Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

: Lăng Khôi ngất xỉu

Lăng Khôi nói: “Tiếp tục phong tỏa nhà họ Đường, tăng thêm một lớp hạn chế, bảo ngân hàng tịch thu hết tài sản của nhà họ Đường đi”.

“Vâng”.

Mã Đằng cung kính cúi đầu.

Mã Đằng biết Lăng Khôi đang muốn ra tay với nhà họ Đường.

Với Công đoàn Trung Hải mà nói, đây là hành động vi phạm quy chế, nhưng sự tranh đấu giữa các gia tộc đều là tàn sát khốc liệt, mày chết tao sống, căn bản là không có nguyên tắc.

Mã Đằng đã có kinh nghiệm trên thương trường nên không lạ gì cả.

“Đi thôi”.

Lăng Khôi đứng dậy bước ra khỏi đình nghỉ, nhóm người Mã Đằng cũng nhao nhao theo sau bước ra khỏi đó.

Ba ông lớn nhà họ Đường nhìn trước ngó sau, rồi ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc Lăng Khôi tới cổng lớn, đột nhiên Đường Lâm đứng dậy đuổi theo: “Cậu Lăng, Đường Lâm tôi nguyện trung thành với cậu Lăng”.

Thấy Lăng Khôi không tỏ thái độ, Đường Lâm dứt khoát quỳ thẳng xuống đất: “Mong cậu Lăng thu nhận tôi, tôi bằng lòng làm việc cho cậu”.

Thái độ của Đường Lâm đã trở thành mồi lửa.

Đường Xuyên Hà cũng bước tới trước mặt Lăng Khôi cũng quỳ gối phục tùng: “Mong cậu Lăng hãy quản lý nhà họ Đường”.

Cuối cùng Đường Xuyên Bách không chịu nổi áp lực, quỳ xuống dưới chân Lăng Khôi: “Xin lỗi cậu Lăng. Trước đây tôi có mắt như mù, vẫn mong cậu bỏ qua. Sau này Đường Xuyên Bách tôi sẽ nghe theo lời của cậu. Mong cậu Lăng hãy quản lý nhà họ Đường”.

Cuối cùng, ba ông lớn cũng khuất phục.

Lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Đường nhao nhao tới trước mặt Lăng Khôi, đồng loạt cúi người một cách chỉnh tề cung kính: “Mong cậu Lăng quản lý nhà họ Đường!”

Giọng nói to nhất trong đó là của hai người Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh.

Cuối cùng, nhà họ Đường đã hoàn toàn thuộc về Lăng Khôi.

Hai người Tôn Lộc và Diệp Hùng đều thở dài.

Kết cục này bọn họ đã lường trước được rồi. Căn bản là nhà họ Đường cản không nổi thế tấn công của Lăng Khôi.

Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi lại chèn ép được nhà họ Đường, nắm giữ nhà họ Đường từ đây.

Bọn họ không dám nghĩ tới tương lai của người này.

Tại thư phòng ở biệt thự nhà họ Đường.

Đây là thư phòng ông cụ Đường từng dùng lúc còn sống, cũng là nơi ông cụ Đường quyết định những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đường. Kể từ khi ông cụ Đường qua đời, thư phòng này đã để trống. Ba ông lớn nhà họ Đường cũng chưa hề ghé qua chỗ này.

Giờ ba ông lớn đã khuất phục, nên nơi đầu tiên diễn ra cuộc họp cấp cao là ở trong thư phòng của ông cụ Đường.

Biểu đạt ý kế thừa.

Lăng Khôi ngồi trên ghế sau bàn sách. Hai người Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh chia ra đứng ở hai bên trái phải của Lăng Khôi.

Ba ông lớn và cả chục lãnh đạo cấp cao đều tụ tập lại ở đây.

Còn nhóm mấy người Mã Đằng lại đứng kế bên.

Lăng Khôi thản nhiên uống trà, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Trán ba ông lớn chảy mồ hôi ròng ròng, họ lo Lăng Khôi sẽ tước bỏ quyền hành của mình.

Nếu Lăng Khôi nổi giận xử bọn họ, bắt bọn họ cuốn xéo thì bọn họ cũng không dám nhiều lời.

Mọi sắp xếp chức vụ quyền hành của nhà họ Đường trong tương lai đều dựa vào lời nói của Lăng Khôi.

Lăng Khôi nhấp ngụm trà, giao con dấu của nhà họ Đường cho Đường Thục Thanh: “Từ nay về sau, tạm thời con dấu nhà họ Đường sẽ do Đường Thục Thanh nắm giữ. Đường Xuyên Bách phụ trách mạng lưới vận tải đường bộ, Đường Xuyên Thủy sẽ hỗ trợ quản lý cùng. Đường Xuyên Hà tiếp tục phụ trách mạng lưới vận tải đường biển, Đường Thục Thanh sẽ quản lý phụ. Đường hàng không sẽ do Đường Lâm quản lý tiếp. Đội bảo vệ thì do tôi quản”.

Nói xong, Lăng Khôi đứng dậy: “Công đoàn Trung Hải xóa bỏ mọi phong tỏa với nhà họ Đường”.

“Người nhà họ Đường, tôi mong là mấy người đều đồng lòng, đừng nảy sinh hiềm khích không đáng có. Sau này, nếu có ai trong nhà họ Đường trưởng thành hơn và có bản lĩnh quản lý nhà họ Đường thì tôi sẽ giao nhà họ Đường lại cho người đó”.

Sau khi để lại câu này, Lăng Khôi đứng dậy cất bước.

Chuyện kế tiếp đương nhiên sẽ có Mã Đằng, Giang Thanh Hải tới sắp xếp chu đáo.

Mà trên dưới nhà họ Đường đều không dám phản đối.

Sau khi hoàn tất việc bàn giao công việc của nhà họ Đường, mọi người nháo nhào ra khỏi thư phòng.

Lúc này đã là tám giờ sáng.

Ba ông lớn tụ tập lại cùng ăn sáng, cảm xúc mỗi người đều rất phức tạp.

Đường Xuyên Bách cực kì sốc: “Thật không ngờ cậu Lăng chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã có bản lĩnh lớn như này, đánh bại được hai đại sư võ thuật là Diệp Hùng và Tôn Lộc, quá đáng sợ”.

Đường Xuyên Hà cũng khó chấp nhận, nói: “Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi cũng không dám tin cậu Lăng có thủ đoạn như này. Từ nay về sau, e là Trung Hải lại có thêm một vị đại sư võ thuật rồi. Sáu đại sư võ thuật đó!”

Đường Xuyên Bách không vui nói: “Chúng ta đã quản lý nhà họ Đường mấy chục năm nay, cuối cùng lại rơi vào tay người ngoài. Tuy tôi vẫn quản lý mạng lưới vận tải đường bộ nhưng lại có thêm Đường Xuyên Thủy tới giám sát. Sau này khó phát triển công việc rồi”.

Đường Xuyên Hà nói: “Chẳng phải cạnh tôi cũng có thêm Đường Thục Thanh sao? Sau này mạng lưới vận tải đường biển này cũng chẳng kiếm chác gì được nữa. Haizz. Bầu trời sắp thay đổi, nhà họ Đường cũng không phải là nhà họ Đường của chúng ta nữa rồi”.

Đường Lâm lại khá bình tĩnh: “Chú thì thấy chuyện này với nhà họ Đường mà nói lại là cơ hội tốt. Các cháu đã quên lời bà cụ Tư nói trước khi đi rồi sao? Nhà họ Đường chúng ta khó mà sánh với địa vịa của cậu Lăng. Nhà họ Đường còn suýt bị nhà họ Tần thâu tóm đấy, đây là ý của Trung Hải Vương”.

Hai anh em Đường Xuyên Bách chợt không nói nên lời, mặt biến sắc.

Trung Hải Vương là nhân vật mà không ai dám chống lại.

Đường Lâm nói tiếp: “Chú không giống các cháu, bản thân chú là đại sư võ thuật. Chú biết thực lực của cậu Lăng cao siêu đến mức độ nào, lần này chú cũng thật lòng khuất phục trước cậu Lăng. Chú sẽ dốc hết sức để hỗ trợ cho cậu Lăng. Cũng mong các cháu đừng gây rắc rối gì, nếu không, đừng trách chú không khách sáo”.

Đường Xuyên Bách rất ngạc nhiên, nói: “Chú Hai, đầu chú bị úng nước rồi hả? Đội bảo vệ của nhà họ Đường là nền tảng căn bản nhất của nhà họ Đường chúng ta đấy. Còn quan trọng hơn cả ba mạng lưới vận tải mà chúng ta phụ trách. Kết quả lại bị Lăng Khôi tiếp quản, đồng nghĩa với việc chú hoàn toàn không có thực quyền. Chú còn muốn phục tùng cậu ta nữa sao?”

Đường Lâm nói: “Chú thật lòng khuất phục trước cậu Lăng, cậu ấy muốn mạng của chú thì chú cũng không nói gì. Tước đi đội bảo vệ của chú, chú cũng chẳng có gì để nói. Nói trắng ra là nếu các cháu vẫn mãi không biết điều thì không khác gì mấy thằng hề. Hy vọng các cháu tự coi đó mà làm”.

...

Sau khi Lăng Khôi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường đã là mười giờ sáng.

Anh từ chối việc mọi người đưa tiễn, sau đó đi tới hoa viên trong rừng rậm có hồ ở chính giữa trong khu biệt thự, tìm một nơi không người, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt Lăng Khôi chợt trở nên trắng bệch, tay chân run lẩy bẩy.

Ngay cả sức đứng dậy mà Lăng Khôi cũng không có, nhiều lần anh muốn dựa vào gốc cây để đứng lên nhưng vô dụng, cuối cùng anh nằm nhoài trên mặt đất và ngất xỉu.

Lúc trước giao đấu liên tiếp với hai đại sư võ thuật đã khiến Lăng Khôi kiệt sức. Hơn nữa, Lăng Khôi còn dùng cơ thể đối chọi với vô số cú công kích mạnh. Ban đầu Lăng Khôi chỉ định mượn trợ lực bên ngoài để khôi phục vết thương của bản thân.

Nhưng suy cho cùng trong cơ thể Lăng Khôi còn có bảy mươi hai đầu đạn trong đó, tuy mỗi lần tấn công bên ngoài đều kích thích tiềm năng của Lăng Khôi nhưng cũng tăng thêm vết thương do đầu đạn trong người anh.

Vết thương của Lăng Khôi lại nghiêm trọng hơn, suy cho cùng cũng là cơ thể máu thịt.

Giây phút này, anh cũng không thể chịu được nữa mà ngã xuống đất.

Chương 232: Mất tích

Chuyện thừa kế nhà họ Đường cứ thế kết thúc.

Tin tức ngay lập tức được truyền đến nhà họ Tô.

Mọi người ở nhà họ Tô tập trung đông đủ trong biệt thự từ đêm khuya đợi màn tranh giành quyền nắm giữ của nhà họ Đường kết thúc.

Bà cụ Tô vô cùng lo lắng, ngồi từ mười giờ tối đợi mãi đến tám giờ sáng.

Trong khoảng thời gian đó, bà cụ Tô bảo Hàn Đông đến nhà họ Đường nhiều lần nhưng không thể vào bên trong biệt thự.

Bảo vệ nhà họ Đường cực kỳ nghiêm ngặt, người ngoài không thể vào trong, thậm chí đến gần nhà họ Đường cũng khó.

Mười một giờ sáng, Hàn Đông báo cáo tin tức cho đám người ở biệt thự nhà họ Tô.

Tay bà cụ Tô đang run rẩy, run giọng nói: “Hàn Đông, kết quả cuộc tranh giành truyền thừa của nhà họ Đường thế nào?”

Hàn Đông còn chưa trả lời, Tô Toàn không kiềm chế được nói: “Cậu Lăng dẫn theo mấy người Mã Đằng và Giang Thanh Hải đến nhà họ Đường. Mà nhà họ Đường cũng bắt tay với nhà họ Tống mời ba vị đại sư võ thuật là Diệp Hùng, Tôn Lộc và bà cụ Tư đến. Hai bên quyết đấu kịch liệt vì tranh giành nắm quyền nhà họ Đường. Hai nhà họ Tống, Đường cùng nhau gây sức ép, chắc là cậu Lăng không thể chống đỡ lại được”.

Tô Thần nói: “Đúng thế, hai gia tộc lớn Đường Tống bắt tay với nhau thì rất là khủng khiếp, anh Lăng không thể chống lại được. Anh Lăng muốn quản lý nhà họ Đường là điều không thể”.

Hàn Đông toát cả mồ hôi lạnh, ánh mắt cụ ta nhìn mọi người không đúng lắm.

Tô Thần thấy thần thái của Hàn Đông không đúng lắm bèn hỏi: “Quản gia Hàn, ông sao thế?”

Hàn Đông khàn giọng nói: “Hai nhà Đường Tống bị một mình cậu Lăng áp chế, quyền lực của nhà họ Đường rơi vào tay cậu Lăng”.

Mọi người đều sửng sốt.

“Không thể nào!”

Tô Thần kinh ngạc: “Không thể nào có chuyện đó! Sao anh Lăng có thể một mình áp chế được hai nhà họ Đường Tống được chứ? Quản gia Hàn, có phải ông nghe ngóng tin tức sai rồi không?”

Hàn Đông lắc đầu chắc nịch nói: “Chỉ với một đòn đánh đã khiến đại sư Diệp Hùng tàn phế, thêm một cú đấm làm đại sư Tôn Lộc thua thảm hại. Từ nay, Trung Hải sẽ có thêm một đại sư võ thuật nữa là cậu Lăng”.

Tô Thần ngạc nhiên nói: “Không phải còn bà cụ Tư nữa sao?”

Hàn Đông nói: “Bà cụ Tư nói giá trị của cậu Lăng đã vượt xa cả nhà họ Đường rồi, dù có tặng nhà họ Đường cho bà cụ Tư, bà ấy cũng không muốn đắc tội với nhân vật tầm cỡ như cậu Lăng. Cuối cùng, bà cụ Tư còn mời cậu Lăng đến nhà họ Tống nữa”.

Vãi chưởng!

Tất cả người nhà họ Tô đều chết lặng.

Bà cụ Tô sa sút tinh thần ngồi ở vị trí gia chủ: “Tiêu rồi, nhà họ Tô chúng ta tiêu rồi. Tôi có tính toán như thế nào cũng không ngờ cậu Lăng lại có thủ đoạn lợi hại như thế, ngay cả hai nhà họ Đường Tống cũng không gây sức ép được cho cậu Lăng. Lúc đầu chúng ta từ bỏ Tô Duệ Hân mà đi nịnh bợ nhà họ Đường là lựa chọn sai lầm cực lớn”.

Tô Thần cũng run rẩy ngồi trên ghế: “Rốt cuộc cậu Lăng này là thần thánh phương nào? Sao có thể trở thành đại sư võ thuật thứ sáu của Trung Hải chứ? Còn lên nắm giữ nhà họ Đường nữa? Cậu ta vốn dĩ đã nắm giữ gia tộc Mã Thị trong tay rồi mà. Bây giờ trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải thì một mình cậu ta đã nắm giữ hết hai gia tộc lớn, người như thế cũng đáng sợ quá”.

Tô Thần run rẩy nói: “Nhà họ Tô chúng ta đã bỏ qua cậu Lăng thì cũng bỏ lỡ hết mọi thứ. Nhà họ Tô chúng ta đã bỏ lỡ hết mọi thứ rồi!”

...

Phòng làm việc tổng giám đốc, bệnh viện Bình An.

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đang mở cuộc họp bên trong, đến mười hai giờ trưa mới kết thúc.

Ngô Giai Giai vươn vai: “Duệ Hân, hay là mình gọi thức ăn ngoài nhé?”

Tô Duệ Hân nói: “Không cần đâu, Lăng Khôi nói trưa nay sẽ mang cơm đến”.

Ngô Giai Giai vui vẻ nói: “Vậy thì không gọi nữa. Mấy đồ ăn bên ngoài đó không ngon mà lại kém chất lượng hơn tay nghề của Lăng Khôi. Mấy ngày nay, mình đã quen ăn cơm do Lăng Khôi nấu rồi, mình thấy cái tên vô dụng này cũng không phải vô tích sự lắm”.

Tô Duệ Hân pha một ly cafe rồi nhấp một hớp: “Mặc dù anh ấy không có năng lực gì, cũng không chú tâm vào sự nghiệp nhưng vẫn rất ân cần chu đáo với mình”.

Ngô Giai Giai nói: “Nhưng trước đây anh ta từng ngoại tình, cậu sẽ không vì ăn được mấy miếng cơm anh ta nấu mà tha thứ cho anh ta chứ?”

Tô Duệ Hân nói: “Cậu đừng nhắc chuyện này nữa”.

Ngô Giai Giai nói: “Hay là các cậu ly hôn đi, dạo này có rất nhiều các chàng trai nhà giàu ở Trung Hải nghe ngóng tin tức của cậu với mình đấy. Người theo đuổi cậu ngày càng nhiều, hay là cậu cho bản thân cơ hội nữa đi?”

Tô Duệ Hân nói: “Tạm thời mình không có suy nghĩ này”.

Ngô Giai Giai còn muốn nói gì nhưng Tô Duệ Hân cắt ngang: “Đừng nói nữa. Nói thêm là phá hoại tình cảm của chúng ta đấy”.

Ngô Giai Giai đành ngậm miệng không nói nữa.

Đến một giờ mà Lăng Khôi vẫn chưa mang cơm đến.

Ngô Giai Giai không vui nói: “Đã một giờ rồi mà Lăng Khôi vẫn chưa đến, anh ta có đáng tin không thế?”

Tô Duệ Hân cũng cảm thấy lạ: “Bình thường mười hai giờ là anh ấy đã mang cơm đến đúng giờ rồi, hôm nay xảy ra chuyện gì thế. Để mình gọi hỏi xem”.

Điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Không ai nghe máy.

Gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai nghe máy.

Ngô Giai Giai thất vọng nói: “Mình vẫn nên gọi đồ ăn ngoài thôi, chắc chắn cái tên Lăng Khôi này đã ra ngoài phải ôm trái ấp với cô nào rồi”.

Tô Duệ Hân không nói gì, sau khi gọi đồ ăn bên ngoài thì ăn bừa vài miếng, rồi cô lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, mãi đến tối lúc tan làm thì đã hai giờ sáng. Tô Duệ Hân mới buông việc xuống, bỗng có cảm giác không ổn.

Hôm qua lúc Lăng Khôi đi khỏi văn phòng thì đã lạ lắm rồi, còn năm lần bảy lượt nhấn mạnh Lăng Khôi sẽ đem cơm đến cho Tô Duệ Hân.

Lúc đó Tô Duệ Hân chỉ nghĩ Lăng Khôi có vấn đề.

Nhưng giờ nghĩ lại Tô Duệ Hân càng cảm thấy không đúng lắm.

Cô lại gọi cho Lăng Khôi.

Vẫn không có ai nghe máy.

Gọi thêm lần nữa, không ai bắt máy.

Ngày hôm sau, điện thoại Lăng khôi vẫn không gọi được, Tô Duệ Hân ngày càng cảm thấy bất an. Cô đến hỏi Lý Kiến thì Lý Kiến cũng không biết.

Cuối cùng cô hỏi Thất Lạc Diệp nhưng Thất Lạc Diệp cũng nói không biết.

Thậm chí cô còn hỏi Trần Lâm, nhưng ông ta cũng không biết nốt.

Cô gần như đã hỏi hết những người bạn mà bình thường Lăng Khôi hay tiếp xúc nhưng họ đều không biết Lăng Khôi đang ở đâu.

“Giai Giai, mình không tìm thấy Lăng Khôi”, Tô Duệ Hân hoảng hốt lo sợ chạy đến văn phòng của Ngô Giai Giai.

Chương 233: Anh gạt ai vậy?

Ngô Giai Giai không hề để tâm nói: “Không tìm thấy Lăng Khôi chẳng phải rất bình thường sao? Thường ngày anh ta cũng chẳng phải đoan chính gì. Cậu lo lắng cái gì chứ?”

Tô Duệ Hân nói: “Mình lo anh ấy xảy ra chuyện”.

Ngô Giai Giai nói: “Một thằng đàn ông to xác như anh ta thì có thể xảy ra chuyện gì được?”

Tô Duệ Hân rất sợ hãi: “Mình không biết, cứ có cảm giác hoảng sợ, cậu đi tìm giúp mình đi”.

“Thật hay đùa vậy?”, Ngô Giai Giai thấy sắc mặt Tô Duệ Hân không ổn, không khỏi nghiêm túc hơn.

Tô Duệ Hân gật đầu liên tục: “Ừ, mình đã hỏi những người nên hỏi rồi nhưng không ai có tin tức gì của Lăng Khôi cả”.

“Mình phục cậu luôn đó, chẳng phải bình thường cậu không hay quan tâm đến người khác sao? Thôi được, mình đi tìm với cậu”, Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân đi đến rất nhiều nơi Lăng Khôi từng đến nhưng không tìm được Lăng Khôi.

Cuối cùng lúc quay về văn phòng, sắc mặt lo lắng của Tô Duệ Hân trở nên trắng bệch.

Ngô Giai Giai an ủi Tô Duệ Hân rất nhiều nhưng không có tác dụng gì. Bây giờ tinh thần Tô Duệ Hân đang rất hoảng loạn.

Ngay lúc này một người bước vào.

Người đẹp tuyệt trần.

Người đó mặc một bộ sườn xám màu đỏ bó sát người làm tôn lên dáng người hoàn hảo, đường nét trên gương mặt rất xinh đẹp, mỗi một cử chỉ động tác đều hiện ra sự thanh lịch.

Dù là một người đẹp như Tô Duệ Hân khi nhìn thấy người này cũng cảm thấy hơi choáng ngợp.

Nhưng đối phương lại đeo một cái khẩu trang màu đỏ nên không nhìn rõ mặt.

Tô Duệ Hân chỉ thấy người này hơi quen mắt, cứ có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra.

Ngô Giai Giai hoàn hồn lại: “Cô tìm ai?”

Người đẹp nói: “Tôi tìm vợ của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân”.

Tô Duệ Hân nói: “Là tôi, có chuyện gì thế?”

Người đẹp nói: “Có hai chuyện, một là Lăng Khôi bảo tôi đến xin lỗi cô vì anh ấy không đem cơm đến đúng giờ”.

Tô Duệ Hâm cảm thấy hơi khó chịu, mình thì không tìm được tên Lăng Khôi kia, kết quả người đẹp này lại rất thân thiết với Lăng Khôi.

Người đẹp nói tiếp: “Thứ hai, hiện giờ Lăng Khôi đang bị thương nặng, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Chúng tôi cần làm phẫu thuật cho anh ấy nhưng không dám chắc sẽ thành công, cần được người nhà của Lăng Khôi đồng ý. Cô là người nhà trên pháp luật duy nhất của anh ấy”.

Nói xong, người đẹp lấy một bản thỏa thuận ra.

Giấy cam kết rủi ro trước khi phẫu thuật.

Tô Duệ Hân run rẩy nhận lấy tờ giấy cam kết rủi ro trước khi phẫu thuật, đọc những hàng chữ trên đó: “Lăng Khôi bị làm sao thế?”

Người đẹp nhìn Ngô Giai Giai rồi nói: “Cô ra ngoài đi”.

Ngô Giai Giai định từ chối nhưng bị người đẹp đó trợn mắt, cô ta chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng nên không dám phản kháng, bèn xoay người đi khỏi văn phòng.

Lúc này người đẹp mới nói: “Lăng Khôi bị thương rất nặng, ba năm trước lúc cô cứu anh ấy về từ bờ sông Vọng Cổ, lúc đó anh ấy đã bị thương rồi. Ba năm nay cô rất quan tâm chăm sóc anh ấy, còn miễn phí thuốc cho anh ấy nên chắc cô biết sức khỏe anh ấy vốn đã không tốt. Hiện giờ bệnh tình của anh ấy chuyển biến xấu, lần này bị ngất, nôn ra máu trên đường, tôi kịp lúc đến đưa anh ấy đi cấp cứu”.

Ngất xỉu, nôn ra máu!

“Anh ấy đang ở đâu?”, Tô Duệ Hân không biết tại sao nước mắt cứ rơi xuống.

Người đẹp nói: “Anh ấy bảo tôi chuyển lời đến cho cô, anh ấy không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình”.

“Hãy nói cho tôi biết, anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy”, nước mắt Tô Duệ Hân cứ liên tục rơi xuống.

Người đẹp nói: “Cô Tô, nếu không yêu một người thì đừng nên đi gặp. Ba năm nay, anh ấy vẫn luôn nhường nhịn, hèn hạ cúi người xuống trước mặt cô cũng không đổi lại được tình cảm của cô”.

Tô Duệ Hân kích động: “Cô im đi, dẫn tôi đi gặp anh ấy”.

Dường như người đẹp cũng biết giờ có nói gì thì cô cũng không nghe lọt tai, cuối cùng chỉ thở dài: “Được, vậy cô đi theo tôi”.

Người đẹp dẫn Tô Duệ Hân xuống lầu đi thẳng đến tầng cao nhất nhà hàng Á Vận bên cạnh.

Tô Duệ Hân khó hiểu nói: “Chẳng phải cô nói Lăng Khôi sắp không ổn rồi sao? Sao lại dẫn tôi đến nhà hàng? Anh ấy không ở bệnh viện à?”

Người đẹp nói: “Bệnh của Lăng Khôi khá đặc biệt, bệnh viện bình thường không cứu chữa được, tôi đã sắp xếp bác sĩ tư cho anh ấy rồi. Cô cứ đi theo tôi là được”.

Lúc đến trước cửa phòng Lăng Khôi, người đẹp đẩy cửa ra dẫn Tô Duệ Hân vào trong.

Khoảnh khắc bước vào phòng, Tô Duệ Hân ngây người.

Trang trí trong căn phòng này giống hệt căn phòng lúc trước của Tô Duệ Hân. Rất nhiều đồ dùng trang trí trong căn phòng lúc trước đều được chuyển đến đây, trên tường đầu giường còn treo một tấm ảnh cưới rất lớn.

Bước vào phòng như được trở về nhà cũ.

Mà lúc này Lăng Khôi thì gầy trơ xương, mặc bộ đồ bệnh nhân tựa vào đầu giường.

Gương mặt anh tuấn trở nên hốc hác, hõm sâu vào trong.

Nhìn thế nào cũng chẳng khác gì một người sắp chết.

Tô Duệ Hân từng nhìn thấy nhiều bộ dạng nhếch nhác của Lăng Khôi, dù là lúc vừa cứu được Lăng Khôi từ bờ sông Vọng Cổ lên thì Lăng Khôi cũng không yếu ớt như lúc này.

Nhìn chằm chằm người trước mặt, nước mắt vừa khô của Tô Duệ Hân lại trào ra.

Nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.

Lăng Khôi cũng nhìn thấy Tô Duệ Hân vào phòng.

Tô Duệ Hân không nói gì, từng bước đi đến cạnh Lăng Khôi ôm anh vào lòng: “Lăng Khôi, anh bị bệnh thành như vậy sao không nói với em một tiếng?”, nhắm mắt lại, nước mắt Tô Duệ Hân lại không ngừng chảy xuống.

Lăng Khôi khẽ ôm lấy cơ thể đang run rẩy: “Anh xin lỗi, anh không thể đem cơm đến đúng giờ cho em”.

“Đồ ngốc, anh đã bị bệnh thành thế này rồi mà còn muốn đưa cơm đến cho em”, Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy tim mình như tan vỡ.

Tim Lăng Khôi quặn thắt lại: “Anh không sao, chỉ là không cẩn thận bị cảm thôi, ngủ một giấc là ổn”.

“Anh gạt ai vậy? Cô ấy đã nói với em rồi, em biết hết rồi”, Tô Duệ Hân ôm chặt lấy đầu Lăng Khôi: “Đừng rời xa em có được không? Cuộc sống của em không thể không có anh”.

Giọng Tô Duệ Hân run rẩy khóc nấc lên.

Chương 234: Có thể là không qua khỏi

Tô Duệ Hân là người không dễ xúc động.

Mấy năm nay người theo đuổi cô rất nhiều. Trong đó, cậu ấm ưu tú cũng vô số, nhưng Tô Duệ Hân lại chưa từng bị rung động.

Những ngày tháng trước đây, Tô Duệ Hân vẫn một mình chịu đựng tổn thương và sự dày vò từ nhà họ Tô, đau đớn không kể xiết.

Nhưng cô đã trải qua một cách kiên cường.

Bất kể là phương diện nào cô cũng là cô gái mạnh mẽ.

Tính cách này đã vượt qua hầu hết các cô gái khác.

Một người chịu quá nhiều vết thương thì nội tâm cô ấy sẽ ngày càng kiên định.

Nhưng vào giờ phút này, Tô Duệ Hân lại ôm chặt Lăng Khôi khóc sướt mướt.

Đặc biệt là câu nói mà cô lặp lại “Đừng rời xa em” càng khiến Lăng Khôi đau lòng hơn.

Lăng Khôi nhẫn nhịn không nói một lời.

Qua hồi lâu, Tô Duệ Hân mới bình tĩnh lại đôi chút. Lăng Khôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô và nói: “Vợ à, đừng khóc nữa. Khóc trôi hết lớp trang điểm thì hết đẹp rồi”.

Tô Duệ Hân bật cười: “Tới lúc nào rồi anh còn ba hoa với em nữa”.

“Người đẹp, Lăng Khôi bị bệnh gì thế?”, Tô Duệ Hân lau nước mắt, đứng dậy nói: “Cô nói tôi biết đi. Tôi sẽ đi tìm bác sĩ giỏi nhất, chắc chắn sẽ có cách”.

Lúc hỏi câu này, Tô Duệ Hân run rẩy trong lòng.

Thấy Lăng Khôi tiều tụy như này, cô đoán Lăng Khôi có thể bị ung thư hay bệnh nguy hiểm gì đó.

Nhưng cô không chọn né tránh mà hỏi thẳng.

Cuối cùng cô chọn đối mặt.

Người đẹp nói: “Bệnh của anh ấy đã ba năm nay rồi. Mỗi giờ mỗi phút đều chịu đau đớn, trải qua dày vò. Có thể chịu tới giờ đã là kỳ tích”.

Tô Duệ Hân lớn tiếng nói: “Tôi hỏi cô, anh ấy bị bệnh gì?”

Người đẹp nói: “Vết thương do súng đạn, vết thương rất nặng”.

“Vết thương do súng đạn?”

Tô Duệ Hân sững sờ.

Một người chịu thương do súng đạn, trong mắt người bình thường sẽ cho rằng người này là người xấu.

Tô Duệ Hân nhớ lại cảnh lúc đầu cứu được Lăng Khôi bên bờ sông Vọng Cổ, cô cũng không hỏi nhiều: “Bị nặng tới mức nào?”

Người đẹp đáp: “Trong người anh ấy có một trăm linh tám đầu đạn. Cách đây không lâu đã lấy ra hơn ba mươi viên, giờ còn sót lại bảy mươi hai viên. Lần này vì dùng sức quá mức dẫn tới việc mấy đầu đạn trong cơ thể di chuyển, khiến phủ tạng bị thương nặng. Giờ phải lấy hai đầu đạn đã lọt vào vị trí trái tim ngay lập tức. Nếu không tim sẽ luôn xuất huyết, sẽ lấy mạng của anh ấy”.

“Thế nhưng chúng tôi chỉ nắm chắc hai mươi phần trăm sẽ phẫu thuật thành công. Đây cũng là lý do tôi tìm cô ký tên”, người đẹp trình bày lại tình trạng vết thương của Lăng Khôi.

Tô Duệ Hân nghe tới mức đờ đẫn, da đầu cũng tê dại, hàm răng va lập cập vào nhau.

Bản thân cô cũng tốt nghiệp loại ưu tú từ trường Y, có kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Đương nhiên cô biết bệnh tình mà người đẹp nói nghiêm trọng như nào.

Cô khoanh tay trước ngực, xoay người nhìn Lăng Khôi.

Nhìn rồi lại nhìn, sau đó cô lại rơi nước mắt.

Cầm tờ giấy cam kết rủi ro trước khi phẫu thuật, Tô Duệ Hân không chút do dự ký tên lên đó, sau đó đưa cho người đẹp: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi tìm chuyên gia phẫu thuật tim giỏi nhất tới cùng hội chẩn”.

“Lăng Khôi, anh ở đây chờ em”.

Tô Duệ Hân nói câu này xong, còn chưa yên tâm mà quay lại cạnh Lăng Khôi, cúi người xuống hôn mạnh lên mặt Lăng Khôi: “Đợi em quay lại”.

Nói xong, Tô Duệ Hân vừa lau nước mắt vừa đi.

“Khụ khụ”.

Lăng Khôi ho hai tiếng: “Không có ai ở đây nữa rồi. Đừng đeo khẩu trang nữa, để tôi nhìn hai mắt cô”.

Người đẹp kéo khẩu trang xuống.

Người này không phải là Huyết Vũ thì còn là ai vào đây nữa?

Sắc mặt Lăng Khôi tiều tụy, khàn giọng nói: “Tôi nói chứ cô cũng thật là, tôi đã bảo là không cần vẽ vời cho thêm chuyện. Cô cần gì nói cho cô ấy biết chứ?”

Huyết Vũ nói: “Tôi chỉ muốn biết, người mà Hiêu Vương anh đã khom lưng uốn gối suốt ba năm có thật lòng để ý đến anh hay không”.

Lăng Khôi cũng cạn lời: “Giờ cô vừa lòng chưa?”

Huyết Vũ gật đầu: “Ừ, rất vừa lòng. Cô Tô rất được”.

Lúc nói chuyện, Huyết Vũ rất thương cảm.

Cô Tô rất được nên có lẽ cô ấy đã hết cơ hội với Lăng Khôi rồi.

Về cơ bản thì xác suất phẫu thuật hai mươi phần trăm có nghĩa là xác suất tử vong cao.

Lăng Khôi lại ho sặc sụa.

“Sao anh không đợi tôi về rồi hẵng ra tay? Chỉ vì nhà họ Đường, vì sự giao phó của ông cụ Đường mà anh lại làm liều mạo hiểm đến tính mạng. Nếu anh có chuyện thì Huyết Vũ tôi phải làm sao?”, Huyết Vũ lớn tiếng trách móc.

Ngước mắt nhìn cả thiên hạ, e là cũng chỉ có Huyết Vũ mới dám trách móc Hiêu Vương như này.

Lăng Khôi nói: “Tôi chỉ nghĩ mình không sống được bao lâu nữa, có thể làm được gì thì hay nấy. Hơn nữa tôi cũng không ngờ, rõ ràng đòn công kích của hai vị đại sư võ thuật giúp tôi hồi phục, kích thích tiềm năng. Sao lại làm chấn động hai viên đạn nơi tim tôi thế chứ”.

“Tôi không ở cạnh anh là anh lại bắt đầu cà lơ phất phơ rồi. Lần này nếu không qua khỏi, Huyết Vũ tôi sẽ không tha cho anh đâu”, Huyết Vũ cắn răng nói.

Lăng Khôi cười khổ: “Thực ra nó đã bắt đầu từ ba năm trước lúc tôi nhảy khỏi vách đá tìm cách sinh tồn rồi, tôi mong rằng trong tương lai không xa, tôi có thể đối mặt với ngày này. Tôi vốn cho là có thể đợi tới lúc hoàn thành tâm nguyện rồi mới nhắm mắt, nhưng lần này rất có thể là không qua khỏi”.

Dứt lời, Lăng Khôi lại ho dữ dội.

Anh miễn cưỡng ngồi dậy: “Đỡ tôi dậy, dẫn tôi tới một nơi”.

Huyết Vũ không cách nào từ chối, đành dìu Lăng Khôi dậy.

“Thay bộ đồ đó cho tôi”.

Dưới sự hỗ trợ của Huyết Vũ, anh mặc chiếc áo đại cán màu xanh lục. Sau đó nhờ vào sự đồng hành của Huyết Vũ mà từ từ rời khỏi nhà hàng Á Vận.

Lăng Khôi ngồi trên xe lăn, Huyết Vũ đẩy xe lăn đi chậm rãi về phía trước.

Điểm dừng đầu tiên, Lăng Khôi đi tới trước cửa nhà Dương Nguyệt, nhìn cô ấy từ xa.

Ba người Dương Nguyệt, Dương Thiết Quải và Tố Lan đang nhổ cỏ tưới cây dưới cây hoa quế.

Lăng Khôi không tới làm phiền mà chỉ lặng lẽ nhìn từ xa.

“Đây là nhà của Dương Kiệt. Huyết Vũ, nếu tôi không qua khỏi, cô giúp tôi trông chừng cả nhà bọn họ. Không cần bọn họ giàu sang phú quý nhưng bọn họ phải khỏe mạnh bình an cả đời”, Lăng Khôi nói.

Huyết Vũ nghẹn ngào nói: “Biết rồi”.

Sau đó, Lăng Khôi tới núi Hồ Điệp để thăm phần mộ của ông cụ Đường và ông cụ Tô.

Mặc kệ sự ngăn cản của Huyết Vũ, Lăng Khôi uống không ít rượu.

Cuối cùng, Lăng Khôi tới lầu 18 – tầng cao nhất của Công đoàn Trung Hải.

Anh ngồi trước điêu khắc của năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha.

Chương 235: Vô thức yêu anh từ bao giờ

Huyết Vũ lẳng lặng đứng sau lưng Lăng Khôi, nhìn vô số bức tượng điêu khắc trước mặt, nước mắt ướt nhòe khóe mi.

Lặng Khôi gắng gượng chống vào xe lăn đứng dậy, cúi người thật sâu trước năm mươi nghìn bức tượng Long Nha: “Các anh em, thật xin lỗi, Lăng Khôi tôi cuối cùng vẫn chẳng có cách nào minh oan cho mọi người. Lúc xuống dưới hoàng tuyền, tôi sẽ sám hối với mọi người”.

Lăng Khôi bỗng cúi gập người.

Một người cứng rắn mạnh mẽ như Huyết Vũ cũng không kìm nén được cảm xúc mà rơi nước mắt.



Sau đó ở một phòng bệnh nơi hoang vắng.

Huyết Vũ đẩy Lăng Khôi đến trước cửa phòng phẫu thuật.

Đứng trước cửa phòng phẫu thuật là sáu bác sĩ mặc áo blouse, người đứng đầu là một bác sĩ đã có tuổi, khoảng sáu mươi. Tuy có vẻ cao tuổi nhưng vẫn tràn đầy sự minh mẫn, tinh tường. Huyết Vũ nói: “Anh Lăng, đây là bác sĩ có tay nghề nổi tiếng cả nước, tên là Trương Trọng. Vốn dĩ ông ấy đã lui về ở ẩn, không làm phẫu thuật nữa. tôi phải trả một cái giá rất đắt mới mời được ông ấy trở lại thực hiện ca phẫu thuật này đó, có ông ấy tham gia, ca phẫu thuật của anh mới có hai mươi phần trăm cơ hội thành công, đổi lại là người khác, tỷ lệ tử vong của anh sẽ là một trăm phần trăm”.

“Bác sĩ Trương Trọng, làm phiền ông rồi”, Lăng Khôi khẽ mỉm cười gật đầu.

Trương Trọng đứng yên bất động, cũng không tỏ thái độ gì.

Lăng Khôi chống xe lăn đứng dậy, quay đầu nhìn Huyết Vũ: “Huyết Vũ, cô đã thống lĩnh đội quân tinh nhuệ của một nước lớn, tôi không có gì phải lo lắng cả. Tôi chỉ có một điều muốn dặn dò cô”.

Huyết Vũ đứng thẳng người, hơi run rẩy: “Anh nói đi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ”.

Lăng Khôi nói: “Nếu như tôi không gặp may, cô hãy buông bỏ mọi chuyện quá khứ đi, đừng cố gắng gượng nữa, chuyện này quá lớn. Tôi không muốn thấy cô dưới hoàng tuyền”.

Huyết Vũ bật khóc: “Tôi biết rồi”.

Lăng Khôi thở dài: “Điều duy nhất tôi không thể yên tâm chính là Duệ Hân, nhờ cả vào cô đó, Huyết Vũ”.

Nói xong, Lăng Khôi cúi người thật sâu với cô gái này: “Cô ấy là cô gái tốt, đừng miễn cưỡng cô ấy, hi vọng cô ấy có thể tìm được một người tốt hơn”.

Để lại câu này, Lăng Khôi loạng choạng bước vào phòng phẫu thuật.

Khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, trong chớp mắt, Huyết Vũ không kìm được xúc động, lấy hai tay che miệng, bật khóc nức nở.

Về phần Tô Duệ Hân, thông qua các mối quan hệ cá nhân cô đã tìm được chuyên gia tim phổi nổi tiếng nhất thành phố Trung Hải, việc đầu tiên là vội vàng chạy đến tầng cao nhất nhà hàng Á Vận.

Kết quả lại không thấy Lăng Khôi đâu.

Chỉ thấy Huyết Vũ đang đeo khẩu trang đứng trong phòng.

Tô Duệ Hân thấy hai mắt Huyết Vũ đỏ au, như vừa khóc xong.

Tô Duệ Hân vội vàng hỏi: “Lăng Khôi đâu?”

Huyết Vũ trả lời: “Anh ấy đi rồi”.

“Đi rồi?”, Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, từ lúc rời đi đến giờ mới chỉ có nửa ngày.

Huyết Vũ nói: “Anh ấy đi thực hiện ca phẫu thuật rồi”.

“Tôi đã nói, hai người chờ tôi quay lại mà, hai người không nghe thấy lời tôi nói sao?”, Tô Duệ Hân đau đớn hét lên.

Huyết Vũ nói: “Đây là lựa chọn của anh ấy”.

“Cô cũng không biết đường cản anh ấy lại hả?”, Tô Duệ Hân kích động, cũng không quá kính trọng với Huyết Vũ nữa.

Huyết Vũ nói: “Trước khi vào phòng phẫu thuật, anh ấy có hai việc nhờ tôi chuyển lời đến cô”.

Tô Duệ Hân hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Huyết Vũ lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Tô Duệ Hân: “Đây là đơn ly hôn, anh ấy đã ký tên rồi. Anh ấy dặn tôi nói với cô, ba năm qua, rất cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của cô, anh ấy nói cuộc đời này gặp được cô là hạnh phúc không gì sánh bằng. Anh ấy coi cô như bảo bối quý giá, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, chỉ mong cô có thể tìm được một người tốt hơn anh ấy”.

Tô Duệ Hân nhận lấy tờ đơn ly hôn, nhìn chữ ký của Lăng Khôi trên đó, cảm xúc tức khắc vỡ òa.

“Đây là một phần quỹ ủy thác, cô là người thụ hưởng duy nhất, bên trên có ghi số tiền và tình hình cụ thể của quỹ. Sau này cô có thể dùng thân phận của mình để kiểm tra”, Huyết Vũ giao tập tài liệu thứ hai cho Tô Duệ Hân, sau đó vội vàng rời đi.

Cô ấy đi rất nhanh, không để Tô Duệ Hân có cơ hội giữ mình lại.

Tô Duệ Hân ngơ ngác đứng trong phòng, trên tay là hai tập tài liệu, trong đó còn kẹp một bức thư màu cam.

Tô Duệ Hân mở bức thư ra, bên trong là thư do chính tay Lăng Khôi viết riêng cho cô.

Nét chữ viết ngoáy, còn mang chút run rẩy khó giấu.

Có thể nhìn ra, lúc viết bức thư này tay Lăng Khôi đang phát run, nhưng vẫn cố gắng gượng.

Còn có vệt nước loang trên bức thư, điều này có nghĩa là khi Lăng Khôi viết bức thư này đã rơi nước mắt.

Mỗi một chữ bên trên đều hết sức ấm áp và dịu dàng.

“Duệ Hân, khi em đọc được bức thư này, anh đã ở trong phòng phẫu thuật rồi. Vốn dĩ không định để em biết nhưng vẫn không nhịn được.

Lần đầu tiên gặp em là bên bờ sông Vọng Cổ.

Gặp được em là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của anh.

Đến tận bây giờ, anh vẫn chỉ là một kẻ vô dụng, anh biết anh khiến em bị liên lụy rất nhiều. Kẻ vô dụng như anh, em nên buông bỏ từ lâu rồi mới phải, thế nhưng em lại không làm vậy. Cảm ơn em đã không từ bỏ anh.

Ba năm qua, em cứu mạng anh, cho anh tiền chữa trị, thuốc thang miễn phí. Em quá hiền lành và tốt bụng.

Ba năm qua, đứng trước sự chỉ trích, miệt thị cùng sự tranh giành lợi ích của gia tộc, em vẫn kiên cường đến thế.

Ba năm qua, em luôn muốn được nhà họ Tô công nhận, trong lòng em mang theo hoài bão.

Ba năm qua, mỗi lần thấy em, em đều xinh đẹp như vậy, đẹp đến say lòng người.

Một ngày nào đó, em sẽ phá kén chui ra, sẽ phát hiện thế giới này tươi đẹp biết bao.

Một ngày nào đó, thoát khỏi vỏ bọc, em sẽ phát hiện đau đớn chỉ như một cơn mơ.

Một ngày nào đó, khi xé bỏ lớp kén, em sẽ phát hiện đây là sự sắp đặt tốt nhất.

Mong rằng cuộc đời còn lại của em lúc không còn anh, sẽ như chùm pháo hoa rực rỡ nhất, mãi mãi không lụi tàn”.

Bức thư ngắn ngủi hai ba trăm chữ cái, nhưng lúc Lăng Khôi viết nó lại vô cùng khó khăn.

Đọc đến chữ cuối cùng, Tô Duệ Hân không nén nổi đau thương trong lòng, cô hét lên một tiếng rồi ngồi sụp trên sàn khóc nức nở.

“Lăng Khôi, xin lỗi, là em không chăm sóc tốt cho anh. Là em không biết trân trọng anh, xin hãy cho em một cơ hội nữa, để em yêu anh một lần nữa”, Tô Duệ Hân nói: “Chính bản thân em cũng không biết, em đã vô thức yêu anh từ bao giờ, đừng rời xa em, được không? Em sợ những đêm vắng lạnh lẽo, em sợ bản thân mình sẽ đơn độc trước thế gian này”.

Nhấn Mở Bình Luận