Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ



Tần Sảng rót đầy một ly rượu, rất ngang ngược nói: "Tôi đã biết chuyện cũ của Duệ Hân, chuyện bệnh viện Bình An cũng từng nghe nói đến. Duệ Hân không chỉ có nhan sắc xinh đẹp, còn vô cùng tài giỏi, tôi mời cô một ly, Duệ Hân”.

Nói xong, Tần Sảng một hơi uống cạn.

Tô Duệ Hân lại không hề chần chờ, cùng cúi đầu xuống nhìn ly rượu: "Thật ngại quá, hôm nay tôi không muốn uống”.

Tần Sảng trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy sự tức giận.

A!

Tất cả mọi người chấn động.

Người ta là Tần Sảng, cậu chủ nhà họ Tần - gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải đó. Bình thường phụ nữ theo đuổi Tần Sảng có thể xếp được thành một hàng dài. Nhiều người đẹp còn hận không thể chủ động đóng gói mình gửi tới cửa luôn.

Bây giờ Tần Sảng công khai mời rượu Duệ Hân, cô lại từ chối sao?

Việc này quả thật là vả vào mặt anh ta.

Chu Bình ngồi bên cạnh Tần Sảng không nhịn được nói: "Tô Duệ Hân, cậu chủ Tần là nhân vật tầm cỡ, bình thường sao có thể đến những nơi như thế này. Lần này có mặt ở buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Lộ chính là vinh hạnh của chúng ta. Cậu chủ Tần đã chủ động mời rượu cô là phúc của cô. Cô lại từ chối như vậy, việc này e là không thích hợp lắm thì phải?"

Bầu không khí xung quanh bỗng trầm hẳn xuống.

"Thật xin lỗi, mấy ngày nay, tâm trạng của Duệ Hân không được tốt lắm. Đầu óc hơi mơ hồ, để tôi thay Duệ Hân nhận tội với cậu chủ Tần. Tôi tự phạt ba ly”, Ngô Giai Giai lập tức uống một hơi hết ba ly rượu: "Cậu chủ Tần, mong anh đừng để bụng”.

Cậu chủ Tần nổi hứng nhìn Tô Duệ Hân, lạnh lùng nói: "Chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú bị nhà họ Tô vứt bỏ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt tôi sao? Có tin chỉ cần một câu nói của tôi sẽ khiến cho bệnh viện Bình An đóng cửa ngay lập tức không?"

Nói xong, Tần Sảng mở một chai rượu trắng, đặt lên trên bàn quay, quay tới trước mặt Tô Duệ Hân: "Cô uống hết chai rượu trắng này thì chuyện cô không tôn trọng tôi vừa nãy coi như xóa bỏ. Nếu không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô”.

Chu Bình lạnh lùng nói thêm: "Tô Duệ Hân, nếu không phải tôi nể mặt Trương Lộ thì cô hoàn toàn không có cơ hội tham gia bữa tiệc trang trọng thế này đâu. Cậu chủ Tần đã nể mặt cô như thế, còn không mau uống đi”.

"Chủ nhiệm Chu, cậu chủ Tần, mấy hôm nay tâm trạng Duệ Hân quả thật không tốt, mong hai anh đừng làm khó cậu ấy. Để tôi thay Duệ Hân uống là được rồi”, Ngô Giai Giai miễn cưỡng nói lời xin lỗi, một mình uống gần hết nửa chai.

Đầu óc Ngô Giai Giai choáng váng, cảm thấy hơi chóng mặt buồn nôn.

Thế nhưng, Ngô Giai Giai biết bệnh viện Bình An không thể dây vào nhà họ Tần được. Ngô Giai Giai đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn một lần, nhưng đến lúc quay về đã sắp gục ngã: "Tôi quả thật không uống nổi nữa, nửa chai này, có thể bỏ qua không?"

"Chu Bình, hay là bỏ qua đi, Duệ Hân là bạn thân của em. Cậu chủ Tần, mong anh nể mặt tôi, đừng làm khó Duệ Hân nữa”, lúc này Trương Lộ cũng lên tiếng xin bỏ qua.

"Không được!", Tần Sảng lạnh lùng nói: "Nhà họ Tần tôi xưng vương xưng bá ở thành phố Trung Hải cũng đã mấy chục năm, trước giờ chưa có ai to gan tới mức nói không trước mặt người nhà họ Tần. Cho dù là người của Công đoàn Trung Hải hay nhà họ Đường cũng không dám. Cô ta thì là cái thá gì? Còn dám từ chối tôi trước mặt nhiều người! Bảo cô ta uống rượu là tôi đang cho cô ta thêm một cơ hội rồi”.

Lúc nói lời này, trên mặt Tần Sảng vẫn luôn duy trì nụ cười nham hiểm.

Nếu như Tô Duệ Hân thật sự uống hết nửa chai rượu trắng thì tối hôm nay nhất định sẽ say khướt. Cuối cùng không phải trở thành đồ chơi trong tay mình, tùy ý mình muốn làm gì thì làm sao?

Tô Duệ Hân quá xinh đẹp, quá quyến rũ.

Là một thằng đàn ông, ai mà chẳng muốn có được cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy chứ.

Trương Lộ thấy bầu không khí có vẻ khó xử, gần như cầu xin: "Chu Bình, anh nói với cậu chủ Tần rằng Duệ Hân không thể uống rượu đi”.

"Bốp!"

Chu Bình tát Trương Lộ một cái bạt tai, gầm lên: "Trương Lộ, cô càng ngày càng không biết điều rồi. Lẽ nào cô còn không rõ, buổi tiệc ngày hôm nay cậu chủ Tần mới là nhân vật chính hay sao? Cô có tư cách gì mà bảo tôi đi cầu xin cho cô? Mấy năm nay nếu không có Chu Bình tôi che chở thì Trương Lộ cô có thể làm giảng viên trong Học viện Hý kịch Trung Hải sao? Có được cuộc sống thuận lợi như vậy sao?"

Chu Bình đã nhiều tuổi như vậy rồi, có gia đình, có con cái.

Trương Lộ đi theo Chu Bình, suy cho cùng cũng chỉ là lốp dự phòng của anh ta.

Cái tát này đã đánh cho Trương Lộ tỉnh táo lại.

Cô ôm lấy mặt, không dám nói gì nữa.

"Trương Lộ, xin lỗi”, Tô Duệ Hân nói một câu sau đó đứng dậy định rời đi: "Mình không khỏe lắm, xin phép đi trước”.

Tô Duệ Hân còn chưa đi được mấy bước đã bị hai người mặc đồ đen kéo lại.

Tần Sảng cười nói: "Đi đâu vậy. Rượu của cô còn chưa uống hết. Hay là cô muốn đưa chai rượu này tới nhà tôi uống tiếp?"

"Cậu chủ Tần, anh hơi quá đáng rồi đấy, bỏ qua chuyện này đi”, lúc này Hồ Tịnh cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy nói ra câu này.

Hồ Tịnh vừa nói, mọi người đều hoảng hốt.

Ai cũng biết Hồ Tịnh là con gái của Hồ Diệu Huy, thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, địa vị ở thành phố Trung Hải cũng không hề nhỏ.

Người như Chu Bình, ở trước mặt Hồ Tịnh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé.

Tần Sảng liếc nhìn Hồ Tịnh rồi lạnh lùng nói: "Hồ Tịnh? Cho dù bố cô ở trước mặt tôi cũng không dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó. Cô là cái thá gì?"

Hồ Tịnh cắn răng nói: "Anh gây ra chuyện khó coi như vậy, cũng chẳng tốt đẹp gì cho danh tiếng của anh đâu”.

Tần Sảng lạnh lùng nói: "Danh tiếng? Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì danh tiếng là gì? Chỉ có kẻ yếu mới cần tới vầng sáng của danh tiếng mà thôi. Kẻ mạnh, trước giờ không cần tới cái vầng sáng giả tạo ấy”.

Tô Duệ Hân ngẩng đầu nhìn Tần Sảng: "Không uống thì không cho tôi đi phải không?"

Tần Sảng nói: "Không sai, nếu như cô to gan dám chống lại mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ bắt cô đi luôn, cũng chẳng ai dám nói gì”.

"Được, tôi uống!", Tô Duệ Hân cầm chai rượu lên, chuẩn bị một hơi uống hết.

Ngay vào lúc này, một giọng nói quen thuộc mà lạnh lùng vang lên: "Nhà họ Tần chắc gì đã có thể một tay che trời chứ?”

Chương 242: Cái xác bị hút cạn máu

Nghe thấy giọng nói này, cả người Tô Duệ Hân bị chấn động mạnh.

Ngô Giai Giai nhìn thấy biểu cảm của Tô Duệ Hân cũng giật nảy mình. Cô ta đã làm bạn với Tô Duệ Hân trong thời gian dài như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duệ Hân kích động đến thế.

Thường ngày, Tô Duệ Hân là một người khá thờ ơ với mọi thứ, không có chuyện gì có thể khơi dậy hứng thú với Tô Duệ Hân.

Vậy mà âm thanh này lại có thể khiến cho Tô Duệ Hân trở nên kích động như vậy?

Ngô Giai Giai hiếu kỳ quay người lại, nhìn theo ánh mắt của Tô Duệ Hân.

Cô ta chỉ nhìn thấy người đang nói là một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ.

Người đẹp đeo khẩu trang, không thấy rõ nhan sắc của cô ấy lắm.

Nhưng từ vóc dáng, khí chất đến ánh mắt của cô ấy có thể chắc chắn được rằng, đây là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, có một không hai!

Ngay cả Tô Duệ Hân cũng còn tương đối non nớt so với cô gái này.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đẹp, tròng mắt như muốn rớt xuống.

“Là cô!”, mặc dù Tô Duệ Hân không biết tên của Huyết Vũ nhưng vẫn nhận ra cô ấy. Ngay sau đó, cô vội vàng tiến lên kéo tay của Huyết Vũ: “Lăng Khôi thế nào rồi?”

Mặc dù nội tâm cô nhận định rằng Lăng Khôi đã chết.

Nhưng cô vẫn chưa nhìn thấy thi thể của Lăng Khôi, càng không muốn tin là Lăng Khôi đã chết.

Huyết Vũ không trả lời câu hỏi của Tô Duệ Hân mà liếc mắt nhìn Tần Sảng: “Nói chuyện cẩn thận một chút, không nên ngông cuồng thì đừng ngông cuồng”.

Nói xong, Huyết Vũ quay đầu nói với Tô Duệ Hân: “Cô Tô, cô có thể đi bất cứ lúc nào mà cô muốn”.

“Cảm ơn”.

Tô Duệ Hân kéo Ngô Giai Giai muốn rời khỏi đây.

Lúc này, Tần Sảng lại không vui nói: “Đứng lại! Tôi chưa cho phép các người đi mà, ai dám đi?”

Hai vệ sĩ cao lớn mạnh mẽ tiếp tục tiến lên ngăn cản Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai, chỉ còn thiếu nước động tay động chân.

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai sợ hãi, đành phải dừng bước.

Tần Sảng nhìn Huyết Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng: “Mặc dù vóc dáng và khí chất của cô không tệ, nhưng tại sao lại muốn che mặt? Cô không tự tin với ngoại hình của mình sao?”

Huyết Vũ không nói lời nào.

Cứ như thể cô ấy lười nói chuyện với Tần Sảng.

Tần Sảng nổi hứng liếc nhìn Huyết Vũ: “Nếu Tô Duệ Hân muốn chạy thì cũng được thôi, nhưng mà tôi có một điều kiện, cô phải tháo mặt nạ xuống cho tôi nhìn, sau đó thay mặt cô ta uống hết một chai rượu trắng. Chuyện này coi như bỏ qua”.

“Anh không xứng để bảo tôi uống rượu”, trên ngón tay nhỏ và thon dài của Huyết Vũ bỗng nhiên xuất hiện thêm một con dao nhỏ màu bạc: “Còn dám nói thêm một chữ thì tôi cắt đầu lưỡi của anh”.

Giọng nói của Huyết Vũ không lớn, cũng rất hời hợt.

Nhưng những lời này lại khiến người khác có cảm giác ớn lạnh khó tả.

“Uy hiếp tôi sao? Tôi là Tần Sảng. Tần Thiếu Long - cậu chủ nhà họ Tần chính là anh họ của tôi. Chỉ với cô mà cũng dám uy hiếp tôi sao?”, Tần Sảng còn chưa kịp nói xong thì đã không thể nói tiếp được nữa.

Hai tay hắn che miệng, ôm đầu khóc rống lên.

Một đầu lưỡi còn đang nhúc nhích bay ra từ trong miệng hắn, đúng lúc rơi vào trong bát của hắn.

Đầu lưỡi còn đang động đậy.

Nhưng không có ai nhìn thấy Huyết Vũ ra tay khi nào, dùng cách nào để ra tay.

Vô số người xung quanh phát ra tiếng hét chói tai!

Đầu lưỡi của Tần Sảng bị cắt xuống ngay trước mặt mọi người!

Chuyện này...

Chu Bình sợ hãi đến mức sững sờ ngơ ngác, cả người run lẩy bẩy: “Cô, cô lại dám to gan cắt đầu lưỡi của Tần Sảng sao, cô có biết phía sau Tần Sảng là nhà họ Tần, là nhà họ Tần đứng đầu năm gia tộc lớn ở Trung Hải đó, cô có biết không hả?”

Ánh mắt của Huyết Vũ lạnh như băng: “Chu Bình, anh chẳng qua là con chó chạy vặt mà thôi, vậy mà dám to gan nói cô Tô không có tư cách tới tham dự buổi tiệc này sao? Anh có tin chỉ cần cô Tô nói một câu là tôi cắt luôn đầu lưỡi của anh luôn không?”

Chu Bình nhìn thấy đôi mắt Huyết Vũ đang trừng lớn, cả người giống như bước vào hầm băng, không dám lên tiếng nữa.

Toàn bộ sảnh tiệc câm như hến.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Huyết Vũ.

Huyết Vũ đảo mắt một lượt, liếc nhìn Tần Sảng: “Hôm nay tôi cắt đầu lưỡi của anh là chỉ cho anh hình phạt nho nhỏ. Nếu như anh cảm thấy không phục thì có thể trở về nói với đám người cấp cao của nhà họ Tần, bảo với họ rằng, cô Tô là người phụ nữ của anh Lăng. Hỏi nhà họ Tần phải chăng có bất mãn gì với anh Lăng hay không?”

Huyết Vũ để lại một câu rồi quay người rời đi trước mắt bao nhiêu người.

Tô Duệ Hân đuổi theo trên đường: “Chờ một lát”.

Bước chân của Huyết Vũ nhìn như rất chậm nhưng lại đi rất nhanh, Tô Duệ Hân phải tốn hết sức lực mới đuổi kịp ở cửa khách sạn: “Xin hỏi, Lăng Khôi vẫn còn sống chứ?”

Lúc hỏi câu này, Tô Duệ Hân cảm nhận được rõ ràng tim mình đang đập rất nhanh.

Cô rất sợ nghe thấy kết quả mà mình không muốn nghe nhất.

Huyết Vũ quay người nhìn Tô Duệ Hân, chỉ thấy cô đã gầy và tiều tụy hơn rất nhiều so với trước. Có thể thấy được trong khoảng thời gian này, Tô Duệ Hân đã chịu không ít khổ sở vì lo lắng cho Lăng Khôi.

Huyết Vũ trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói: “Anh ấy vẫn còn sống”.

Toàn thân Tô Duệ Hân như được thả lỏng, đây là âm thanh tuyệt vời nhất mà cô nghe thấy trong suốt nửa tháng qua: “Dẫn tôi đi gặp anh ấy đi. Tôi rất muốn gặp anh ấy”.

Huyết Vũ nói: “Tạm thời Lăng Khôi không muốn gặp cô”.

Sắc mặt Tô Duệ Hân lập tức trở nên tái nhợt: “Vì anh ấy vẫn còn oán trách tôi sao?”

Huyết Vũ nói: “Anh ấy không trách cô, chỉ là bây giờ Lăng Khôi có chuyện rất quan trọng phải làm. Chờ đến lúc anh ấy muốn gặp cô sẽ tự mình tới gặp cô. Cô Tô, cô bảo trọng, tôi đi trước”.

Nói xong, Huyết Vũ lập tức rời đi.

Tô Duệ Hân vẫn còn muốn hỏi nhưng Huyết Vũ đã đi mất rồi.

Tô Duệ Hân còn không thấy rõ là cô ấy rời đi như thế nào.

Ngô Giai Giai ở bên cạnh nhìn cũng ngây người: “Cô ta là ma quỷ sao, soạt một cái đã biến mất luôn rồi vậy?”

“Giai Giai, Lăng Khôi còn sống, ha ha ha”, Tô Duệ Hân nhảy lên người Ngô Giai Giai ở phía sau, gần như điên cuồng bật cười.

Ngô Giai Giai cũng hết nói nổi: “Cậu có thể nhẹ nhàng một chút được không?”

Lúc này, Tô Duệ Hân mới ý thức được sự thất lễ của mình, lúng túng nói: “Mình không cố ý, vừa nãy mình kích động quá”.

Ngô Giai Giai cũng cười nói vui vẻ: “Đi theo cậu lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng nở nụ cười. Thấy cậu như vậy, mình cũng yên tâm hơn rồi”.

“Đi nào, mình mời cậu đi ăn khuya. Đêm nay mình muốn uống rượu”, Tô Duệ Hân kéo Ngô Giai Giai, cô muốn đi ăn cơm.

Ngô Giai Giai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng người ta đã ăn no mất rồi, đừng kéo nữa, bộ quần áo này quý giá lắm, mình đi là được mà, thật sự là phục cậu luôn rồi đấy”.

Ở bữa tiệc, tất cả mọi người vẫn chưa bình tĩnh lại từ nỗi khiếp sợ.

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Chu Bình vội vàng gọi xe cứu thương, rồi hoảng hốt lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu chủ Tần Sảng được mình mời tới tham gia buổi tiệc, kết quả lại xảy ra chuyện ở đây. Nhà họ Tần nhất định sẽ trách tội mình”.

Một khi nhà họ Tần trách tội thì Chu Bình sao có thể gánh nổi?

Đời này, Chu Bình coi như xong rồi.

Toàn thân Chu Bình đầm đìa mồ hôi, anh ta vội vàng kéo Trương Lộ, nhỏ giọng nói: “Trương Lộ, rốt cuộc cô bạn thân của em là ai? Hình như địa vị của cô gái kia rất lớn, anh Lăng mà cô ta nói là ai vậy?”

Trương Lộ rất khó chịu với Chu Bình, không vui đáp: “Tôi nghe nói Tô Duệ Hân là tình nhân của anh Lăng. Anh Lăng chính là người nắm giữ đồng thời Công đoàn Trung Hải và nhà họ Đường”.

“Nắm giữ đồng thời Công đoàn Trung Hải và nhà họ Đường hả?”, Chu Bình sợ hãi đến mức xụi lơ nằm dưới đất: “Xong, xong đời thật rồi. Không ngờ hôm nay lại đắc tội với nhân vật lớn như vậy”.

Trương Lộ lạnh lùng trừng mắt với Chu Bình: “Là anh gieo gió gặt bão”.

Nói xong, Trương Lộ định rời đi.

‘Trương Lộ, em mau cứu anh”, Chu Bình vội vàng đứng lên kéo tay của Trương Lộ: “Xin em đi tìm cô Tô Duệ Hân cầu xin giúp anh với. Bảo cô ta nói tốt cho anh vài câu trước mặt anh Lăng”.

“Anh đừng chạm vào tôi. Vừa nãy anh ôm đùi Tần Sảng, dám xem thường tôi, còn tát tôi một bạt tai. Tự anh lo liệu đi”, Trương Lộ hung hăng hất tay của anh ta ra, rồi quay người rời đi.

“Trương Lộ, anh cầu xin em”, Chu Bình quỳ trên mặt đất van xin nhưng Trương Lộ đã rời khỏi sảnh tiệc.

...

Trong căn biệt thự Vân Đỉnh số một. Một góc trong căn phòng, người thanh niên ngồi xếp bằng trên giường bệnh, cả người quấn băng gạc.

Đương nhiên người thanh niên này chính là Lăng Khôi.

Chỉ là so với trước, Lăng Khôi đã gầy trơ xương như que củi, không khác gì ông già tám mươi tuổi. Trông có vẻ vô cùng xấu xí, cứ như một cái xác bị hút cạn máu.

Chương 243: Còn không ghê gớm sao?

Một cô gái tầm mười tám tuổi đang đứng bên cạnh giường bệnh.

Cô gái mặc váy dài màu xanh nước biển, tà áo bay bay, cực kỳ xinh đẹp. Cô gái cầm trong tay một con dao nhỏ, vừa giúp Lăng Khôi lấy từng đầu đạn ra ngoài. Sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô gái lại giúp Lăng Khôi băng bó vết thương.

Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, cô gái mới cất con dao đi, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã giúp anh lấy ra năm mươi hai đầu đạn, trong cơ thể còn có mười tám đầu đạn nữa. Mười tám đầu đạn này đã ghim sâu vào nội tạng, trình độ hiện giờ của tôi không thể lấy chúng ra được”.

Lăng Khôi nhả miếng thép trong miệng ra, cố nén cơn đau thấu xương, nói: Cảm ơn cô, cô Tiểu Thanh”.

Tiểu Thanh nói: “Tiếc là chị tôi không ở đây, nếu chị ấy có mặt thì có thể giúp anh lấy hết đầu đạn trong người ra rồi. Nhưng lần này anh gặp được tôi, cũng coi như anh may mắn. Tình trạng của anh tạm thời không cần lo lắng, sống thêm một năm rưỡi nữa cũng không thành vấn đề”.

Lăng Khôi hoảng hốt: “Chỉ có một năm rưỡi nữa thôi sao?”

Tiểu Thanh đáp: “Anh có thể kéo dài tính mạng những một năm rưỡi là đã ghê gớm lắm rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

Lăng Khôi thở dài, cười gượng nói: “Không có gì”.

Tiểu Thanh nói tiếp: “Trong thời gian này tôi sẽ xem thử có thể hẹn gặp chị gái tôi được hay không. Nếu có duyên gặp được chị tôi thì tính mạng anh không phải lo nữa rồi”.

Lăng Khôi hiếu kỳ hỏi: “Chị cô là ai thế?”

Tiểu Thanh nói: “Không nói cho anh đâu. Nếu có duyên thì ắt sẽ gặp. Tuy nhiên, lần này anh có thể tỉnh lại cũng hoàn toàn không phải nhờ tôi, mà là có người dùng nội kình kích thích huyết mạch và tim của anh, lúc này tôi mới có thể tiếp tục giúp anh lấy đầu đạn ra khỏi cơ thể. Bằng không, trước khi tôi đến thì anh đã chết rồi”.

Nội kình!

Nội kình trong truyền thuyết.

Đó là phương pháp chỉ tông sư võ thuật mới có.

Có thể đánh trâu xuyên núi, lấy đồ trên không.

Đó là sự tồn tại mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Khôi cũng đã từng có thời khắc chỉ cách nội kình nửa bước chân, nếu như không xảy ra chuyện trên núi Tuyết Long ba năm trước thì Lăng Khôi bây giờ đã là tông sư võ thuật.

Một tông sư võ thuật mới hai mươi mấy tuổi, đủ để gây chấn động cả nước.

Trung Hải có tông sư võ thuật ư?

Lăng Khôi tò mò hỏi: “Ai vậy?”

“Trên mặt Tiểu Thanh tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhìn anh chằm chằm: “Bản thân anh là người đến cửa xin chữa bệnh, mà anh cũng không biết là ai sao?”

Lăng Khôi lắc đầu: “Không biết”.

“Anh đúng là kẻ ngốc, là Diệp Vân Phong!”, Tiểu Thanh trợn mắt nhìn Lăng Khôi, trên mặt đầy vẻ ai oán.

Lăng Khôi rùng mình.

Diệp Vân Phong.

Trung Hải Vương.

Lăng Khôi sống ở Trung Hải ba năm, đương nhiên biết đến danh hiệu Trung Hải Vương này. Chẳng qua là trong thời gian ấy, Lăng Khôi chưa từng gặp người này bao giờ, chỉ nghe thấy vô số lời đồn đại liên quan đến người này.

Không ngờ rằng, người ta thật sự là tông sư võ thuật.

Đất Trung Hải quả là nơi đầm rồng hang hổ.

Cao thủ trong giới võ cổ truyền, một tầng lại tiếp một tầng, sâu không thấy đáy.

“Cô nói là Diệp Vân Phong tự mình ra tay giúp tôi chữa thương ư?”, Lăng Khôi vẫn hỏi lại một câu.

Tiểu Thanh gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu không thì sao anh có thể sống đến bây giờ? Cũng nhờ Diệp Vân Phong ra mặt mời tôi tới đây, nếu không cũng chẳng có ai mời được tôi đâu”.

Tiểu Thanh vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa nói: “Được rồi, tôi phải đi đây. Nếu có duyên, tôi sẽ đưa chị tôi đến gặp anh. Nếu không có duyên, vậy anh hãy quý trọng mạng sống của mình trong một năm rưỡi này đi!”

Lăng Khôi nói: “Có thể cho tôi biết tên tuổi của chị cô không?”

Tiểu Thanh do dự một lát, sau đó nói: “Anh muốn biết tên chị tôi đến vậy sao?”

Lăng Khôi gật đầu.

Tiểu Thanh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, nhìn anh kiên trì thế kia, tôi nói cho anh biết vậy, nhưng anh không được nói cho người khác biết đâu đấy!”

Lăng Khôi nói: “Cô yên tâm, tôi rất kín miệng”.

“Tô Kinh Hồng”, Tiểu Thanh để lại ba chữ, rồi lè lưỡi với Lăng Khôi, sau đó xách hộp cứu thương đi khỏi đó.

Tô Kinh Hồng?

Lăng Khôi lẩm nhẩm ba chữ này, lại rà soát lại tất cả tin tức trong vòng ba năm qua cũng không tìm được tư liệu gì khả quan. Cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn, anh cười gượng lẩm bẩm: “Xem ra Tô Kinh Hồng này là một cao thủ, ở Trung Hải này cũng rất ghê gớm”.

“Anh Lăng, anh tỉnh rồi”.

Huyết Vũ đi vào, trên tay cầm theo một chiếc áo khoác dài màu xanh đen, phủ lên người Lăng Khôi.

Trên áo khoác có nón, cô ta trùm luôn cái nón lên đầu Lăng Khôi, toàn thân anh được bao bọc bên trong tấm áo.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được thân thể gầy gò dưới lớp áo, còn bên trong thế nào thì cũng không nhìn rõ.

Trong lòng Lăng Khôi cảm thấy rất ấm áp: “Huyết Vũ, vất vả cho cô rồi”.

Huyết Vũ cười nói: “Anh Lăng không cần khách sáo. Lần này anh có thể tỉnh lại thì muốn tôi làm gì cũng được. Tôi vốn tưởng rằng, cả đời này của tôi cũng chỉ đến thế mà thôi. Anh còn sống thì hy vọng của tôi vẫn còn. Anh Lăng, anh nhất định phải trân trọng cơ thể mình”.

Lăng Khôi gật đầu, nói: “Ừ, đi ra ngoài với tôi cho khuây khỏa chút đi”.

“Được”, Huyết Vũ trả lời đơn giản.

Biệt thự Vân Đỉnh số một là biệt thự cao nhất trên núi Vân Đỉnh, tọa lạc tại đỉnh núi. Diện tích nơi này hơn mười nghìn mẫu, đứng ngoài khuôn viên có thể nhìn bao quát được toàn bộ thành phố Trung Hải.

Nói là biệt thự, chẳng thà nói nơi đây tựa như một võ đường xa hoa lánh đời nơi núi thẳm.

Ở đây có thao trường chuyên biệt, phòng huấn luyện, đài luyện võ, sân quyết đấu, còn có cả phòng cứu thương chuyên môn.

Ra khỏi cửa là có thể dễ dàng bắt gặp võ sư và các huấn luyện viên đang tập luyện ở khắp nơi.

Trong xã hội bình thường thì võ sư thường xuất hiện khi quay phim.

Ví dụ như với những cảnh diễn cần đánh võ, các diễn viên vốn không có căn cơ võ thuật thì sẽ cần đến sự giúp đỡ của những võ sư thực thụ. Một số võ sư giỏi cũng có thể trở thành hướng dẫn viên võ thuật cho các đoàn phim điện ảnh.

Nhưng ở chỗ này, các võ sư là những người tu luyện võ thuật chân chính.

Hai người Lăng Khôi vừa đi ra ngoài thì thấy có hơn trăm võ sư trên sân.

Trong đó, cao thủ có thực lực ngoại kình đã hơn mười mấy người!

Lăng Khôi cũng bị giật mình.

Lúc trước anh từng nghĩ, đạt được ngoại kình thì đã là đại sư võ thuật. Như Tôn Lộc, Diệp Hùng là đủ để tung hoành ngang dọc một phương.

Nhưng ở đây, chỉ đi một đoạn đường đã thấy hơn mười mấy cao thủ như vậy.

Còn không ghê gớm sao?

Lăng Khôi cảm khái nói: “Thật sự không ngờ, trên đỉnh núi Vân Đỉnh lại là một cõi trời riêng như vậy. Trung Hải Vương - Diệp Vân Phong nắm trong tay lực lượng mạnh kinh người như vậy, khó trách không thèm để ý đến trật tự hay quyền lực ở Trung Hải. Đúng là danh bất hư truyền!”

Huyết Vũ đáp: “Đúng vậy! Trước khi đến đây, tôi cũng không tin Trung Hải còn ẩn giấu nhiều cao thủ như vậy”.

Đi đến thao trường rộng lớn, Lăng Khôi nhìn thấy mấy chục võ sư đang tập võ, rèn luyện cơ thể với một vị huấn luyện viên.

Huấn luyện viên ước chừng bốn mươi tuổi, là một đại sư ngoại kình.

Huấn luyện viên giảng giải lý luận một cách trực tiếp, khiến Lăng Khôi nghe thấy cũng rất tâm đắc, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi.

Càng lúc càng có nhiều người vây quanh nghe bài giảng của huấn luyện viên.

Đúng lúc này, một thanh âm vang dội truyền tới từ nơi cách đó không xa: “Mọi người mau tránh ra, cô Diệp Tử Khanh tới”.

Tất cả mọi người dừng lại việc luyện tập, rối rít quay đầu nhìn.

Lăng Khôi cũng thuận theo hướng mắt mọi người nhìn qua.

Chỉ thấy phía xa xa có bóng dáng một cô gái mặc vest xanh lá đang chậm rãi tiến lại gần.

Cô gái này cao khoảng mét bảy, vóc người cao gầy thon thả, anh vũ bất phàm, ánh mắt như có điện, vừa dịu dàng vừa cứng rắn, khí thế mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lăng Khôi nhìn thấy cũng hít vào một hơi khí lạnh: “Khoảng hai mươi tuổi, lại có ngoại kình! Hơn nữa còn không phải ngoại kính như thường thấy! Mạnh thật đấy, người này là ai?”

Huyết Vũ nói: “Tôi ở chỗ này một thời gian ngắn cũng có chút hiểu biết với tình hình của nhà họ Diệp. Diệp Tử Khanh là con gái thứ ba của Diệp Vân Phong, là giáo đầu của quân hộ vệ Trung Hải! Chiến công hiển hách, tuổi trẻ tài cao!”

Giáo đầu của quân hộ vệ Trung Hải?

Lăng Khôi hít sâu một hơi!

Chương 244: Người đẹp muốn so tài

Quân hộ vệ Trung Hải!

Là quân đội bảo vệ Trung Hải.

Vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay khống chế của nhà họ Diệp.

Đây mới đúng là thực lực của Trung Hải Vương.

Cho dù năm gia tộc lớn có bắt tay liên hợp thế nào đi nữa, cũng không cách gì có thể rung chuyển được căn cơ của nhà họ Diệp. Càng không thể lay chuyển được địa vị của Trung Hải Vương.

Trung Hải Vương không đơn giản chỉ có sức mạnh của tông sư võ thuật, mà nhà họ Diệp còn nắm trong tay quân hộ vệ Trung Hải.

Những thế gia giàu có bình thường, sao có thể làm lay chuyển được sự tồn tại này chứ?

Có sự tồn tại của quân hộ vệ ở đây mới có thể đảm bảo thái bình và trật tự của Trung Hải.

Đây là sự tồn tại mà không một ai có thể lay động được.

Mà Diệp Tử Khanh còn trẻ như vậy đã trở thành giáo đầu của quân hộ vệ Trung Hải, đủ thấy địa vị và thực lực của cô ta.

Lăng Khôi cũng không khỏi liếc nhìn cô gái này thêm một chút.

Tư thế hiên ngang, tựa như một đóa hoa kiêu ngạo, quả thực là một nữ trung hào kiệt.

Diệp Tử Khanh chậm rãi đi đến trước mọi người.

“Xin chào cô Diệp!”

Mọi người rối rít cúi chào, ngay cả vị huấn luyện viên kia cũng đứng sang một bên, cung kính chào hỏi.

Ánh mắt Diệp Tử Khanh quét qua, nói: “Mọi người tiếp tục huấn luyện đi. Lần này tôi tới đây là vì nghe nói bố đang tiếp đón một vị khách quý tên Lăng Khôi. Còn đích thân dùng nội kình để giúp anh ta chữa thương. Không biết trong số mọi người ở đây, ai là Lăng Khôi?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu, tỏ ý không biết.

“Đi thôi”.

Lăng Khôi nhạy bén “ngửi” được mùi dự cảm xấu, lập tức xoay người rời đi cùng Huyết Vũ.

Kết quả mới rời khỏi thao trường mấy bước, đã thấy dưới bóng cây đa trước mặt là bóng dáng của một cô gái mặc vest màu xanh lá.

Diệp Tử Khanh.

Thấy Lăng Khôi, Diệp Tử Khanh mỉm cười: “Anh đi cũng nhanh lắm!”

Lăng Khôi nhắm mắt nói: “Cô Diệp, cô tìm tôi có việc gì không?”

Diệp Tử Khanh nói: “Tôi mới đi gặp bố, ông ấy đánh giá anh rất cao, còn nói tôi phải học tập ở anh. Tôi biết bố tôi trước nay nói chuyện nghiêm khắc, ông ấy nói vậy cũng chẳng chừa cho tôi chút mặt mũi nào”.

Lăng Khôi cười gượng đáp: “Đó là nhờ ông Diệp cất nhắc tôi. Cô cũng đừng để trong lòng”.

“Không, tôi phải để trong lòng”, Diệp Tử Khanh chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Khôi: “Tôi rất muốn biết, anh có gì đáng để tôi học tập”.

Nói xong, cô ta đưa tay phải ra: “Tôi và anh cùng so tài một trận, trăm chiêu mới dừng, dựa vào đó để phân thắng bại”.

Huyết Vũ vội nói: “Cô Diệp, anh Lăng trọng thương chưa lành, giờ phút này mà đánh nhau e rằng không thích hợp lắm. Nếu cô muốn so tài, thì để tôi tới thay”.

Huyết Vũ không chút khách khí đứng ra trước.

Đùa à, người ta là tướng tài của một quốc gia đấy.

Ba năm trước, thực lực Huyết Vũ chỉ kém Lăng Khôi phân nửa. Qua ba năm rèn luyện, thực lực ngày càng tiến bộ, càng ghê gớm!

“Cô ư?”, lúc này Diệp Tử Khanh mới chú ý đến Huyết Vũ, bèn quan sát cô ấy một phen: “Mặc dù cô cũng không tệ, nhưng tôi chỉ muốn so tài cùng người mà bố tôi từng đánh giá”.

Huyết Vũ chắn trước người Lăng Khôi: “Hôm nay thì không được”.

Diệp Tử Khanh lạnh lùng nói: “Nếu tôi cứ cố ý muốn vậy thì sao?”

Huyết Vũ nói: “Vậy thì xem bản lĩnh của cô đến đâu. Trước khi cô ra tay, tôi cũng khuyên cô đừng tự cao tự đại quá!”

“Ngông cuồng! Tránh ra cho tôi!”

Diệp Tử Khanh bước lên một bước, tùy ý vẫy tay, tung ra một nắm đấm.

Thoạt nhìn thì không có gì lạ nhưng lại kèm theo sức gió cực mạnh, như một cơn cuồng phong càn quét đến.

Khí thế mạnh mẽ như có thể quét sạch một bầy hổ bầy sói.

Huyết Vũ không lùi bước, tay phải đột nhiên kéo mạnh, tựa như ngựa vằn lao nhanh, từ sau vòng ra trước, tung ra cú đấm.

Diệp Tử Khanh chỉ cảm thấy mình đấm phải một tấm thép cứng, lực phản cực lớn đẩy cơ thể cô ta không ngừng lùi về sau.

“Cộp cộp cộp!”

Cô ta liên tục lùi lại hơn mười bước mới đứng vững lại được.

Diệp Tử Khanh định thần lại, đầy mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Huyết Vũ: “Không nhìn ra cô lại thâm sâu khó lường như vậy. Một vệ sĩ của Lăng Khôi mà cũng có thực lực mạnh mẽ nhường này. Quả thực là tôi đã khinh thường cô”.

Đòn đánh này đã phân định thực lực cao thấp.

Diệp Tử Khanh biết rõ rằng, mới nãy mình chỉ bộc phát ra bảy phần thực lực, nếu như Huyết Vũ không đỡ nổi, thì cô ta cũng có thể kịp thời thu hồi sức mạnh, không đến nổi khiến đối phương bị thương nặng.

Dù sao đối phương cũng là khách quý của bố, nếu bị mình đánh bị thương nặng thì khó tránh khỏi bị bố la rầy một trận.

Một quyền với bảy phần lực, lại bị đối phương phản đòn phải lui về sau mười mấy bước.

Giờ cũng không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa.

Dù Diệp Tử Khanh có dùng hết mười phần sức lực thì cũng khó có thể đánh thắng Huyết Vũ.

Cao thủ so chiêu, chỉ cần một chút khoảng cách thì cũng có thể biết được thực lực của đối phương.

Huyết Vũ nói: “Cô cho rằng tôi là vệ sĩ của anh ấy thì cũng dễ hiểu”.

Diệp Tử Khanh không những không thấy có lỗi, mà còn chỉ vào Lăng Khôi rồi hỏi Huyết Vũ: “Thực lực của anh ta còn mạnh hơn cô ư?”

Huyết Vũ nói: “Một trời một vực”.

Diệp Tử Khanh hít vào một hơi khí lạnh, quan sát Lăng Khôi thêm mấy lần, cuối cùng gật đầu: “Quả thực rất lợi hại! Xứng đáng để bố tôi dùng nội kình chữa thương cho anh. Đợi vết thương của anh lành hẳn, tôi lại tới tìm anh so tài. Anh có dám không?”

Lăng Khôi chỉ mỉm cười.

Nếu như đối phương nhất quyết muốn so tài, thì bây giờ cũng có thể.

Chẳng qua Lăng Khôi không muốn tỏ ra quá càn rỡ trước mặt chủ nhà.

“Đương nhiên là được”, Lăng Khôi nhếch môi cười.

Thái độ của Diệp Tử Khanh hòa hoãn không ít: “Cứ quyết định vậy đi. Vừa nãy tôi chỉ dùng một phần lực của mình thôi, thực lực của tôi vượt xa thế này nhiều. Anh cũng tuyệt đối đừng khinh thường tôi, nếu không sẽ thua thiệt đấy”.

Lăng Khôi đáp: “Tôi biết rồi”.

Diệp Tử Khanh nói tiếp: “Đi thôi, bố tôi đã chuẩn bị cơm trưa, tôi đến gọi anh sang dùng bữa”.

Lăng Khôi chỉ đành đi theo Diệp Tử Khanh.

Trong lòng Lăng Khôi cũng rất muốn gặp vị Trung Hải Vương trong lời đồn này một lần.

Dọc đường đi, Diệp Tử Khanh không nói gì nhiều, mỗi một câu đều rất thẳng thắn: “Nghe nói anh quản lý nhà họ Đường và nhà họ Mã?”

Lăng Khôi nói: “Quản lý thì chưa tới mức đó, chỉ là mọi người cho tôi mấy phần mặt mũi, tình nguyện đi theo tôi thôi”.

“Không nhìn ra anh cũng khiêm tốn đấy! Nói thật, trong số đám thanh niên trẻ tuổi ở Trung Hải, lọt vào mắt Diệp Tử Khanh tôi cũng chẳng có mấy người đâu. Tôi cũng chẳng thèm nói chuyện với người nhà họ Đường họ Mã gì đó, nhưng Lăng Khôi anh cũng có thể coi là một nhân vật lớn”, Diệp Tử Khanh nói: “Nhưng dù bên ngoài anh hô mưa gọi gió thế nào chăng nữa thì ở nhà họ Diệp tôi, thành tựu đó cũng chỉ tầm thường mà thôi”.

Lăng Khôi hiếu kỳ hỏi: “Cô nói rõ hơn đi!”

Diệp Tử Khanh đáp: “Anh hai tôi là quân sư của quân hộ vệ Trung Hải, dù thực lực chỉ đạt tới cảnh giới ngoại kình hậu kỳ, nhưng lại mưu lược vô song. Anh cả tôi là tướng quân của quân hộ vệ Trung Hải, thực lực là ngoại kình đỉnh cao, cách nội kình cũng chỉ còn một bước. Ở trước mặt hai anh của tôi, anh cũng chưa là gì, huống hồ là bố tôi”.

Bước vào cảnh giới ngoại kình chính là đại sư võ thuật.

Loại cao thủ như Đường Lâm coi như là ngoại kình sơ kỳ, trước mặt các đại sư võ thuật chỉ ở mức trung bình.

Tôn Lộc và Diệp Hùng là ngoại kình trung kỳ, thành danh đã lâu.

Lăng Khôi đoán rằng thực lực của bà cụ Tư thuộc cảnh giới ngoại kình hậu kỳ hoặc cao hơn một chút, đây mới được coi là nhân vật số một.

Mà ở nhà họ Diệp, mấy đứa con trai của Diệp Vân Phong lợi hại như vậy, thực lực của nhà họ Diệp đúng là không hề nhỏ.

Lăng Khôi hiếu kỳ nói: “Nhà họ Diệp các cô, ngoài việc bồi dưỡng người trong họ mình, hẳn là cũng thu nhận không ít người ngoài nhỉ?”

Diệp Tử Khanh trả lời: “Đương nhiên rồi! Bố tôi là một tông sư phát triển võ thuật Trung Hải, là người mà toàn bộ giới võ thuật muốn bái làm thầy. Chỉ cần có đủ thiên phú thì có thể trở thành đồ đệ của bố tôi. Tuy nhiên, điều kiện để bố tôi thu nhận đồ đệ cũng quá hà khắc, từ trước đến nay cũng chỉ có hai đồ đệ”.

Chương 245: Gặp Trung Hải Vương

Lăng Khôi nói: “Tới nay mới có hai đồ đệ thôi sao?”

Diệp Tử Khanh trả lời: “Đúng vậy, một người là Tần Phong – đứng đầu trong năm đại sư võ thuật Trung Hải ngày nay, cũng chính là gia chủ của nhà họ Tần. Một người nữa là Hướng Văn Địch. Hai người này đều có khả năng trở thành tông sư võ thuật. Đặc biệt là Hướng Văn Địch, giờ mới ba mươi tuổi mà thực lực đã thuộc hạng đỉnh cao”.

Lăng Khôi càng nghe càng ngạc nhiên.

Thực lực dưới trướng Diệp Vân Phong quá mạnh.

Dù có là năm gia tộc lớn của Trung Hải liên kết lại với nhau thì căn bản cũng không có cách nào động tới nhà họ Diệp dù chỉ là một chút.

Đây chính là thực lực của nhà họ Diệp sao?

Diệp Tử Khanh nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lăng Khôi, xua tay nói: “Anh cũng đừng quá kinh ngạc, chuyện này chẳng có gì to tát cả. Bố tôi trấn giữ Trung Hải mấy chục năm, ngoại trừ Lam Ngạo Thiên khi trước thì không một ai là đối thủ của bố tôi cả”.

Lăng Khôi bất lực cười gượng.

Đi theo bước chân của Diệp Tử Khanh, họ đến một khu rừng trúc sâu hun hút.

Trên rừng trúc có một gian nhà nhỏ.

Men theo từng bậc đá tiến vào gian nhà nhỏ, chỉ thấy một ông cụ tuổi ngoài bảy mươi đang ngồi uống trà bên bàn ăn.

Ông cụ mặc quần áo võ thuật màu trắng, thoạt nhìn như thần tiên, dù tuổi đã cao nhưng trông vẫn còn tráng kiện, tinh thần sung mãn, hoàn toàn không cho người ta cảm giác của một người đã ở độ tuổi xế chiều. Ngược lại còn giống như một dòng sông sâu không thấy đáy.

Diệp Vân Phong.

Trung Hải Vương!

Tông sư võ thuật!

Lăng Khôi nhìn thấy ông cụ này thì sóng to gió lớn trong lòng chợt dâng lên.

Chỉ ánh mắt của người này thôi cũng khiến cho Lăng Khôi như sắp sửa chìm đắm.

Ngồi bên cạnh Diệp Vân Phong là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo đại cán màu xám, bình thản ung dung, vững như bàn thạch, bất động như núi.

Vừa nhìn đã biết không phải những nhân vật tầm thường.

Sau khi Diệp Tử Khanh giới thiệu thì Lăng Khôi mới biết người này chính là anh hai Diệp Tử Văn của Diệp Tử Khanh.

Quân sư của quân hộ vệ Trung Hải.

Cao thủ ngoại kình hậu kỳ.

“Bố, con dẫn Lăng Khôi tới rồi”, Diệp Tử Khanh tự nhiên ngồi xuống bên bàn ăn, gọi Lăng Khôi cùng ngồi xuống.

Lăng Khôi chắp tay lại, nói: “Cảm ơn ông Diệp ra tay tương trợ. Ơn này Lăng Khôi sẽ ghi nhớ suốt đời”.

Diệp Tử Văn cúi đầu uống trà, không nói lời nào.

Diệp Vân Phong khẽ cười, giơ tay nói: “Cậu Lăng không cần khách sáo, mời ngồi”.

Lăng Khôi ngồi xuống, mọi người cùng nhau uống rượu dùng cơm.

Diệp Vân Phong giới thiệu qua lại một lượt, hàn huyên một hồi, rượu cũng đã uống được ba vòng.

Cuối cùng Diệp Vân Phong nói: “Tôi đã nghe nói về chuyện cậu Lăng ở Trung Hải rồi, lần này có thể làm chút chuyện cho cậu Lăng, tôi cũng cảm thấy là duyên phận”.

Lăng Khôi lại không dám cho là thật.

Duyên phận?

Nếu như ông thật sự muốn giúp tôi thì đã chủ động từ lâu rồi, sao còn cần phải để đến mức Huyết Vũ chủ động tìm tới cầu cứu chứ?

Có điều trong lòng Lăng Khôi vẫn rất cảm kích.

Diệp Vân Phong tiếp tục nói: “Trung Hải cần có thêm nhiều hào kiệt hơn nữa. Tỉnh Tam Giang hiện tại rất không bình yên, Trung Hải thì càng khốn cùng hơn, hy vọng cậu Lăng ghi nhớ ân huệ của tôi ngày hôm nay, tương lai khi Trung Hải cần cậu Lăng thì vẫn mong cậu Lăng có thể ra tay giúp đỡ”.

Lăng Khôi nói: “Lời này của ông Diệp tôi nhất định sẽ thực hiện được”.

Diệp Vân Phong gật đầu: “Có câu này của cậu Lăng thì tôi yên tâm rồi”.

Trong lòng Lăng Khôi chấn động, một người đàn ông mạnh mẽ như ông Diệp mà cũng phải lo lắng cho cục diện của Trung Hải. Xem ra nguy cơ hiện giờ của Trung Hải không còn bình thường nữa rồi.

Sau bữa cơm, Diệp Tử Văn đứng dậy nói: “Bố, việc quân bận rộn nên con xin phép về trước đây”.

Diệp Vân Phong gật đầu, Diệp Tử Văn chắp tay rời đi.

Từ đầu tới cuối Diệp Tử Văn đều không nhìn Lăng Khôi lấy một lần, cũng không nói chuyện với Lăng Khôi. Thái độ lạnh lùng ngạo mạn đó khiến cho Lăng Khôi khó chịu không ít. Có điều nhà họ Diệp người ta có ơn với mình, Lăng Khôi cũng chỉ đành nhẫn nhịn mà thôi.

“Tử Khanh, con đi lấy cho bố ít bánh hoa quế mà bố thích ăn tới đây”, Diệp Vân Phong dặn dò.

Sau khi Diệp Tử Khanh rời đi, Lăng Khôi nói: “Ông Diệp cố ý bảo Tử Khanh đi, hẳn là có lời muốn nói riêng với tôi phải không?”

Diệp Vân Phong nói: “Cậu Lăng quả là người thông minh. Tôi cũng không giấu gì cậu, lần này tôi ra tay cứu cậu, ngoài nguyên nhân vừa mới nói kia thì thực ra vẫn còn hai lý do khác nữa”.

Lăng Khôi nói: “Ông Diệp cứ nói”.

Diệp Vân Phong nói: “Việc cậu Lăng giết Trần Vũ Anh rồi lại đánh bại Diệp Hùng đã dẫn đến sự bất mãn tột độ của Lam Ngạo Thiên, tôi nhận được tin rằng Lam Ngạo Thiên nổi điên ở nước ngoài sau đó đã lập tức trở về Trung Hải, nói rằng muốn băm vằm cậu ra thành nghìn mảnh”.

Lăng Khôi nói: “Tôi cũng nghĩ đến điều này rồi”.

Diệp Vân Phong nói: “Lam Ngạo Thiên trở thành tông sư võ thuật hai mươi năm trước, sau khi bị tôi đánh bại thì chạy trốn ra nước ngoài, hiện giờ cũng phát triển rực rỡ ở bên đó, thực lực cũng tăng thêm một bậc. Lần này trở về, ngoài mặt là để đối phó với cậu, nhưng đây cũng chỉ là một lý do. Mục đích thật sự của ông ta là tôi và muốn chiếm giữ Trung Hải một lần nữa”.

Lăng Khôi nói: “Tôi hiểu”.

Diệp Vân Phong nói: “Vậy nên, chuyện này vẫn cần cậu Lăng đi đầu, ra mặt hoá giải”.

Lăng Khôi nói: “Vấn đề của tôi thì tự tôi có thể giải quyết được. Ông Diệp không cần phải lo nghĩ gì đâu”.

Lăng Khôi nói chắc nịch, Diệp Vân Phong không khỏi liếc nhìn Lăng Khôi thêm vài lần.

Lam Ngạo Thiên đã là tông sư võ thuật từ hai mươi năm trước, bây giờ lại quay trở về, thực lực càng đẳng cấp hơn khi xưa, Lăng Khôi cậu lấy đâu ra sự tự tin lớn như thế?

Diệp Vân Phong cũng không hỏi nhiều, bình thản nói: “Nếu như cậu không chắc chắn đối diện với Lam Ngạo Thiên thì có thể xin tôi trợ giúp cậu. Tôi có một điều kiện, nếu như cậu đồng ý thì tôi có thể ra mặt hoá giải giúp cậu”.

Lăng Khôi liền sáng tỏ.

Hoá ra ông Diệp tìm mình là để ra điều kiện.

Lăng Khôi lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của ông Diệp, tôi nghĩ là không cần đâu”.

Ông Diệp hơi lúng túng: “Nếu như cậu Lăng đã tự tin như thế thì tôi cũng chỉ biết mỏi mắt trông chờ mà thôi”.

Lăng Khôi hỏi: “Vẫn còn một nguyên nhân nữa là gì vậy?”

Ông Diệp trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Cậu Lăng có biết về đầu nguồn của sông Vọng Cổ không?

Lăng Khôi nói: “Núi Tuyết Long”.

Lúc nói ra ba chữ này, trái tim Lăng Khôi đập nhanh hơn một nhịp.

Ông Diệp nói: “Không sai, đầu nguồn của sông Vọng Cổ chính là núi Tuyết Long nghìn dặm ngoài biên giới. Ba năm trước núi Tuyết Long đã xảy ra một sự kiện lớn, không biết cậu Lăng có biết hay không?”

Trong lòng Lăng Khôi chấn động, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi từng nghe nói tới, ba năm trước, quân đoàn Long Nha tinh nhuệ nhất của nước ta đã hoàn toàn thất thủ tại núi Tuyết Long, năm mươi nghìn bộ xương khô chỉ trong một đêm, toàn quân bị tiêu diệt, sao ông Diệp lại hỏi về chuyện này vậy?”

Ông Diệp nói: “Cậu mới chỉ nói một chuyện trong số đó mà thôi”.

Lăng Khôi nói: “Lẽ nào vẫn còn chuyện khác nữa sao?”

Diệp Vân Phong nói: “Ừ, ba năm trước, ba vị tông sư võ thuật của tỉnh Tam Giang đến núi Tuyết Long cùng một lúc, kết quả phát sinh biến động, ba vị tông sư rơi xuống núi Tuyết Long. Trong đó có một tông sư là sư huynh của tôi. Tôi muốn đến núi Tuyết Long thêm lần nữa để tìm kiếm tung tích của ba vị tông sư khi xưa, thuận tiện mang hài cốt của sư huynh trở về chôn cất cho tử tế. Trước đây khi Huyết Vũ tới tìm tôi xin trợ giúp đã nói mấy người từng đến núi Tuyết Long. Vậy nên tôi muốn nhờ cậu Lăng dẫn đường cho tôi tới núi Tuyết Long”.

Lăng Khôi hoàn toàn chấn động, ba năm trước lại có ba vị tông sư võ thuật của tỉnh Tam Giang đến núi Tuyết Long sao?

Chuyện này cũng lớn quá rồi đấy!

Hơn nữa Lăng Khôi lại không hề hay biết.

Núi Tuyết Long còn xảy ra chuyện lớn như vậy vào ba năm về trước sao?

Diệp Vân Phong khẽ nói: “Sao thế? Cậu Lăng có khó khăn gì ư?”

Lăng Khôi lắc đầu: “Núi Tuyết Long lạnh lẽo khắc nghiệt, điều kiện cực khổ, trên người tôi bây giờ vẫn còn có vết thương, e rằng…”

Diệp Vân Phong nói: “Cậu Lăng không cần phải lo lắng, đương nhiên phải đợi thương tích trên người cậu bình phục hoàn toàn rồi chúng ta mới đi. Tôi có thời gian để chờ đợi mà”.

Lăng Khôi trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Được, tôi đồng ý với ông”.

Nhấn Mở Bình Luận