Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ



Mưa tháng bảy ào ào như trút nước, còn mang theo sấm chớp ầm ầm, vô cùng đáng sợ.

Mưa lớn liên tiếp bảy ngày bảy đêm, khiến cho cả thành phố Trung Hải chìm trong màn mưa mờ mịt.

Dường như ông trời đang than khóc, cũng giống như các vị thần đang rơi nước mắt.

Thành phố Trung Hải vẫn nhộn nhịp như thường ngày, cho dù là cơn bão này cũng không thể ngăn cản được người qua kẻ lại, đông đúc náo nhiệt. Mọi người vẫn làm việc theo tuần tự như cũ, giống như chẳng có gì thay đổi cả.

Trong biệt thự nhà họ Đường.

Tôn Lộc và Diệp Hùng nghỉ ngơi điều dưỡng ở đây cũng đã đủ bảy ngày bảy đêm.

Vết thương của hai người đã gần bình phục.

Thật ra, nếu như người bình thường mà bị thương nặng như vậy, thì muốn hồi phục lại cũng cần một hai tháng.

Nhưng đại sư võ thuật thì lại là chuyện khác, thể trạng họ khác với người thường, khả năng hồi phục và miễn dịch đều vô cùng tốt.

Bảy ngày, vết thương của hai vị đại sư Diệp Hùng và Tôn Lộc cũng đã hồi phục đến tám chín phần.

Hôm nay, hai người đi tản bộ trong sân.

Diệp Hùng chống gậy, tập tễnh đi từng bước một, mỗi bước đi đều vô cùng khó nhọc.

Tôn Lộc lại có vẻ khỏe hơn một chút, ở bên cạnh cắt sửa cây cảnh: "Diệp Hùng, sau này cháu định thế nào?"

Diệp Hùng tức giận nói: "Còn có thể thế nào nữa. Đương nhiên là phải rời khỏi thành phố Trung Hải, ra nước ngoài”.

Tôn Lộc nói: "Cháu, vẫn không thể vứt bỏ thù hận với cậu Lăng sao?"

Diệp Hùng nói: "Không phải là không vứt bỏ được, mà là tạm thời không thể. Lần này cháu tới thành phố Trung Hải, không những không thể báo thù được cho Trần Vũ Anh, ngược lại còn đánh mất cả thanh danh của bản thân, khiến cho sư phụ mất mặt. Sau khi quay về cháu còn chưa biết ăn nói thế nào với sư phụ, chỉ sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho cháu”.

Tôn Lộc bất đắc dĩ thở dài: "Chú biết chuyện của sư phụ cháu, ông ấy còn hơn cả một vị đại sư võ thuật, là một người mạnh hàng đầu trong giới võ cổ truyền, một tông sư chân chính. Cho dù cháu có muốn buông bỏ mối thù với cậu Lăng thì chỉ sợ sư phụ của cháu - Lam Ngạo Thiên cũng sẽ không từ bỏ”.

Diệp Hùng nói: "Đúng vậy, sư phụ cháu - Lam Ngạo Thiên nhìn đời bằng ánh mắt kiêu ngạo, tung hoành nửa đời người. Sáng lập tông phái, đồ đệ khắp nơi. Năm đó nếu không phải chỉ thua Trung Hải Vương một đòn thì ông ấy cũng không ra nước ngoài phát triển. Nhưng có như vậy, ông ấy cũng mới có được danh tiếng lẫy lừng ở nước ngoài, nếu bây giờ so về uy danh thì sợ là còn hơn cả Trung Hải Vương”.

Tôn Lộc thở dài một hơi, rõ ràng là đã ngầm thừa nhận.

Diệp Hùng nói: "Lần này cháu thua dưới tay cậu Lăng thì đã không còn lời nào để nói nữa, chỉ trách tài nghệ võ thuật của cháu chưa điêu luyện. Nhưng bản thân cậu Lăng cũng không biết, vì như vậy mà đã đắc tội với sư phụ của cháu - Lam Ngạo Thiên, trong tương lai sư phụ cháu nhất định sẽ đích thân tới thành phố Trung Hải để báo mối thù ngày hôm nay”.

Tôn Lộc than vãn: "Thù hận không ngừng luân chuyển như vậy thật không biết đến bao giờ mới kết thúc”.

Diệp Hùng lạnh lùng nói: "Cái chết của cậu Lăng, chính là kết thúc của chuyện này”.

Trước đó khi gặp Lăng Khôi, Diệp Hùng còn khom lưng uốn gối, quỳ xuống đất cầu xin. Bây giờ Lăng Khôi không có ở đây, ông ta lại bắt đầu kiêu ngạo.

Tôn Lộc nói: "Sư phụ của cháu là đối thủ một sống một còn với Trung Hải Vương, năm đó sư phụ cháu cũng muốn nắm giữ cả thành phố Trung Hải, trở thành Trung Hải Vương, kết quả lại bị đuổi đi. Nếu vì Trần Vũ Anh mà Lam Ngạo Thiên một lần nữa quay về thành phố Trung Hải thì thành phố Trung Hải thật sự sắp hỗn loạn rồi”.

Diệp Hùng tức giận nói: "Sư phụ cháu luôn bênh vực người của mình, lần này Trần Vũ Anh chết trong tay Lăng Khôi, còn cháu cũng bị cậu Lăng đánh đến mức tàn phế. Sư phụ nhất định sẽ quay về báo thù cho cháu, trở lại để tìm lại thể diện cho mình”.

Tôn Lộc không ngừng thở dài: "Chỉ cần sư phụ cháu quay về thành phố Trung Hải, cho dù thật sự chỉ là vì giết chết cậu Lăng thì Trung Hải Vương cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, nếu sư phụ cháu đã quay về thành phố Trung Hải, tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ vì tìm lại thể diện cho mình. Diệp Hùng, chuyện này là chuyện lớn, cháu không gánh nổi trách nhiệm đâu”.

Diệp Hùng nói đầy ẩn ý: "Chú không cần lo lắng cháu không gánh nổi, chỉ cần sư phụ của cháu có thể gánh vác được mọi chuyện là được rồi”.

Tôn Lộc còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng nữa.

Diệp Hùng chống gậy, giận dữ bỏ đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cũng chỉ một tên họ Lăng mới hai mươi mấy tuổi đã có gan đánh gãy xương mình, thật sự cho rằng Diệp Hùng mình dễ bắt nạt sao? Tên đó còn không biết bản thân đã rước lấy bao nhiêu tai họa rồi đâu”.

Tôn Lộc nói một cách đầy ẩn ý: "Từ ngày đó trở đi, mỗi lần ở thành phố Trung Hải xuất hiện một vị đại sư võ thuật đều sẽ gây nên mây mưa bão táp. Lần này vị đại sư võ thuật thứ sáu xuất hiện, giông bão càng đáng sợ hơn. Đối với thành phố Trung Hải mà nói, là phúc hay là họa, còn chưa biết được”.

Hồ Thất Đảo.

Từ đường nhà họ Tống.

Sau lần từ nhà họ Đường quay về, bà cụ Tư vẫn luôn ngồi trên đệm cói trong từ đường, ngày đêm suy nghĩ, chưa từng rời khỏi từ đường.

Sau khi về tới nhà tâm trạng của Tống Bác Văn cũng luôn bồn chồn bất an, trằn trọc khó ngủ.

Ba ngày mất ngủ liên tiếp, cuối cùng Tống Bác Văn thức dậy giữa đêm, lúc đi tới từ đường, nhìn thấy bà cụ Tư cũng ở đây, Tống Bác Văn vội cúi người: "Bà cụ Tư, đã muộn như vậy rồi, bà còn chưa đi ngủ sao?"

Bà cụ Tư nhỏ giọng đáp: "Không ngủ được, tĩnh dưỡng mấy ngày”.

Tống Bác Văn lấy làm lạ hỏi: "Còn có chuyện khiến bà cụ Tư phải mất ngủ sao? Là vì chuyện cậu Lăng vừa mới thăng cấp lên đại sư võ thuật à?"

Bà cụ Tư nói: "Đúng vậy. Cậu Lăng tuổi trẻ tài cao, mới đó mà đã trở thành đại sư võ thuật thứ sáu của thành phố Trung Hải rồi. Giông bão ở thành phố Trung Hải lại sắp nổi lên, chỉ sợ giang hồ không còn bình yên nữa”.

Tống Bác Văn nói: "Có thêm một vị đại sư võ thuật thật ra là một chuyện tốt với giới võ thuật thành phố Trung Hải. Nhưng e là cũng không đến mức dấy lên được giông bão chứ? Hơn nữa năm vị đại sư võ thuật còn đang sống sờ sờ ở đó. Lẽ nào cậu Lăng có thể đánh đổ được thế cân bằng mà năm vị đại sư võ thuật tạo ra sao?"

Bà cụ Tư nói: "Nếu chỉ dựa vào thực lực mà cậu Lăng thể hiện ra, đương nhiên là cậu ấy không thể đánh đổ được thế cân bằng của giới võ thuật ở thành phố Trung Hải. Nhưng có hai việc, đủ để kiến cho tình thế cân bằng nhiều năm ở thành phố Trung Hải bị lung lay”.

Tống Bác Văn hỏi: "Hai việc gì?"

Bà cụ Tư đáp: "Việc thứ nhất, đến bây giờ cậu Lăng mới hai mươi lăm tuổi. Một đại sư hai mươi lăm tuổi, ở thành phố Trung Hải trăm năm mới gặp người thứ hai. Cứ theo cái đà này, cậu ấy rất có cơ hội để vượt qua đại sư, trở thành một tông sư. Một tông sư võ thuật, đủ khả năng để phá vỡ thế cân bằng của thành phố Trung Hải”.

Ngừng lại một chút, bà cụ Tư nói tiếp: "Tông sư võ thuật ở thành phố Trung Hải, chỉ có mình Trung Hải Vương. Ông ấy một mình trấn thủ thành phố Trung Hải, một mình nắm giữ một vùng. Bây giờ lại xuất hiện một người có khả năng trở thành tông sư võ thuật là cậu Lăng. Ông nói xem, thành phố Trung Hải có thể thái bình được hay không?"

Chương 237: Nhìn mặt Lăng Khôi lần cuối

Tống Bác Văn ngạc nhiên: “Bà nói rằng cậu Lăng có cơ hội trở thành tông sư võ thuật sao?”

Bà cụ Tư gật đầu: “Tôi rất hiểu năm vị đại sư của Trung Hải, lúc bọn họ trở thành đại sư võ thuật, người trẻ nhất cũng đã ngoài bốn mươi tuổi mới đạt được thành tựu này. Thế nhưng Lăng Khôi mới hai mươi lăm tuổi đã là đại sư võ thuật hàng đầu rồi. Tương lai cậu ấy trở thành tông sư võ thuật cũng chẳng có gì kỳ lạ cả”.

Tống Bác Văn hít sâu một hơi, nói: “Nếu như trở thành tông sư võ thuật, vậy thì địa vị và sức nặng của cậu Lăng sẽ hoàn toàn khác xưa. Giới võ thuật Trung Hải chắc chắn sẽ loạn mất thôi. Vậy thì chuyện thứ hai là gì vậy?”

Bà cụ Tư nói: “Chuyện thứ hai là lần này cậu Lăng đã đánh trọng thương Diệp Hùng, mặc dù thể hiện được tài năng xuất chúng, tuy nhiên cũng ẩn chứa nhiều tai hoạ ngầm cho tương lai của Trung Hải”.

Tống Bác Văn nói: “Bà đang lo lắng về sư phụ Lam Ngạo Thiên của Diệp Hùng sao?”

Bà cụ Tư nói: “Đúng, ban đầu khi Lam Ngạo Thiên trở thành tông sư võ thuật đã tranh chấp vùng đất Trung Hải với Trung Hải Vương. Cuối cùng lại thua Trung Hải Vương sát nút. Từ đó Lam Ngạo Thiên lẩn trốn ra nước ngoài, gây dựng được danh tiếng rất lớn ở hải ngoại, thực lực cũng tốt hơn khi trước. Nghe nói Lam Ngạo Thiên chỉ biết bao che khuyết điểm của bản thân. Cậu Lăng một tay đánh chết Trần Vũ Anh, một tay đàn áp đại sư Diệp Hùng. Liên tiếp đánh hạ hai đệ tử, Lam Ngạo Thiên nhất định sẽ không giương mắt đứng nhìn, chắc hẳn đích thân đến Trung Hải là để lấy lại danh tiếng cho đệ tử”.

Tống Bác Văn đương nhiên hiểu rất rõ về những chuyện này, nói: “Một tông sư đẳng cấp như Lam Ngạo Thiên lại tìm đến Trung Hải chỉ vì hai đệ tử thôi sao?”

Bà cụ Tư nói: “Đòi lại công bằng cho đệ tử chỉ là giả, trở lại Trung Hải quấy nhiễu, chiến đấu với Trung Hải Vương thêm lần nữa mới là thật”.

Tống Bác Văn nói: “Ban đầu Lam Ngạo Thiên gây chuyện làm loạn với Trung Hải Vương gần như đã khiến cho trật tự của Trung Hải rối ren hết cả. Cuối cùng Trung Hải Vương cũng chiến đấu hết mình đến khi còn lại hơi thở cuối cùng mới đuổi được Lam Ngạo Thiên đi. Nếu như ông ta quay lại đây thêm lần nữa thì e rằng Trung Hải sẽ mãi mãi không còn yên bình được nữa”.

Bà cụ Tư nói: “Đúng vậy, bởi thế nên những ngày gần đây tôi vẫn cứ lo lắng bất an”.

Tống Bác Văn nói: “Nói ra thì mấy tai hoạ này đều do một mình Lăng Khôi gây ra. Cậu ta chính là một kẻ chuyên gây chuyện muốn mang tai hoạ đến cho Trung Hải chúng ta”.

Bà cụ Tư nói: “Không chỉ là tai hoạ thôi đâu, rõ ràng là tai hoạ ngập đầu. Nếu như Lam Ngạo Thiên quay trở lại Trung Hải, trật tự của cả Trung Hải sẽ đảo điên hết mất, không biết bao nhiêu gia tộc sẽ rơi xuống vực thẳm, chìm nổi vô định, đại nạn đổ ụp xuống đầu nữa đây”.

Tống Bác Văn nói: “Bà nói hơi nghiêm trọng quá rồi thì phải? Không phải Trung Hải vẫn luôn do Trung Hải Vương một mình thống trị hay sao? Dù cho Lam Ngạo Thiên có trở lại Trung Hải thì Trung Hải Vương cũng chưa hẳn là không thể áp chế ông ta thêm lần nữa”.

Bà cụ Tư nói: “Trung Hải Vương bế quan tĩnh dưỡng, tu hành nhiều năm. Đã rất lâu rồi tôi không được gặp ông ấy. Tất cả mệnh lệnh đều thông qua nhà họ Tần để truyền xuống dưới”.

Tống Bác Văn ngạc nhiên.

Ông ta còn nhớ rất rõ mấy ngày trước khi nhà họ Đường tranh chấp quyền lực, bà cụ Tư đã từng nói đến thái độ của Trung Hải Vương. Nếu như ba ông lớn của nhà họ Đường không có cách nào ổn định cục diện nhà họ Đường, vậy thì nhà họ Đường sẽ phải bước ra khỏi hàng ngũ năm gia tộc lớn, để nhà họ Tần tiếp quản nhà họ Đường.

Có thể thấy được thật sự nhà họ Tần có mối quan hệ vô cùng thân thiết với Trung Hải Vương.

Tống Bác Văn nói: “Chẳng trách mấy năm nay nhà họ Tần kín tiếng hành sự, bán hết phần lớn sản nghiệp, bắt đầu một lòng say mê võ thuật. Thế nhưng tầm ảnh hưởng lại ngày càng lớn, ép cho nhà họ Tống của tôi không thể ngóc đầu lên nổi, hoá ra là nhận được sự ủng hộ của Trung Hải Vương”.

Bà cụ Tư nói: “Chỉ mong Trung Hải có thể vượt qua tai hoạ lần này, cũng hy vọng Lam Ngạo Thiên đừng đến nhanh như thế. Nếu không thì năm gia tộc lớn của Trung Hải chúng ta không thể tồn tại được nữa đâu”.

Tống Bác Văn thở dài một hơi, trong ánh mắt ngập tràn lo lắng đối với tương lai.

Lẽ nào Trung Hải thật sự vì một Lăng Khôi nhỏ bé mà trở nên hỗn loạn khắp nơi hay sao?

Tống Bác Văn nói: “Cậu Lăng này thật đúng là kỳ lạ, lúc ở nhà họ Đường uy phong lẫm liệt, thế nhưng chuyện nhà họ Đường vừa xong thì cậu ta đã biến mất luôn. Đã nói là phải đến hồ Thất Đảo thăm hỏi bà mà kết quả là mãi vẫn không thấy mặt”.

...

Huyết Vũ đứng trước cửa phòng phẫu thuật đợi tới mười mấy tiếng đồng hồ.

Cuối cùng cũng đợi được tới lúc Trương Trọng mang theo vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa phòng phẫu thuật bước ra.

Huyết Vũ vội vàng tiến đến, lo lắng hỏi: “Ông Trương, tình hình phẫu thuật thế nào rồi?”

Trương Trọng nặng nề lắc đầu: “Hai viên đạn ghim vào tim đã được lấy ra rồi, thế nhưng tim của cậu ấy cũng lưu lại hai vết rách vì dao phẫu thuật. Mặc dù đã cầm được máu, tuy nhiên bị thương quá nặng, nhịp tim của cậu ấy vô cùng yếu ớt, lượng máu cung cấp cho cả cơ thể không đủ. Có thể tỉnh lại hay không còn phải phụ thuộc vào bản thân cậu ấy”.

Huyết Vũ hít sâu vào một hơi: “Nếu như anh ấy không tỉnh lại thì sao?”

Trương Trọng nói: “Nếu như trong vòng ba ngày mà cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ mãi mãi không tỉnh lại được nữa. Nếu cậu ấy vượt qua được lần này thì còn có thể sống thêm vài năm. Những gì có thể làm tôi đều đã làm cả rồi. Tiếp theo thì chỉ biết nghe theo ý trời mà thôi”.

Huyết Vũ nói: “Tôi có thể làm gì cho anh ấy được không?”

Trương Trọng lắc đầu: “Cô không làm được gì cả. Lúc này chỉ có thể dựa vào ý chí và may mắn của bản thân cậu ấy mà thôi”.

“Cảm ơn ông đã ra tay tương trợ. Vậy ông về nghỉ ngơi trước đi ạ”, Huyết Vũ đích thân tiễn Trương Trọng rời đi, sau đó trở về phòng bệnh thăm Lăng Khôi.

Chỉ thấy khắp người Lăng Khôi đều cắm ống truyền, ngay cả gương mặt cũng không thể nhìn rõ.

Cơ thể của anh càng gầy ốm hơn so với khi trước.

Huyết Vũ nhìn mà chua xót: “Hiêu Vương, anh nửa đời khổ cực nửa đời bệnh tật, là do Huyết Vũ không chăm sóc tốt cho anh. Nếu như anh tỉnh lại, tôi nhất định sẽ ở bên anh không rời nửa bước, trở thành người phụ nữ đứng sau lưng anh”.

Một ngày sau, Lăng Khôi vẫn chưa tỉnh lại.

Mã Đằng đã đến thăm.

Nhìn thấy Huyết Vũ thì chỉ chào hỏi đơn giản, sau đó không hỏi gì cả, đứng bên cạnh Huyết Vũ, yên lặng nhìn Lăng Khôi đang hôn mê trên giường bệnh.

Ba ngày sau, Lăng Khôi vẫn chưa tỉnh lại.

Mã Đằng không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Cậu Lăng đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, ông Trương đã nói, nếu như trong vòng ba ngày mà không tỉnh lại thì vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa. Chúng ta có nên sắp xếp chuyện hậu sự dần đi không?”

Huyết Vũ lắc đầu: “Không cần. Anh ấy đến một mình thì cũng hy vọng được ra đi một mình. Tôi sẽ lo liệu chuyện hậu sự của Hiêu Vương, ông không cần phải lo lắng gì đâu”.

Mã Đằng nói: “Nhưng mà”.

Huyết Vũ nói: “Không cần nhưng nhị gì nữa. Hiêu Vương đi rồi, tất cả đều theo đó mà tiêu tan thành mây khói. Nếu muốn lật lại bản án oan uổng cho năm mươi nghìn vong hồn Long Nha, trên đời này cũng chỉ có anh ấy là có thể hoàn thành. Ông không có cái bản lĩnh đó, tôi cũng không có cái bản lĩnh đó”.

Mã Đằng cung kính nói: “Rõ”.

Huyết Vũ nói: “Thông báo cho cô Tô đi, để cô ấy đến nhìn anh Lăng lần cuối”.

Mã Đằng nói: “Được. Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.

Chương 238: Tôi muốn biết thân phận của anh ấy

Lại nói về Tô Duệ Hân đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Lăng Khôi mấy ngày nay.

Nhưng vẫn không tìm được.

Đến cuối cùng, cả người Tô Duệ Hân gần như sụp đổ.

Ngô Giai Giai vô cùng lo lắng, vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Tô Duệ Hân.

Dù là như vậy, Tô Duệ Hân vẫn nằm bò trong phòng làm việc, không ăn không ngủ suốt ba ngày ba đêm. Ngô Giai Giai có nói gì cô cũng không chịu nghe, cứ như một người điếc vậy.

Ngô Giai Giai thật sự rất lo lắng: “Duệ Hân, cậu đừng làm khổ bản thân như vậy nữa. Có lẽ Lăng Khôi vẫn rất tốt, chỉ là không muốn để cậu thấy mà thôi. Cậu tuyệt đối không được suy nghĩ bậy bạ”.

Tô Duệ Hân vẫn cứ nằm trên bàn không nhúc nhích.

Ngô Giai Giai thử đủ mọi cách cũng không thấy Tô Duệ Hân có bất cứ động tĩnh gì, cuối cùng đành tuyệt vọng ngồi bên cạnh cô, không ngừng giậm chân: “Cậu nói xem cậu cũng thật là, trước đây cậu phớt lờ Lăng Khôi, mình còn tưởng là cậu không để ý Lăng Khôi, nhưng ai mà ngờ được Lăng Khôi bị bệnh nặng, cậu liền nổi điên như thế này. Cậu như vậy làm mình hoảng sợ lắm”.

Tô Duệ Hân vẫn không nói một lời.

Lúc này, Tô Ba vội vàng chạy vào từ bên ngoài: “Có người tới, cô ta nói muốn tìm sếp Tô”.

Ngô Giai Giai mắng: “Bảo cô ta đi đi, bây giờ Duệ Hân đang suy sụp lắm rồi, không muốn gặp ai hết”.

Tô Ba nói: “Cô ta nói muốn dẫn sếp Tô đến gặp Lăng Khôi”.

“Lừa đảo, người này nhất định là tên lừa đảo”, Ngô Giai Giai không hề nghĩ ngợi đã khẳng định đối phương là tên lừa đảo.

Đùa giỡn sao?

Ngay cả vợ của Lăng Khôi còn không tìm thấy Lăng Khôi ở đâu. Một người ngoài tùy tiện đến lại có thể tìm thấy ư?

Ai mà tin được chứ?

Bỗng nhiên, Tô Duệ Hân quay người lại: “Có phải đối phương mặc sườn xám màu đỏ thẫm không? Còn đeo cả khẩu trang?”

Thời điểm Tô Ba nhìn thấy ánh mắt của Tô Duệ Hân, bỗng nhiên giật nảy mình.

Chỉ thấy Tô Duệ Hân đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, thoạt nhìn giống như ma nữ.

Tô Ba vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng”.

“Mau, mau dẫn tôi đi gặp cô ta”, nhất thời, Tô Duệ Hân không để ý đến hình tượng, cô lao ra khỏi phòng làm việc theo bước chạy chầm chậm của Tô Ba, đi thẳng tới cửa chính của bệnh viện.

Cô thấy Huyết Vũ mặc một thân sườn xám màu đỏ thẫm, đeo khẩu trang, lẳng lặng đứng ở bên kia.

Tô Duệ Hân tiến lên nắm bả vai của Huyết Vũ: “Anh ấy, anh ấy thế nào rồi?”

Huyết Vũ lắc đầu nói: “Đi theo tôi, đi gặp anh ấy lần cuối”.

Thời điểm Tô Duệ Hân theo Huyết Vũ rời khỏi bệnh viện, cô cảm thấy lòng mình đều đã tan nát.

Lúc được gặp lại Lăng Khôi một lần nữa, nhìn thấy Lăng Khôi nằm trên giường bệnh, xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương như que củi, khắp người đều cắm ống dẫn, một cái máy hô hấp chụp lấy ở ngoài miệng.

“Lăng, Lăng Khôi”, Tô Duệ Hân ngồi xổm ở bên cạnh. Cô muốn cầm tay Lăng Khôi nhưng lại phát hiện tay của anh lạnh lẽo như sương giá, ngoại trừ da và các khớp xương, ngay cả thịt cũng không có.

“Anh, mới có mấy ngày thôi mà, sao anh lại biến thành như vậy rồi”, nước mắt Tô Duệ Hân trào ra như vỡ đê: “Bức thư anh viết cho em, em đã xem rồi, mặc dù thư anh viết rất cảm động, nhưng khi em nhìn thấy bức thư, em mới biết được thế giới của em chỉ có anh mà thôi”.

“Nếu như không có anh, em cảm giác trái tim mình không còn nữa”.

“Nếu như không có anh, thế giới của em cũng không còn ánh sáng”.

“Nếu như không có anh, cũng không còn người hiểu được em trên thế gian này”.

“Lăng Khôi, anh tỉnh lại cho em. Em yêu anh. Em thích anh. Anh có nghe thấy không?”

“Ba năm qua, em thật lòng xin lỗi anh. Em đã không làm tròn bổn phận của một người vợ, là em không yêu thương anh hết lòng mới khiến vết thương của anh không thể cứu vãn”.

“Lăng Khôi, anh tỉnh lại cho em. Em không thể, không thể không có anh được”.

“...”

Tô Duệ Hân nằm trước giường, khóc lóc than thở.

Nhưng Lăng Khôi vẫn nằm yên ở đó, không hề nhúc nhích.

Qua mấy tiếng, tâm trạng của Tô Duệ Hân mới dịu đi một chút. Huyết Vũ mở miệng nói: “Hai viên đạn ghim ở tim đã được lấy ra, nhưng vết mổ trong tim vẫn đang không ngừng chảy máu. Bác sĩ nói nếu trong ba ngày vẫn chưa tỉnh lại thì cả đời này vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa. Bây giờ đã qua ba ngày”.

“Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô không đợi tôi tìm bác sĩ khám bệnh mà âm thầm làm phẫu thuật? Cô có tư cách gì mà cho Lăng Khôi làm phẫu thuật?”, Tô Duệ Hân đột nhiên trợn mắt nhìn Huyết Vũ: “Bây giờ Lăng Khôi biến thành như vậy, cô khó mà thoát tội”.

Nếu như đổi lại là người khác, dám can đảm nói chuyện với Huyết Vũ bằng giọng điệu như vậy, sợ là đã biến thành một cái xác từ lâu rồi.

Nhưng người nói lại là Tô Duệ Hân, Huyết Vũ chẳng những không nổi giận mà còn run rẩy nói: “Thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi”.

“Rốt cuộc cô là ai?”, Tô Duệ Hân không chịu buông tha.

Huyết Vũ nói: “Đối với cô mà nói, tôi chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Cô vẫn không nên hỏi thì tốt hơn”.

Tô Duệ Hân chỉ vào Lăng Khôi: “Vậy thì, rốt cuộc Lăng Khôi là ai?”

Tô Duệ Hân có ngốc đến mấy cũng cảm nhận được thân phận của Lăng Khôi không bình thường.

Huyết Vũ nói: “Bây giờ anh ấy sắp chết rồi, đối với cô mà nói, anh ấy cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô mà thôi. Cô cũng không nên hỏi thân phận của anh ấy thì tốt hơn”.

“Không! Không!”, Tô Duệ Hân gần như gào lên nói: “Anh ấy không phải khách qua đường trong cuộc đời tôi, anh ấy là chồng, là tình yêu của cả đời tôi. Tôi muốn biết chuyện trước đây của anh ấy”.

Ánh mắt của Huyết Vũ đã ươn ướt: “Nếu như anh ấy còn có thể tỉnh lại, để anh ấy tự mình kể lại chuyện trước đây của anh ấy cho cô thì hơn”.

Tô Duệ Hân tuyệt vọng khóc tỉ tê.

Rời khỏi phòng, Huyết Vũ đi tới một chỗ vắng bên cạnh căn phòng, đây là một con hẻm.

Huyết Vũ đi ra ngoài dọc theo con hẻm, nhìn thấy Mã Đằng ở bên ngoài con hẻm.

Mã Đằng nói: “Bây giờ chỉ có một cách. Đi tìm người đó, chỉ cần người đó đồng ý ra tay, dùng nội lực chữa bệnh cho cậu Lăng, có lẽ cậu Lăng vẫn còn một tia hy vọng. Chỉ là tôi rất lo lắng”.

Huyết Vũ nói: “Lo lắng cái gì?”

Mã Đằng nói: “Nếu như tìm người đó tới, thân phận của cậu Lăng sẽ có thể bị bại lộ”.

Huyết Vũ nói: “Không cần để ý những chuyện này, việc cấp bách là cứu sống anh Lăng rồi hẵng nói. Dẫn tôi đi gặp người đó đi”.

Mã Đằng nói: “Cô thật sự muốn làm như vậy sao? Một khi đã làm như vậy sẽ không còn đường quay đầu lại”.

Huyết Vũ nói: “Vì Hiêu Vương, cho dù phải đánh cược cái mạng này của tôi cũng không hối tiếc”.

Mã Đằng gật đầu đáp: “Được, nếu như cô đã chuẩn bị xong xuôi, vậy thì Mã Đằng tôi nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ. Bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi gặp người đó”.

Huyết Vũ phất tay: “Dẫn đường đi”.

Mã Đằng dẫn Huyết Vũ đi tới núi Vân Đỉnh.

Hai người chạy thẳng tới đỉnh núi, đến ngôi biệt thự ở chỗ cao nhất.

Đó là căn biệt thự Vân Đỉnh số một.

Bình thường là cấm địa.

Bất cứ người nào cũng không được đi vào.

Cho dù là bà cụ Tư, hay là Tôn Lộc, nhà họ Đường hay là nhà họ Tống đều không có tư cách bước vào căn biệt thự số một.

Nhưng lúc này, Mã Đằng dẫn Huyết Vũ đến cửa chính của căn biệt thự số một.

Mã Đằng tiến lên thông báo.

Người gác cổng nhìn Mã Đằng: “Thật xin lỗi, cho dù ông là gia chủ của nhà họ Mã cũng không thể bước vào biệt thự này. Nếu như không được mời, bất cứ người nào ở Trung Hải cũng không có tư cách bước vào nơi này”.

Mã Đằng nói: “Chúng tôi có chuyện vô cùng cấp bách, xin anh hãy thông báo một tiếng”.

Người gác cổng vô cùng kiêu ngạo: “Dù nhà họ Mã của ông có diệt vong cũng không được bước vào cánh cửa này”.



Nói về Tô Duệ Hân, cô đã ở trong phòng bệnh chăm sóc Lăng Khôi suốt một ngày một đêm.

Vào sáng sớm ngày hôm sau, Huyết Vũ cưỡng ép mang Lăng Khôi đi.

Cô ấy không thèm để ý đến sự phản đối của Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân đuổi theo dọc đường, kết quả lại bị Huyết Vũ hung dữ đẩy ngã xuống đất.

Tô Duệ Hân nổi điên hét lên: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao phải mang Lăng Khôi đi? Lăng Khôi là chồng tôi, cô không thể mang anh ấy đi. Trả lại cho tôi!”

“Trả Lăng Khôi lại cho tôi. Cầu xin cô”.

“...”

Nhưng Huyết Vũ đã đi rồi.

Chương 239: Tô Duệ Hân biết sự thật

Tô Duệ Hân nằm gục trên mặt đất khóc nghẹn ngào, lòng đau như cắt.

Bởi vậy mà Tô Duệ Hân bị ốm nặng một trận, cơ thể vô cùng tiều tụy. Khi vào viện để thăm cô, Chu Lam cảm thấy tan nát cõi lòng.

"Con gái, sao lại thành ra nông nỗi này?", Chu Lam nhìn mà thấy không đành lòng.

Tô Duệ Hân nhào vào trong lòng Chu Lam, đau khổ bật khóc: "Mẹ, có thể là Lăng Khôi đã chết rồi, con thích anh ấy, con thật sự rất thích anh ấy. Trước đây đều là do con quá lạnh nhạt, không để tâm tới anh ấy, còn coi thường, xa cách anh ấy. Đến tận bây giờ con mới biết mình đã yêu anh ấy sâu đậm rồi”,

"Mẹ, con không muốn bỏ lỡ Lăng Khôi”.

"Mẹ, con rất đau lòng, con rất muốn gặp lại Lăng Khôi”.

...

Nước mắt cứ rơi tí tách, khiến cho Chu Lam cũng rơi lệ: "Đứa con ngốc nghếch này, mặc dù mẹ không thích Lăng Khôi, nhưng chỉ cần con thích nó, con có thể dũng cảm yêu thì mẹ sẽ không ngăn cản con”.

Hai mẹ con ôm lấy nhau, khóc thút thít trong phòng bệnh.

Thoắt cái, nửa tháng đã trôi qua.

Tô Duệ Hân dẫn Chu Lam vào sống trong căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận, sống trong căn phòng mà Lăng Khôi đã trang hoàng xong xuôi.

Nửa tháng gần đây cơ thể của Tô Duệ Hân không khỏe, cũng không tới bệnh viện làm việc.

Cả ngày cứ dùng nước mắt rửa mặt, thường xuyên ngẩn ngơ nhìn ảnh cưới trong phòng, cứ nhìn rồi nước mắt lại chảy dài.

Trong thời gian này, bà cụ Tô cũng tới mấy lần, muốn ăn cơm cùng Tô Duệ Hân để xoa dịu đi mối quan hệ căng thẳng.

Kết quả là lần nào Tô Duệ Hân cũng từ chối.

Cho đến thời khắc này, Tô Duệ Hân hoàn toàn nhận ra rằng, Lăng Khôi mới thật sự là người nhà của mình.

Đám người nhà họ Tô không phải là người nhà.

Tô Duệ Hân không muốn lãng phí thời gian với người nhà họ Tô nữa.

Hôm nay, Tô Ba tới nhà tìm Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân cầm trong tay một cuốn album, bên trong là ảnh chụp chung của cô và Lăng Khôi, còn có ảnh một mình Lăng Khôi nữa.

Tô Ba đứng ở ngoài cửa rất lâu, Tô Duệ Hân mới lẩm bẩm nói: "Anh tới để nói tốt cho nhà họ Tô sao? Nói cho bọn họ biết, tôi không có tâm trạng gặp bọn họ. Nói cho bọn họ biết, Lăng Khôi mới là người nhà của Tô Duệ Hân tôi”.

Tô Ba lắc đầu nói: "Tôi không đến để nói tốt cho nhà họ Tô, tôi đến tìm cô”.

Tô Duệ Hân đáp: "Tìm tôi làm gì?"

Trên dưới nhà họ Tô, Tô Duệ Hân cũng chỉ còn giữ quan hệ với mình Tô Ba. Từ trước tới nay, cho dù nhà họ Tô có ghét bỏ coi thường cô và Lăng Khôi thế nào thì Tô Ba vẫn luôn đứng về phía cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Duệ Hân vẫn rất cảm động.

Tô Ba nói: "Tin Lăng Khôi mất mạng, tôi đã biết rồi. Tôi tới để nói cho cô về chuyện của Lăng Khôi”.

Cuối cùng Tô Duệ Hân cũng ngẩng đầu lên lườm hắn một cái: "Chuyện của Lăng Khôi?"

"Đúng vậy, vốn dĩ chuyện này là một bí mật, tôi không thể nói ra, nhưng bây giờ Lăng Khôi cũng đã mất rồi, tôi nghĩ tôi nên nói ra”, Tô Ba nói: "Nếu cô muốn nghe tôi sẽ nói cho cô”.

Tô Duệ Hân đáp: "Tôi muốn nghe. Anh nói đi”.

Tô Ba nói: "Vốn dĩ tôi cũng là một tên công tử bột, giống như đám người Tô Thần, luôn ghét bỏ, coi thường cô, muốn đuổi cô ra khỏi gia tộc. Nhưng từ sau lần đầu tiên cô bị cách chức tổng giám đốc, tôi đã không còn như vậy nữa mà một lòng một dạ bảo vệ cô, cô biết là vì sao không?"

Tô Duệ Hân đã rất tuyệt vọng nên chỉ thuận miệng mà hỏi: "Tại sao?"

Tô Ba nói: "Bởi vì Lăng Khôi”.

Tô Duệ Hân nói: "Việc này thì liên quan gì tới Lăng Khôi?"

Tô Ba đáp: "Bức ảnh Lăng Khôi đi cùng một cô gái ở ga tàu hỏa mà cô nhận được là do tôi gửi. Ban đầu tôi muốn phá vỡ quan hệ của hai người, đạp đổ cô khỏi vị trí tổng giám đốc. Chuyện này, thật ra là do tôi sắp xếp”.

Tô Duệ Hân nhất thời đặt cuốn album xuống, hoài nghi nhìn Tô Ba.

Lúc này cô trở nên vô cùng lạnh lùng.

Tô Ba nói: "Bức ảnh đó là tôi thuê mấy tên phóng viên ở thành phố Trung Hải tìm kiếm. Thật ra bức ảnh đó là của nhiều năm trước, khi đó Lăng Khôi còn chưa kết hôn với cô”.

Bỗng nhiên Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng áy náy: "Là tôi, là tôi trách nhầm anh ấy”.

Tô Ba nói: "Sau hôm xảy ra sự việc đó, tôi có mời mấy tay phóng viên này đến nhà hàng Á Vận ăn cơm, kết quả lại gặp Lăng Khôi. Anh ấy đã mua lại nhá hàng Á Vận, còn bảo Lục Hải Siêu - người kiểm soát cả hai giới trắng đen quận Ngô Giang và Trần Lâm - tỷ phú hàng đầu quận Ngô Giang ra mặt bắt tôi phải đi rửa bát trong nhà hàng Á Vận. Đây là nguyên nhân vì sao nhiều lần cô thấy tôi làm phục vụ ở đây”.

Tô Duệ Hân càng nghe càng kinh ngạc.

Tô Ba nói: "Sau này, Lăng Khôi tổ chức một buổi họp lớp ở đây, Hàn Phá làm càn. Kết quả tay phải của Hàn Phá bị Lăng Khôi chém đứt. Lúc đó Tề Hành và Lý Mặc cũng ra mặt đứng về phía Lăng Khôi”.

Tô Ba nói tiếp: "Dự án y học thảo dược là do Lăng Khôi đứng phía sau triển khai hoạt động, để cô ra mặt bàn bạc bởi vì Lăng Khôi chính là anh Lăng”.

Tô Duệ Hân hoàn toàn chấn động, như sét đánh ngang tai.

Tô Ba nói: "Dự án bệnh viện quận Ngô Giang là Lăng Khôi giành lấy cho cô. Bệnh viện Bình An là Lăng Khôi mua lại tặng cho cô. Bệnh viện Tam Tỉnh, bệnh viện Hoa Hồng cũng đều là Lăng Khôi ở sau lưng sắp đặt để cô mua lại dễ dàng”.

Tô Ba nói tiếp: "Từ trước tới giờ, Lăng Khôi đều lấy danh nghĩa của anh Lăng quan tâm cô, chăm sóc cô khắp nơi. Tiệc mừng thọ của bà nội, tác phẩm Một Mình Trên Lầu Tây là của Lăng Khôi tặng cho cô, tác phẩm Kiệt Tác Pháo Hoa cũng là của Lăng Khôi tặng cho cô, ngay cả sợi dây chuyền Hân Vũ cô đeo cũng là của Lăng Khôi tặng”.

Tô Duệ Hân không kìm được nước mắt liền bật khóc nức nở.

Tô Ba nói: "Boxing Ngô Lâm bị Trần Vũ Anh san bằng, khiến cho bao người vô tội phải chết. Lần đó có người phụ nữ mang thai, một xác hai mạng, người chồng đau khổ muốn nhảy lầu tự tử được Lăng Khôi cứu được từ trong phòng bệnh. Lúc ấy đó cô cũng có mặt. Sau đó Lăng Khôi đã tự mình tới đại hội quyền anh, giết chết Trần Vũ Anh. Đánh bại Trương Thiết Hùng - võ sư đứng đầu trong mười ba võ sư hạng kim cương của thành phố Trung Hải, gây áp lực với nhà họ Tống”.

"Tập đoàn Hàn Thị dần suy bại, cuối cùng bị nhà họ Giang và Công đoàn Trung Hải cùng nhau thu mua, tất cả là do Lăng Khôi đứng sau chỉ đạo. Hơn nữa việc thành lập tập đoàn Hân Vũ, chữ Hân chính là lấy từ tên của cô ra, ý nghĩa là sau này nó dùng để lót đường cho cô đi”.

Cả người Tô Duệ Hân run rẩy, khóc đẫm nước mắt.

Tô Duệ Hân cắn răng nói: "Anh còn biết điều gì nữa, nói hết với tôi”.

Tô Ba nói: "Lần này Lăng Khôi bị thương nặng, là bởi vì nhà họ Đường. Trước đây khi gia chủ nhà họ Đường là ông cụ Đường qua đời đã giao phó tương lai của nhà họ Đường cho Lăng Khôi, hơn nữa còn giao cả con dấu của nhà họ Đường cho Lăng Khôi. Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, Lăng Khôi muốn thực hiện lời hứa nhưng người nhà họ Đường không chịu phục tùng, nên Lăng Khôi đã ra lệnh cho Công đoàn Trung Hải phong tỏa nhà họ Đường, có điều người nhà họ Đường vẫn không chịu giao quyền. Ba ông lớn nhà họ Đường hợp tác với ba vị đại sư võ thuật là Diệp Hùng, Tôn Lộc và bà cụ Tư, hơn nữa còn mời cả nhà họ Tống ra mặt, muốn gây sức ép với Lăng Khôi, ép anh ấy giao con dấu ra. Kết quả Lăng Khôi bước vào nhà họ Đường, dựa vào thực lực bản thân, một mình đối đầu với hai vị đại sư Diệp Hùng và Tôn Lộc, cuối cùng cũng nắm được quyền quản lý nhà họ Đường. Nhưng lần này, Lăng Khôi đã bị thương nặng mà chết”.

"Lăng Khôi rất yêu cô, biết bản thân sắp mất, còn chuẩn bị cho cô đơn ly hôn đã ký sẵn tên, không muốn trói buộc cuộc sống sau này của cô. Số tiền quỹ Lăng Khôi ủy thác cho cô, thật ra bao gồm tất cả tài sản của Công đoàn Trung Hải và nhà họ Đường. Cũng có thể nói là, khi Lăng Khôi mất đã giao lại cho cô toàn bộ tài sản của hai trong năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải”.

Nói xong câu này, bản thân Tô Ba cũng rơi nước mắt: "Lăng Khôi thật sự là một hào kiệt. Tôi vô cùng bái phục anh ấy, nên mới đồng ý theo anh ấy. Bởi vì Lăng Khôi là anh Lăng. Tất cả những gì anh ấy làm đều bởi vì cô”.

"A!"

Tô Duệ Hân đỡ lấy trán mình, gào thét đến khàn giọng: "Lăng Khôi, cái tên ngu ngốc này, sao lại không nói với em những chuyện này chứ, cả đời này em không có cách nào hiểu được tình yêu của anh dành cho em nữa rồi, Lăng Khôi!"

Chương 240: Bữa tiệc sinh nhật

Hóa ra, Lăng Khôi chính là anh Lăng!

Hóa ra, vẫn luôn là anh, đứng sau lưng âm thầm bảo vệ cho em.

Hóa ra, Lăng Khôi anh mới là thần hộ vệ của Tô Duệ Hân em.

Lăng Khôi, tại sao anh lại ngốc đến vậy? Tại sao không nói cho em biết?

Lăng Khôi, em mắc nợ anh cả cuộc đời này.

Tô Duệ Hân ở trong phòng khóc lóc thảm thiết, tất cả cảm xúc dồn nén đều bộc phát ra, khiến Tô Ba nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tô Duệ Hân là một người rất thông minh, những lời mà Tô Ba vừa nói, đương nhiên là cô tự có phán đoán của riêng mình.

Sở dĩ cô tin tưởng, bởi vì những lời mà Tô Ba nói đều hoàn toàn trùng khớp với rất nhiều điều đáng ngờ cô gặp phải, hoàn toàn có thể giải thích cho nhau.

Chỉ tiếc rằng, bây giờ biết đã quá muộn rồi.

Tô Ba nói: "Trước giờ tôi luôn có một thắc mắc, đến gần đây tôi mới hiểu được, vì sao trước khi lâm chung ông nội lại nhất quyết gả cô cho Lăng Khôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu là ông nội nhìn xa trông rộng. Người mà ông nội không an tâm nhất là cô, chỉ có giao cô cho người như anh Lăng thì ông nội mới có thể an nghỉ nơi suối vàng”.

"Đúng vậy, lúc ông nội còn sống đã đối xử với tôi rất tốt, thường nói với tôi đời này của ông, người mà ông không yên tâm nhất là tôi, ông nội cương quyết can thiệp vào chuyện hôn nhân của tôi. Lúc đầu tôi còn ghét bỏ, đến bây giờ thì tôi cũng mới hiểu ra. Ông nội, Duệ Hân xin lỗi ông”, Tô Duệ Hân không kìm được xúc động: "Lăng Khôi, em hiểu lầm anh rồi, em xin lỗi”.

Nếu có thể lặp lại lời nói này, Tô Duệ Hân hận không thể nói mười nghìn lần.

"Tôi đã nói chuyện này quá muộn, xin lỗi”, Tô Ba áy náy nói: "Đây là chuyện lớn, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, sẽ không nói cho người khác đâu”.

Nói xong, Tô Ba rời đi với khuôn mặt mệt mỏi, u buồn.

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại một mình Tô Duệ Hân cô đơn gục xuống đầu giường bật khóc.

"Lăng Khôi, Lăng Khôi, anh Lăng em xin lỗi. Duệ Hân sao mày lại ngốc đến vậy chứ, mày nên nghĩ tới điều này sớm mới phải, mày thật ngu ngốc”.

Sau đó một khoảng thời gian dài, Tô Duệ Hân cứ nhốt mình trong phòng.

Không muốn gặp bất cứ ai.

Ngay cả Chu Lam mà cô cũng không gặp, Ngô Giai Giai cũng vậy.

Mọi người đều rất lo lắng cho Tô Duệ Hân.

Mãi cho đến một hôm, Tô Duệ Hân ăn mặc chỉnh tề, bước ra khỏi nhà.

Ngô Giai Giai phấn kích xông tới nắm lấy bả vai Tô Duệ Hân: "Duệ Hân, cuối cùng cậu cũng chịu ra ngoài gặp mọi người rồi. Đã mấy ngày nay cậu không ăn gì, đi, mình dẫn cậu đi ăn chút gì nhé”.

"Không cần”, Tô Duệ Hân đẩy Ngô Giai Giai ra, đi đôi giày cao gót vào rồi vội vã xuống nhà. Không lâu sau, chỉ thấy Tô Duệ Hân xách một giỏ rau củ trở về, tự mình xuống bếp nấu ăn.

Tay nghề rất tệ, làm món nào cũng khó ăn, mấy món liền món nào cũng bị cháy.

Đây đều là những món bình thường Lăng Khôi thích nấu.

Đứt tay, bỏng da, cô đều cố nhịn.

Cuối cùng, Tô Duệ Hân một mình ngồi trên bàn ăn, ăn hết mấy món cháy két này.

Chu Lam và Ngô Giai Giai ngồi bên cạnh khuyên ngăn nhưng Tô Duệ Hân chẳng nói chẳng rằng. Bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Duệ Hân ăn ba bát cơm bị cháy.

Vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Thu dọn bát đũa xong, Tô Duệ Hân liền lấy túi xách rồi ra ngoài.

Ngô Giai Giai vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Tới bệnh viện làm việc”.

Tô Duệ Hân bỏ lại câu này rồi đi mất.

Chu Lam muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, đành dặn dò Ngô Giai Giai: "Giai Giai, cháu nhanh đi theo nó. Cô lo rằng nó nhất thời nghĩ quẩn”.

"Cô yên tâm, cháu sẽ theo sát Duệ Hân”.

Ngô Giai Giai vội vàng đuổi theo phía sau.

Sau đó mấy ngày liền, Ngô Giai Giai vẫn luôn ở bên cạnh Tô Duệ Hân. Nhưng từ đầu tới cuối, Tô Duệ Hân vẫn không nói một câu nào, ngoại trừ công việc, những chuyện khác đều không bận tâm, không nghe cũng không hỏi.

Ngô Giai Giai đã nhiều lần ngỏ ý muốn dẫn Tô Duệ Hân tới tham gia mấy bữa tiệc, khu vui chơi, hy vọng có thể khiến Tô Duệ Hân vui vẻ hơn một chút. Nhưng trong lòng Tô Duệ Hân chỉ có công việc, những chuyện khác cô đều từ chối.

Ngô Giai Giai cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể ngày đêm ở bên cạnh cô.

Cho đến hôm nay, Trương Lộ đón sinh nhật.

Tô Duệ Hân cũng đã chịu đi.

Nơi tổ chức rất náo nhiệt.

Chu Bình chủ động tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho Trương Lộ, mời tới rất nhiều người nổi tiếng của Học viện Hý kịch Trung Hải. Hồ Tịnh và Dương Nguyệt cũng tham gia.

Vốn dĩ Chu Bình là chủ nhiệm khoa Biểu diễn của Học viện Hý kịch Trung Hải, tương lai còn muốn thăng lên làm phó viện trưởng, sức ảnh hưởng trong Học viện Hý kịch Trung Hải vô cùng lớn. Vì vậy, bữa tiệc sinh nhật lần này tổ chức vô cùng hoành tráng, có tới ba bốn trăm người tham gia.

Trương Lộ lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, khoác trên người một bộ váy dạ hội màu hồng, làm nổi bật dáng người thon thả mỹ lệ, xinh đẹp động lòng người.

Trương Lộ lôi kéo Tô Duệ Hân lên sân khấu, cùng nhau hát một bài.

Dường như tâm trạng của Tô Duệ Hân đã tốt hơn một chút.

Trong bữa tiệc, Trương Lộ kéo theo Tô Duệ Hân ngồi ở bàn tiệc đầu tiên, lần lượt mời rượu mọi người.

Trương Lộ nói với Tô Duệ Hân: "Duệ Hân, để mình giới thiệu với cậu. Người đàn ông của mình - Chu Bình thì không cần nói nhiều nữa, vị này là Tần Sảng, chủ tịch của Học viện Hý kịch Trung Hải. Thời gian gần đây, sản nghiệp của thành phố Trung Hải đều bị Tần Sảng thu mua lại đó”.

Trương Lộ một hơi giới thiệu được không ít người, nhưng trọng điểm thì chắc chắn là người tên Tần Sảng này.

Tô Duệ Hân cũng liếc nhìn Tần Sảng một cái, chỉ thấy một người trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, cơ thể cường tráng, giữa hai đầu lông mày sắc bén như dao.

Lời nói bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người thường.

Lúc này Tần Sảng cũng liếc nhìn Tô Duệ Hân, lập tức bị cô hớp hồn, trong ánh mắt tràn đầy sự kích động của kẻ đi săn khi nhìn thấy con mồi.

Trương Lộ cười nói: "Cậu chủ Tần, đây là bạn thân của tôi, Tô Duệ Hân là tổng giám đốc của bệnh viện Bình An, nổi tiếng là nữ tổng giám đốc xinh đẹp. Bây giờ cậu ấy vẫn độc thân, anh nhất định phải uống với cậu ấy thêm vài ly đó”.

"Duệ Hân, Tần Sảng là cậu ấm nhà họ Tần, tuổi trẻ tài cao. Bố của anh ấy cũng có địa vị rất cao trong nhà họ Tần. Lần này ra tay vô cùng hào phóng, mua luôn cả Học viện Hý kịch Trung Hải. Tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở”, Trương Lộ cố ý làm mối cho hai người.

Nhấn Mở Bình Luận