể đấu lại được”.

Đường Bách Hà kinh ngạc nói: “Ý ông là Lăng Khôi cũng là đại sư võ thuật ư?”

Tôn Lộc nhìn Lăng Khôi hồi lâu, cuối cùng nói: “Đúng thế, cậu ta cũng là một đại sư võ thuật, hơn nữa không phải là đại sư võ thuật bình thường. Tất cả chúng ta đều đã đánh giá thấp cậu ta rồi”.

Nhịp tim Đường Lâm dường như ngừng đập, trong đầu hiện lên cảnh tượng Lăng Khôi đánh mình lúc trước. Một lúc sau cụ ta mới nói: “Thầy à, lần đầu em mới gặp được đại sư võ thuật trẻ tuổi như thế. Cậu ta mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể trở thành đại sư võ thuật được?”

Tôn Lộc trầm giọng nói: “Không những em chưa gặp đại sư võ thuật trẻ như thế mà thầy cũng chưa từng gặp”.

Đường Lâm nhỏ giọng hỏi: “Nếu là thầy thì có thể đánh bại cậu ta không?”

Tôn Lộc không trả lời ngay.

Đường Lâm nói: “Thầy cứ nói thẳng, chuyện này liên quan đến sự sống còn của nhà họ Đường bọn em”.

Tôn Lộc nói: “Nếu là thầy thì chỉ có năm mươi phần trăm thắng thôi”.

Đường Xuyên Bách nói: “Nếu song kiếm hợp bích với bà cụ Tư thì sao?”

Tôn Lộc tự tin hơn nhiều: “Dĩ nhiên là một trăm phần trăm có thể đánh được cậu ta”.

Tôn Lộc nói rất chắc chắn.

Đã là đại sư võ thuật nhiều năm, cụ ta vẫn có chút tự tin này.

Hơn nữa Tôn Lộc biết mặc dù bà cụ Tư là phụ nữ nhưng e là bản lĩnh của bà ta cũng hơn mình.

Đường Lâm thở phào: “Thế thì tốt. Suy cho cùng đại sư Diệp Hùng vẫn còn trẻ, hơn nữa lăn lộn ở Trung Hải không lâu. Lần này bị đánh bại thảm hại như thế quả thật là đánh giá thấp bản lĩnh của Lăng Khôi. Chỉ cần thầy ra tay thì chắc chắn có thể đánh bại được cậu ta”.

Còn mấy người Giang Nhược Ly, Trần Lâm, Lục Hải Siêu nhìn thấy Lăng Khôi đánh bại được Diệp Hùng thì thở phào nhẹ nhõm.

Ai cũng ôm ngực, vừa rồi Lăng Khôi còn làm họ hơi hoảng sợ.

Ánh mắt Lý Nhược Nam nhìn Lăng Khôi như phát sáng: “Lăng Khôi mạnh, mạnh quá”.

Người ngoài hóng hớt, người trong giới xem võ thuật.

Tất nhiên cô ấy nhìn ra Diệp Hùng không cùng một cấp bậc với Lăng Khôi.

Lăng Khôi kéo cánh tay phải đã gãy xương của Diệp Hùng từng bước đi vào trong đình như đang kéo một con heo chết.

“Bịch!”

Lăng Khôi vung tay, cơ thể như xác chết của Diệp Hùng nặng nề đập xuống trước mặt mọi người.

“Hãy nhớ kỹ cho tôi, đừng dễ dàng bảo vệ chuyện không nên, cũng đừng tưởng ông có bản lĩnh thì có thể kiêu ngạo, tỏ vẻ ta đây. Thiên lý còn đó, ai phạm sai lầm đều sẽ có người đứng ra thay trời hành đạo”, Lăng Khôi nhìn Diệp Hùng dưới đất, lạnh lùng nói.

Diệp Hùng cố sức bò dậy, nằm bò trên mặt đất: “Cảm ơn cậu Lăng dạy bảo, cảm ơn cậu Lăng đã không giết tôi”.

Giọng ông ta thều thào, không dám ngẩng đầu lên.

Diệp Hùng nhặt được mạng từ bờ vực cái chết chỉ cảm thấy may mắn.

Lăng Khôi ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua những người nhà họ Đường: “Tôi quản lý nhà họ Đường, còn ai không phục nữa không?”

Từ trên xuống dưới nhà họ Đường đều sợ sệt với cách làm của Lăng Khôi, nhất thời không ai dám nói gì.

Lăng Khôi nói: “Ai không phục thì bước ra, hôm nay là cơ hội duy nhất để nhà họ Đường các người phản kháng lại tôi. Sau ngày hôm nay, nếu ai trong nhà họ Đường dám cả gan làm trái lệnh của tôi thì tôi sẽ không tha dễ dàng đâu”.

Lúc này Đường Xuyên Thủy bước ra: “Cách làm của cậu Lăng thật siêu phàm, đại sư trẻ tuổi, vượt xa khỏi Trung Hải, quản lý nhà họ Đường của tôi là dư sức. Tôi tha thiết mong cậu Lăng quản lý nhà họ Đường”.

Đường Thục Thanh cũng bước đến nói; “Đúng thế, trước đó nhà họ Đường từ chối là vì mọi người đều nghĩ anh Lăng không có năng lực quản lý nhà họ Đường, không thể dẫn dắt nhà họ Đường phát triển thêm nữa. Nhưng qua trận chiến vừa rồi, mọi người đều thấy anh Lăng hoàn toàn có khả năng quản lý nhà họ Đường, mong ông Lâm đồng ý”.

Có hai người này lên tiếng, không ít người nhà họ Đường đều tỏ thái độ ủng hộ.

Bản lĩnh của Lăng Khôi đã làm chấn động đa số người trong nhà họ Đường.

Lúc này Đường Xuyên Bách cắn răng nói: “Lăng Khôi, cậu tự cao quá đấy, cũng còn quá trẻ. Cậu tưởng cậu đánh bại được đại sư Diệp Hùng là có thể tự cho mình vô địch thiên hạ sao? Đại sư Tôn Lộc và bà cụ Tư còn đang ở đây, nếu cậu có thể đánh bại được đại sư Tôn Lộc thì tôi sẽ không nói gì nữa, nếu không Đường Xuyên Bách tôi không phục”.

Đường Xuyên Hà cũng nói: “Tôi cũng thế. Nếu cậu có thể đánh bại được đại sư Tôn Lộc, nắm quyền nhà họ Đường thì tôi tuyệt đối không nói gì. Còn không thì cậu không xứng đáng quản lý nhà họ Đường”.

Đường Lâm nói: “Đại sư Tôn Lộc là một trong năm vị đại sư của Trung Hải, đạt được danh tiếng lớn, đây mới là đại sư thực thụ. Mặc dù Diệp Hùng cũng mạnh nhưng nói cho cùng cũng là đệ tử của Tôn Lộc mà thôi, bản lĩnh không khác gì tôi cả. Cậu có thể đánh bại được Diệp Hùng cũng chẳng là gì, nhưng cậu chẳng bằng mấy con ruồi nhặng ở trước mặt thầy của tôi. Cậu còn ảo tưởng quản lý nhà họ Đường tôi à, cậu không thấy nực cười sao?”

Lúc này Tôn Lộc đứng lên, lạnh lùng nhìn Lăng Khôi: “Đường Lâm nói đúng đấy, cậu còn chẳng bằng mấy con ruồi nhặng ở trước mặt tôi. Hơn nữa tôi và ông cụ Đường là bạn cũ, nhất định không thể để sản nghiệp của ông cụ Đường rơi vào tay kẻ khác”.

Lăng Khôi đáp: “Nói như thế nghĩa là ông nghĩ rằng Lăng Khôi tôi không có năng lực quản lý nhà họ Đường phải không?”

“Không phải không có năng lực mà là không xứng”, Tôn Lộc đứng bật dậy, từng bước đi đến chỗ Lăng Khôi: “Cậu nhóc này, bây giờ tôi sẽ cho cậu biết sự chênh lệch giữa cậu là đại sư võ thuật thực thụ”.

Chương 229: Như một con chó

Quần áo trên người Tôn Lộc không cánh mà bay.

Ngọn gió sắc bén như dao cắt.

Ai cũng biết Tôn Lộc – một trong năm đại sư của Trung Hải đang chuẩn bị ra tay rồi.

Mọi người đều không dám chớp mắt.

Trước đây, sự hiểu biết của họ về Tôn Lộc chỉ giới hạn ở tin đồn và tin tức. Hôm nay, được tận mắt chứng kiến vị đại sư trong truyền thuyết ra tay, tất cả mọi người đều nín thở.

Vô cùng mong chờ.

Lăng Khôi nhìn Tôn Lộc: “Ông không phải đối thủ của tôi. Đừng làm mất thời gian của tôi nữa, bảo bà cụ Tư kia cùng lên đi”.

Mọi người sững sờ.

Cằm như muốn rớt khỏi hàm.

Đại sư Tôn Lộc đánh với cậu đã là nể mặt cậu lắm rồi.

Vậy mà cậu còn chê chưa đủ, muốn cả bà cụ Tư cùng lên?

Thật quá ngông cuồng!

Mặt Tôn Lộc đỏ bừng: “Lăng Khôi, cậu đang khinh thường tôi sao?”

Lăng Khôi nói: “Khinh thường? Ông không đáng để tôi khinh thường. Tôi chỉ không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với các người thôi”.

“Thật hỗn láo, quỳ xuống cho tôi!”

Tôn Lộc hét lên một tiếng, cả người bật nhảy lên.

Cụ ta nhảy cao hàng chục mét, đến trước mặt Lăng Khôi, tung một cú đấm mạnh mẽ xuống.

Như mãnh hổ vồ sói, như giải ngân hà sắp rớt xuống tới nơi.

Quyền phong lan rộng vài mét.

Uy thế mạnh hơn nhiều so với Diệp Hùng.

Đường Lâm không nhịn được nữa, hét lớn: “Hay lắm, đúng là thầy của em, thực lực đã mạnh hơn trước nhiều. Lăng Khôi nhất định không thể phản kháng”.

Đường Xuyên Bách cũng vô cùng thích thú: “Đây mới là phong thái của đại sư võ thuật Trung Hải! Quả nhiên là mạnh hơn Diệp Hùng, lần này Lăng Khôi thua chắc rồi”.

Ba ông lớn nhà họ Đường lấy lại tự tin.

Tống Bác Văn hỏi bà cụ Tư: “Bà cụ Tư, thực lực của Tôn Lộc quả nhiên không tầm thường. Sức mạnh của cú đấm này như sắt đá, Lăng Khôi căn bản là không thể chống đỡ được, chắc là sẽ chết nhỉ?”

Bà cụ Tư uống trà, khẽ nói: “Cũng chưa chắc. Mặc dù Lăng Khôi còn trẻ, nhưng không để lộ danh tính, bây giờ tôi vẫn chưa thể nhìn thấu được giới hạn của cậu ta, Tôn Lộc chưa chắc là có thể đánh bại cậu ta”.

Tống Bác Văn sững sờ: “Bà cụ Tư, bà nói vậy có nghĩa Lăng Khôi là đối thủ của Tôn Lộc sao?”

Bà cụ Tư nói: “Cũng có một người đàn ông trẻ như vậy đã từng xuất hiện ở Trung Hải, Lăng Khôi bây giờ khá giống với người đó, vì vậy tôi cảm thấy Tôn Lộc đã đánh giá thấp cậu ta rồi”.

Tống Bác Văn nói: “Nếu đại sư Tôn Lộc thật sự bị đánh bại thì bà có muốn ra tay không?”

Bà cụ Tư nói nhỏ: “Đến lúc đó rồi tính”.

Dứt lời, bà cụ Tư không nói thêm gì nữa, mà nhìn chằm chằm vào Lăng Khôi và Tôn Lộc đang ở trên sàn đấu.

Chỉ thấy quyền kình của Tôn Lộc hòa vào với quyền phong, đánh mạnh vào ngực Lăng Khôi.

“Bụp!”

Quyền kình lướt qua, con sư tử bằng đá cẩm thạch ở trung tâm bị vỡ tan.

Lăng Khôi không hề tránh né, chỉ dùng lồng ngực để chống đỡ.

Cú quyền kình này khiến xương của Lăng Khôi tê dại, máu toàn thân sôi sục. Những vết thương nội thương dường như đã hồi phục không ít nhờ đòn đánh này.

“Sao có thể như vậy chứ?”

Tôn Lộc hét lớn, cụ ta đã dùng bảy phần sức lực vào cú đấm này, vậy mà Lăng Khôi lại không có chút phản ứng nào cả?

Tôn Lộc không tin, đột nhiên cụ ta bộc phát ra toàn lực công kích.

Kết quả là Lăng Khôi vẫn chống trả bằng ngực.

Nội tạng chấn động, chấn thương cũng hồi phục nhiều hơn.

Anh không mảy may bị tổn hại gì.

“Không hề hấn gì sao? Thật đáng sợ!”, Tôn Lộc cảm thấy không ổn, tiếp tục tung thêm chục cú đấm, Lăng Khôi vẫn đứng yên tại chỗ, để đối phương đấm vào ngực mình hết lần này tới lần khác.

“Bụp bụp bụp!”

Những cú đấm liên hồi tạo ra âm thanh dữ dội.

Nhưng Lăng Khôi vẫn đứng yên không lùi bước, chống lại mọi cú tấn công mang tính sát thương mạnh.

“Một bước cũng không lùi ư? Mình đã dùng một trăm phần trăm công lực rồi mà! Quyền kình có thể phá nát sắt, vậy mà cậu ta lại không hề hấn gì sao?”, Tôn Lộc càng thêm hoang mang. Từ lúc thành danh đến nay, cụ ta chưa bao giờ gặp người nào trẻ mà mạnh như Lăng Khôi.

Một khi sức mạnh quyền kình bộc phát thì ngay cả đại sư cũng phải dè chừng. Tuyệt đối không dám dùng ngực chống đỡ mười mấy lần như Lăng Khôi, hơn nữa còn không lùi một bước, cũng không hề bị thương.

Đáng sợ quá rồi nhỉ?

Mặc dù đòn tấn công của Tôn Lộc càng lúc càng dữ dội, nhưng sức chống trả của Lăng Khôi không hề giảm sút, trong lòng cụ ta càng thêm hoảng loạn.

Chẳng mấy chốc đã đánh ra hàng trăm cú.

Cho dù là một cây gậy sắt thì cũng sẽ bị đập nát, nhưng Lăng Khôi vẫn đứng yên bình an vô sự.

Tôn Lộc bắt đầu sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi không thể lý giải nổi, như thể cái chết đang đến gần.

Cụ ta bất giác lùi về sau.

“Bây giờ mới nghĩ đến việc rút lui à? Muộn rồi”, Lăng Khôi trách móc, sau đó dùng tay phải đấm mạnh.

Tôn Lộc sững sờ, siết chặt nắm đấm, tung đòn tiếp tục tấn công Lăng Khôi.

Cụ ta muốn lấy đá chọi đá.

Tôn Lộc biết một cú đấm của mình không phải là đối thủ của Lăng Khôi, nhưng hai cú đấm một lúc thì cụ ta có tự tin rằng có thể chống lại cú đấm của Lăng Khôi. Miễn sao có thể mượn cơ hội này kéo dài khoảng cách với Lăng Khôi, ít nhất có thể đảm bảo rằng bản thân cụ ta sẽ không bị thương, tiếp đó, cụ ta tìm một cái cớ nói hôm nay không đánh được nữa, giữ thể diện trước mặt mọi người là được.

Nhưng Tôn Lộc phát hiện bản thân đã nghĩ quá nhiều.

Quyền kình của Lăng Khôi như núi Thái Sơn sừng sững nguy nga, mưa gió bất động, nghiền nát núi sông.

Còn quyền kình của cụ ta lúc này chỉ như khoa tay múa chân.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên.

Cơ thể của Tôn Lộc đột nhiên giống như con diều đứt dây, bay xa mười mét, rơi xuống mặt đất một cách nặng nề.

Cụ ta nôn ra máu, nhuốm đầy mặt đất.

Tôn Lộc mê man, vội vàng bò đến dưới chân Lăng Khôi, vừa nôn ra máu vừa nói: “Cậu Lăng, tôi nhận thua. Xin cậu đừng giết tôi”.

Mọi người chết lặng.

Vừa nãy đại sư Tôn Lộc còn kiêu căng ngạo mạn, vậy mà lúc này lại quỳ dưới đất van xin nhục nhã vậy sao?

Sự tương phản quá lớn khiến mọi người không thể chấp nhận được.

Bọn họ thậm chí còn không hiểu nổi đường đường là một trong năm đại sư ở Trung Hải như Tôn Lộc sao lại có thể thua Lăng Khôi.

Họ chỉ thấy Lăng Khôi đứng yên, chắp tay sau lưng một cách ngạo nghễ.

“Cậu Lăng, xin cậu hãy tha cho tôi. Tôn Lộc tôi là một con chó, xin cậu đừng giết tôi”, Tôn Lộc lại cầu xin.

Chỉ có cụ ta mới biết cú đấm của Lăng Khôi giáng xuống đáng sợ như thế nào.

Đó căn bản không phải là trình độ của đại sư võ thuật.

E là cho dù có ba Tôn Lộc cộng lại thì cũng không thể thắng được một cú đấm của Lăng Khôi.

Nếu không phải vào thời khắc cuối cùng, Lăng Khôi rút lại phần lớn sức mạnh thì Tôn Lộc đã chết tức tưởi rồi.

“Quỳ ngoài đình đi, quỳ đến khi nào tôi hài lòng thì mới được đứng dậy”, Lăng Khôi thở dài.

Tôn Lộc quỳ xuống, bò ra ngoài, quỳ trước cửa.

Cụ ta giống hệt như một con chó, thỉnh thoảng nhìn chủ với ánh mắt cầu xin.

Lăng Khôi chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn mọi người: “Còn ai không phục thì đứng ra đây! Nhưng tôi phải nói trước là quá tam ba bận. Tôi đánh trọng thương Diệp Hùng và Tôn Lộc mà không giết, nhưng người tiếp theo dám đứng lên khiêu chiến thì tôi sẽ không nương tay đâu”.

Chương 230: Bà già này vô cùng mong chờ

Đến giờ phút này.

Mọi người ở đây đều không dám khinh thường Lăng Khôi nữa.

Nhất cử nhất động của Lăng Khôi đều ảnh hưởng tới tâm trạng của tất cả mọi người.

Không phải bọn họ cố tình chú ý tới Lăng Khôi, mà là thực lực anh thể hiện, sức mạnh anh sở hữu đều đã khiến họ không dám coi nhẹ.

Diệp Hùng bị thương nặng, lúc này vẫn nằm bất động trên mặt đất.

Cơ thể của ông ta vẫn đang chảy máu, không hề được chữa trị.

Lăng Khôi không nói tha cho ông ta nên ông ta cũng không dám đứng dậy, càng không dám rời đi. Chỉ có thể nằm trên vũng máu, nhìn Lăng Khôi với ánh mắt cầu xin.

Còn đại sư Tôn Lộc - người mà mọi người lấy làm kiêu ngạo, xem như thần linh cũng chỉ như một con chó giữ nhà quỳ ở ngoài đình nghỉ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hai vị đại sư đều bị Lăng Khôi dễ dàng đánh bại như đang cắt rau bổ dưa.

Ai dám khinh thường Lăng Khôi nữa đây?

Trên dưới nhà họ Đường, người nào người nấy đều vô cùng bái phục, sợ hãi đến mức sởn tóc gáy.

Lúc này ba ông lớn của nhà họ Đường đều trợn mắt há mồm, vô cùng kinh ngạc.

Đường Xuyên Hà liếc nhìn Tống Bác Văn đang đứng bên cạnh, lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Ông Tống, bây giờ đại sư Diệp Hùng và đại sư Tôn Lộc đều đã bị Lăng Khôi đánh bại. Nhà họ Đường chúng tôi đã hết chi viện rồi, hiện chỉ còn lại nhà họ Tống các ông thôi”.

Tống Bác Văn yên lặng không lên tiếng.

Đường Xuyên Bách nói: "Ông Tống, điều kiện đã bàn xong trước đây, chúng tôi không thay đổi, vẫn mong ông Tống có thể ra mặt thay chúng tôi”.

Tống Bác Văn nói: "Ông Đường, đây không phải là chuyện tiền bạc, mà là vấn đề phải trả giá. Tôi cần phải bàn bạc với bà cụ Tư một chút”.

Đường Xuyên Bách cũng không nói gì thêm.

Tống Bác Văn nhỏ giọng hỏi bà cụ Tư: "Bà Tư, bà thấy sao?"

Người nhà họ Đường đứng xung quanh đều nhìn chằm chằm vào bà cụ Tư, chờ đợi câu trả lời của bà ta.

Bà cụ Tư lắc đầu: "Tôi sẽ không ra tay. Đường Lâm, các ông nên bỏ cái suy nghĩ này đi”.

Đường Xuyên Bách giống như gặp phải đả kích lớn, run rẩy nói: "Bà cụ Tư, lẽ nào ngay cả bà cũng sợ Lăng Khôi sao?"

Bà cụ Tư vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Đường Xuyên Bách nói: "Bà cụ Tư, chỉ cần bà đồng ý giúp chúng tôi giải quyết chuyện này để nhà họ Đường có thể nắm trong tay tài sản của chính mình thì chúng tôi sẽ chuyển cho bà 30% cổ phần của nhà họ Đường coi như báo đáp”.

Rõ ràng là ba ông lớn nhà họ Đường không muốn từ bỏ.

Còn muốn đấu tranh giãy giụa thêm chút nữa.

Nhưng bà cụ Tư vẫn ngồi yên bất động.

Đường Xuyên Bách cắn răng nói: "40%. Nhà họ Đường chúng tôi bằng lòng chuyển nhượng 40% tổng cổ phần. Mong bà cụ Tư ra tay giúp chúng tôi giải quyết khó khăn này”.

Đường Xuyên Hà nói: "Bà cụ Tư, đây là thành ý cao nhất chúng tôi có thể đưa ra rồi. Tôi nghĩ bà cụ Tư cũng có thể cảm nhận được thành ý của chúng tôi. Ngoài 40% cổ phần, sau này chỉ cần bà cụ Tư cần nhà họ Đường chúng tôi giúp gì, cứ việc mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức”.

Ba ông lớn nhà họ Đường gần như đang cầu xin.

Bà cụ Tư đột nhiên đứng dậy nói: "Đường Lâm, hy vọng ông làm rõ một chuyện. Cậu Lăng là đại sư võ thuật, hơn nữa còn là một đại sư võ thuật mới hai mươi tuổi. Đưa mắt nhìn toàn bộ giới võ thuật ở thành phố Trung Hải mà xem, mới hai mươi tuổi mà đã trở thành đại sư võ thuật, trăm năm mới có một người. Biết đó là ai không?”

Dường như Đường Lâm đã hiểu ra điều gì, toàn thân chấn động.

Bà cụ Tư nói: "Trước nay chỉ có một mình Trung Hải Vương. Hiện giờ Lăng Khôi cũng làm được chuyện như năm đó người ấy làm được. Ông muốn một bà cụ như tôi đi đối phó với người như vậy sao? Cho dù có lấy cả nhà họ Đường bồi thường cho tôi, cũng không đáng”.

Đường Lâm chấn động.

Ba ông lớn nhà họ Đường cũng không nói nên lời.

Sốc.

Bà cụ Tư nói tiếp: "Nhà họ Đường các ông dù có lấy hết của cải ra cũng không sánh bằng một cậu Lăng đâu. Có nhân tài như cậu Lăng đứng ra quản lý nhà họ Đường là phúc phận của các ông. Lúc lâm chung ông cụ Đường đưa ra quyết định này, thật sự là anh minh sáng suốt. Nếu không, nhà họ Đường cũng sẽ chẳng còn là một trong năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải nữa đâu”.

Nói xong, bà cụ Tư quay người rời đi: "Bác Văn, chúng ta đi”.

Tống Bác Văn không cam lòng, ấp a ấp úng mấy lần định mở miệng nói.

Bà cụ Tư nói: "Đừng nghĩ nữa. Cho dù tôi ra tay, cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu Lăng. Huống hồ, tôi cũng không muốn vì một chút lợi ích mà đi đắc tội với một đại sư như cậu Lăng đây. Dù có đưa cho tôi cả nhà họ Đường, tôi cũng không muốn đắc tội với cậu ấy”.

Tống Bác Văn cung kính nói: "Vâng”.

Sau đó, Tống Bác Văn cũng đứng dậy rời đi cùng bà cụ Tư.

Bà cụ Tư tới trước mặt Lăng Khôi, đánh giá anh một hồi, cuối cùng mỉm cười nói: "Cậu Lăng tuổi trẻ tài cao, nhân tài hiếm thấy, tiền đồ trong tương lai vô cùng rộng mở. Nếu cậu có thời gian, mong cậu tới thăm hồ Thất Đảo của tôi một chuyến. Bà già này vô cùng mong chờ”.

Lăng Khôi mỉm cười: "Vẫn là bà cụ Tư biết suy xét”.

Bà cụ Tư mỉm cười rồi rời đi.

Đường Lâm đang muốn đuổi theo thì bà cụ Tư lại đột nhiên tăng tốc chỉ bỏ lại một câu: "Đường Lâm, tốt nhất nhà họ Đường vẫn nên quy thuận cậu Lăng đi. Ngay sau khi ông cụ Đường qua đời, thì Trung Hải Vương đã biết rồi. Chủ ý của Trung Hải Vương là nếu nhà họ Đường không thể đoàn kết thành một khối bền chắc thì sẽ để cho nhà họ Tần đứng ra nắm giữ, từ đó thành phố Trung Hải sẽ chỉ còn bốn gia tộc lớn. Bởi vì Trung Hải Vương tuyệt đối không cho phép trật tự ở thành phố Trung Hải sụp đổ hay trở nên hỗn loạn. Các ông nên vui mừng vì cậu Lăng đồng ý thay mặt tiếp quản nhà họ Đường, vui mừng vì quyết định sáng suốt trước lúc lâm chung của ông cụ Đường”.

Giọng nói của bà cụ Tư vẫn còn vang vọng trong đình nghỉ nhưng đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Nhà họ Tống rời đi để lại người của Lăng Khôi và nhà họ Đường ở lại.

Bầu không khí vô cùng gượng gạo.

Lăng Khôi vẫn đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba ông lớn nhà họ Đường: "Nhìn vẻ mặt của các ông, chắc hẳn còn chưa phục tôi nhỉ?"

Đường Lâm ngồi tại chỗ, cắn răng không nói lời nào.

Hôm nay ba ông lớn nhà họ Đường đã trải qua quá nhiều chuyện.

Giờ đây trong lòng bọn họ vô cùng e sợ Lăng Khôi, nhưng vẫn không can tâm, hơn nữa trong lòng cũng không phục

Lăng Khôi nói: "Các ông không phục tôi, tôi có thể hiểu. Dù sao tôi cũng còn trẻ, hơn nữa không quyền không thế. Các ông cho rằng các ông nắm giữ quyền thế lớn như vậy, tôi làm sao có thể xứng để tiếp quản nhà họ Đường, phải không?"

Ba ông lớn nhà họ Đường nhìn Lăng Khôi, vô cùng khó chịu.

Đường Xuyên Bách liền nói thẳng: "Cậu nói không sai”.

Lăng Khôi nói: "Thế nhưng, quyền thế thì sao chứ? Tôi, Lăng Khôi tôi nắm trong tay sự sống chết của các ông. Kẻ nào không phục thì tôi giết chết là được”.

Ba ông lớn nhà họ Đường nghe thấy lời này, trong lòng càng sợ hãi hơn.

Lăng Khôi nói tiếp: Các ông cho rằng có thể nhìn thấu được toàn bộ con người tôi sao? Không đâu, các ông mới chỉ thấy phần nổi của tảng băng chìm. Tôi đứng ra tiếp quản nhà họ Đường chính là phúc phận của các ông”.

Ba ông lớn vẫn không nói gì.

Lúc này Đường Thục Thanh mới đứng dậy nói: "Nhà họ Đường chúng tôi chấp nhận để anh Lăng tiếp quản, mong anh Lăng có thể đứng ra quản lý nhà họ Đường”.

Đường Xuyên Thủy cũng phụ họa theo.

Không ít người đều tỏ thái độ ủng hộ, nhưng địa vị và trọng lượng lời nói của bố con Đường Xuyên Thủy trong nhà họ Đường quá nhẹ, những người hưởng ứng cũng chiếm số ít.

Bầu không khí vẫn rất lúng túng.

Lúc này hai vị đại sư Tôn Lộc và Diệp Hùng vẫn còn đang nằm dưới đất, không dám nhúc nhích.

Thấy ba ông lớn không bày tỏ thái độ gì.

Lăng Khôi thở dài một hơi: "Mã Đằng”.

Mã Đằng đứng dậy nói: "Cậu Lăng có gì căn dặn ạ?"

Nhấn Mở Bình Luận