Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ



Bố của Tô Duệ Hân, Tô Chính.

Ông ấy con riêng của ông cụ Tô.

Còn mẹ của Tô Chính là ai thì không ai biết.

Thậm chí gốc gác của Tô Chính cũng chỉ có mỗi ông cụ Tô mới biết được. Nay ông cụ Tô cũng mất rồi, e rằng ngoài Tô Chính ra thì chẳng ai hay.

Sau khi ông cụ Tô nhận lại con, gia đình ba người Tô Chính mới có thể quay về nhà họ Tô.

Chính bởi nguyên nhân này mà ngay từ khi còn nhỏ, Tô Duệ Hân đã phải chịu sự đối xử không công bằng và bị xa lánh ở nhà họ Tô.

Ba năm trước, ông cụ Tô chết không rõ nguyên nhân, sau khi đám cúng tuần ông cụ Tô xong xuôi, Tô Chính rời khỏi nhà họ Tô, nói là đi tìm chân tướng và thề sẽ điều tra ra nguyên nhân cái chết của ông cụ.

Đi một lần là đi suốt ba năm, không chút tin tức.

Sau khi Tô Chính rời đi, người nhà họ Tô lại càng bắt nạt Tô Duệ Hân không một chút kiêng nể hay dè chừng.

Người ngoài cũng cho là Tô Chính đã chết rồi.

Không ngờ rằng, lần này ông ấy đã quay lại.

Tô Duệ Hân đang chán chường, khi nghe tin này thì nỗi buồn phiền cũng vơi bớt, tâm trạng cô trở nên tốt hơn. Cô sắp xếp công việc xong lập tức đi đến ga xe lửa phía Nam cùng Chu Lam.

Ga xe lửa phía Nam Trung Hải, người đến người đi, đông đúc tấp nập.

Hai người Tô Duệ Hân và Chu Lam đứng ở bên ngoài lối ra của sảnh chờ, chăm chú nhìn chằm chằm dòng người đi từ trong ra.

Tô Duệ Hân siết chặt tay: “Mẹ, ba năm không gặp bố, cũng không biết bây giờ bố đã thay đổi như thế nào rồi nhỉ?”

Chu Lam phản bác: “Một ông già mà thôi, còn thay đổi ra sao được nữa”.

Tô Duệ Hân nói: “Nhưng trong ấn tượng của con, bố đã từng đi lính, từng tham gia chiến tranh, là một người đàn ông mạnh mẽ không tầm thường. Lúc ông nội qua đời, chỉ có mình bố tình nguyện từ bỏ mọi thứ để đi tìm nguyên nhân, còn những người trong nhà họ Tô thì không tài nào buông bỏ gia đình và sự nghiệp. Bố là người đàn ông phi thường. Từ đáy lòng mình, con luôn tự hào về điều đó!”

Trên mặt Chu Lam tràn đầy nụ cười: “Đại khái thì đó là ưu điểm duy nhất của ông ấy, cũng không biết lão già này ở ngoài kia có đi tìm người đàn bà khác hay không nữa?”

Tô Duệ Hân trợn mắt bực bội lườm Chu Lam: “Mẹ, mẹ nói bậy nói bạ gì vậy chứ”.

Lúc hai mẹ con đang nói chuyện trên trời dưới đất thì bà cụ Tô và người nhà cũng đi tới.

Bà cụ Tô, Tô Thần, Tô Toàn, Hàn Đông, cả bốn người đều tới đông đủ.

Bà cụ Tô cũng nhiệt tình chào hỏi với hai mẹ con Tô Duệ Hân, trò chuyện một lúc lâu.

Cứ như thể bà ta vẫn xem hai người họ còn là người nhà họ Tô.

Nhưng hai mẹ con Chu Lam lại hết sức gượng gạo, chỉ đáp lại đôi câu đơn giản, đặc biệt là Tô Duệ Hân, cô rất không vui khi bà cụ Tô cũng đến đây.

Có điều, người ta cứ kiên quyết muốn tới đón Tô Chính, cô cũng không có quyền gì đuổi người ta đi.

Một giờ sau, tàu về bến, nhiều hành khách soát vé đi ra.

Một người đàn ông gần năm mươi tuổi ngồi trên xe lăn, đôi tay ông ấy tự đẩy bánh xe, lẻ loi đi ra sảnh chờ.

“Bố!”

“Tô Chính!”

Chu Lam và Tô Duệ Hân vội vàng chạy đến, nhìn người đàn ông trước mắt này, lâu thật lâu không nói nên lời.

Người đàn ông ngồi xe lăn chính là Tô Chính.

Tô Chính nhìn thấy Chu Lam và Tô Duệ Hân, trên mặt nở nụ cười vui mừng: “Chu Lam, Duệ Hân, cuối cùng cũng gặp được hai mẹ con. Tôi quay về rồi đây”.

Tô Duệ Hân ngồi xổm xuống, nhào vào lòng Tô Chính, rất lâu sau cũng không mở lời.

Chu Lam không hỏi chân của Tô Chính đã xảy ra chuyện gì, nhưng nước mắt lại chảy xuống.

Bà cụ Tô tiến lên phía trước nói: “Tô Chính, chân của con làm sao thế?”

Người nhà họ Tô đều hết sức kinh ngạc.

Thường ngày, trong ấn tượng của bà cụ Tô, Tô Chính là kiểu người đàn ông mạnh mẽ, che gió chắn mưa cho nhà họ Tô, xử lý rất nhiều vấn đề nguy cấp. Không ngờ, bây giờ hai chân Tô Chính đã què rồi?

Tô Chính cười gượng nói: “Dì Tô, có vài chuyện bất ngờ, nên hai chân không còn nữa”.

Bà cụ Tô thở dài, bi thương quở trách: “Trời ơi là trời, khổ cho con rồi! Vốn còn muốn mời con về nhà họ Tô làm bữa cơm sum vầy, nhưng chân con đã không tiện như vậy, dì cũng không quấy rầy con dưỡng thương nữa. Chờ vết thương của con khôi phục, dì lại mở tiệc mừng con trở lại”.

Tô Chính nói: “Cảm ơn dì Tô! Đợi vết thương của con tốt hơn một chút, con sẽ tự mình đến nhà họ Tô chào hỏi dì”.

Bà cụ Tô nói vài câu khách sáo, sau đó xoay người rời đi.

“Duệ Hân, cầm đồ cho bố con, chúng ta về nhà thôi”, Chu Lam lau nước mắt, đẩy xe lăn đi về phía trước.

Họ quay về ngôi nhà trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận, Chu Lam chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, còn khui một chai rượu vang, cả nhà ăn cơm uống rượu, vui vẻ hòa thuận.

Rượu ngà ngà say, đồ ăn cũng vơi hơn nửa, lời nói với nhau cũng nhiều hơn.

Tô Chính dù ngồi xe lăn nhưng nói chuyện vẫn rất khí phách, không có bất kỳ dáng vẻ bi thương chán nản gì.

Tô Chính uống một hớp rượu, cất cao giọng nói: “Duệ Hân, nghe nói con và cậu thanh niên mà ông nội giới thiệu đã kết hôn rồi. Cậu Lăng Khôi đó có đối xử tốt với con không?”

Vừa dứt lời, Chu Lam và Tô Duệ Hân đều cảm thấy hết sức lúng túng.

Lúc Tô Chính rời khỏi Trung Hải để điều tra cái chết đột ngột của ông cụ Tô thì Lăng Khôi vẫn chưa đến Trung Hải, cũng chưa từng gặp mặt Tô Chính.

Có thể nói, sự hiểu biết của Tô Chính về Lăng Khôi vô cùng ít ỏi.

Chu Lam vốn định quở trách Lăng Khôi một phen, nhưng nhìn sắc mặt của Tô Duệ Hân nên cố nhẫn nhịn: “Ông nghe Duệ Hân tự mình nói đi”.

Tô Chính hỏi: “Duệ Hân, có sao nói vậy, đừng giấu bố bất cứ điều gì”.

Tô Duệ Hân nói: “Lăng Khôi đối xử với con rất tốt, là con không biết quý trọng”.

Tô Chính lại hỏi: “Cậu ấy đâu? Sao không gọi cậu ấy đến ăn cơm cùng? Bố rất muốn gặp cậu con rể này, thậm chí quà tặng cho cậu ấy, bố cũng đã chuẩn bị xong rồi”.

Mặt Tô Duệ Hân đầy vẻ khổ sở: “Con không liên lạc được với anh ấy”.

Tô Chính nhíu mày: “Sao thế?”

Tô Duệ Hân đáp: “Con với anh ấy có chút hiểu lầm, cộng thêm việc lần này anh ấy bị thương nặng, vết thương dường như vẫn chưa khỏi, con liên lạc nhiều lần nhưng cũng không liên lạc được”.

Tô Chính trách cứ: “Hồ đồ! Lăng Khôi là chồng của con, sao con có thể không ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy chứ?”

Rõ ràng Chu Lam rất mất hứng: “Tô Chính, ông đừng trách con gái, chuyện này chẳng liên quan gì đến con bé cả!”

Tô Chính nói: “Có phải hai người xem thường Lăng Khôi không?”

Chu Lam khinh thường nói: “Cậu ta vốn là một đứa con rể vô dụng. Nếu không phải ông nội con bé ép buộc cuộc hôn nhân này thì một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi như vậy, sao có thể xứng với Duệ Hân được chứ? Người nghèo thì phải có ý thức của người nghèo, bị người khác xem thường không phải rất bình thường ư?”

Tô Chính nghiêm túc nói: “Vớ vẩn! Lăng Khôi là người mà ông nội con bé lựa chọn sắp xếp, mắt nhìn người của bố sáng suốt đến mức nào, chẳng lẽ bố lại chọn bừa một tên nhóc nghèo khổ cho Duệ Hân sao?”

Chu Lam cũng không biết thân phận thật sự của Lăng Khôi, tuy sau đó đã có chút thiện cảm nhưng vẫn khó mà xua đi ấn tượng xấu về Lăng Khôi trong lòng bà ta: “Sao hả? Ông cũng đứng về phía của bố ư?”

Tô Chính thở dài: “Xem ra hai người quả thật chỉ nhìn được cái trước mắt. Bố anh minh sáng suốt đến thế, lại yêu thương Duệ Hân như vậy, sao có thể chọn bừa một người để kết hôn với Duệ Hân được chứ? Hai mẹ con suy nghĩ kỹ hơn là sẽ hiểu dụng ý thâm sâu của bố”.

Chương 257: Bố muốn gặp Lăng Khôi

Chu Lam cảm thấy không đúng lắm: “Ông có ý gì? Chẳng lẽ Lăng Khôi là nhân vật lớn ẩn mình? Cất giấu mấy trăm triệu tệ? Hay là con cháu của gia tộc giàu có?”

Tô Chính liếc Chu Lam nói: “Bà coi thường Lăng Khôi quá rồi đấy”.

Chu Lam hít sâu một hơi, nói: “Ông nói thẳng ra đi. Dù sao tôi vẫn không tin người như Lăng Khôi có thể làm nên việc gì lớn”.

Tô Chính không hỏi dò Chu Lam nữa, mà quay đầu nhìn Tô Duệ Hân rồi nói: “Duệ Hân, con nói thật cho bố biết, ba năm qua, có phải nhà họ Tô quá bạc đãi Lăng Khôi rồi hay không?”

Tô Duệ Hân cũng không giấu giếm, cô kể lại tất cả mọi chuyện với Tô Chính.

Cuối cùng cô nói: “Ba năm qua, nhà họ Tô chúng ta đối xử với Lăng Khôi quá cay nghiệt. Toàn thể nhà họ Tô ai cũng có thành kiến với Lăng Khôi. Con rất hối hận, con đã phụ lòng anh ấy”.

Chu Lam không hiểu nói: “Con gái, sao con lại bảo vệ và che chở cho nó như vậy? Trước giờ nó làm con bị liên lụy nhiều như thế, chẳng lẽ con quên hết rồi sao?”

Tô Chính thở phào nói: “Vẫn là con gái hiểu chuyện. Chu Lam, là do bà không hiểu tấm lòng của bố chúng ta. Năm xưa bố sắp đặt chuyện hôn nhân của Duệ Hân, đã bàn bạc với tôi trước. Mặc dù tôi biết thân phận của Lăng Khôi nhưng không hiểu rõ, có điều tôi chắc chắn cậu ấy không phải kẻ tầm thường”.

Chu Lam vẫn cố cãi lại: “Nó có gì khác biệt với người bình thường chứ?”

Tô Chính nói: “Lăng Khôi từng đi lính, tham gia chiến đấu, rất có sức ảnh hưởng trong quân đội đấy. Sau đó cậu ấy đi đâu thì không ai biết, bố cũng không nói nhiều, ông ấy chỉ nói với tôi, Lăng Khôi không hề tầm thường, cậu ấy là hi vọng của nhà họ Tô chúng ta sau này. Bố từng bảo tôi nhất định phải đối đãi với cậu ấy cho thật tốt. Thật đáng tiếc, sau đó tôi rời khỏi Trung Hải, vì đi tìm chân tướng cái chết bất ngờ của bố, mà đi những ba năm liền. Để Lăng Khôi phải chịu đựng sự coi thường ở nhà họ Tô. Tôi có lỗi với lời dặn dò của bố”.

Chu Lam vẫn không cho là như vậy: “Tô Chính, Lăng Khôi cũng chỉ là từng nhập ngũ thôi mà, người như vậy ở Trung Hải có rất nhiều, cũng không thể nói là Lăng Khôi khác biệt chứ? Hơn nữa, một Lăng Khôi hèn nhát vô dụng là điều mà ai cũng thấy rõ. Nếu không phải sau đó Duệ Hân được cậu Lăng che chở e rằng hai mẹ con tôi bây giờ không được sống yên ổn từ lâu rồi”.

Tô Duệ Hân đang muốn nói ra thân phận của Lăng Khôi.

Lăng Khôi chính là anh Lăng.

Nhưng Tô Duệ Hân ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định không nói ra nữa.

Tô Chính đáp: “Chu Lam, tôi không cho phép bà nói Lăng Khôi như vậy. Người mà bố đã chọn nhất định rất phi thường. Đợi Lăng Khôi khỏe lại, tôi sẽ đi thăm cậu con rể này”.

Chu Lam cạn lời, lẩm bẩm trong miệng: “Hai mẹ con tôi hiện giờ có thể sống tốt như vậy đều nhờ có sự giúp đỡ của cậu Lăng. Sao ông không đi thăm cậu Lăng đi”.

Tô Chính hỏi: “Cậu Lăng là ai?”

Vừa nhắc tới cậu Lăng, Chu Lam đột nhiên phấn khởi hẳn lên. Bà ta vui vẻ kể lại chuyện mà cậu Lăng đã làm một lượt, cuối cùng nói: “Bây giờ ông đã biết cậu Lăng tốt thế nào với con gái của chúng ta chưa?”

Tô Chính càng nghe càng ngạc nhiên, cằm gần như rớt xuống: “Bà nói hiện giờ cậu Lăng đồng thời nắm giữ Công đoàn Trung Hải và nhà họ Đường sao? Lãnh đạo hai gia tộc lớn của Trung Hải?”

Chu Lam cực kỳ phấn kích nói: “Đúng thế. Bên ngoài đều nói cậu Lăng có ý với con gái chúng ta. Tôi cũng nhiều lần bảo con gái bỏ Lăng Khôi, gả cho cậu Lăng, nhưng con bé vẫn không đồng ý”.

Tô Duệ Hân tức giận: “Mẹ đừng nói nữa”.

Chu Lam thở dài, không nói thêm nữa.

Tô Chính cảm thấy rất ngạc nhiên, trầm mặc một lúc mới mở lời: “Con gái, con tìm cách liên lạc với Lăng Khôi, bảo bố về rồi, muốn gặp cậu ấy”.

“Vâng!”, Tô Duệ Hân lập tức trả lời.

Theo lý mà nói, bố vợ trở về Lăng Khôi cũng nên tới gặp mặt.

Ăn cơm xong, Chu Lam thu dọn bát đĩa, Tô Duệ Hân đẩy Tô Chính vào trong phòng hỏi: “Bố, chân bố làm sao thế?”

Sắc mặt Tô Chính nặng nề, nói: “Ở bên ngoài bố gặp sự cố ngoài ý muốn, không sao đâu, bố ngồi xe lăn cũng được mà”.

Tô Duệ Hân rất để tâm, đau lòng nói: “Vậy, chuyện ông nội ra đi đột ngột, bố có tra được manh mối gì không ạ?”

Tô Chính gật đầu nói: “Có manh mối liên quan”.

Tô Duệ Hân kinh ngạc: “Nói cho con biết đi”.

Tô Chính ngẩng đầu, nhìn con gái rồi đột nhiên mỉm cười: “Bây giờ còn chưa tới lúc, bố nói cho con biết, đồng nghĩa với việc sẽ đẩy con vào chốn nguy hiểm. Đợi sau khi gặp Lăng Khôi rồi nói”.

“Bí mật lớn vậy luôn ạ? Ngay cả nói cho con mà cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?”, Tô Duệ Hân hết sức kinh ngạc.

Tô Chính miễn cưỡng cười nói: “Chân của bố là bị người khác đánh gãy đấy. Thôi, không nói nhiều với con, con đi gọi Lăng Khôi tới đi, đợi cậu ấy tới rồi bố sẽ nói cho con”.

Tô Duệ Hân đáp: “Bố, có phải bố biết thân phận của Lăng Khôi không ạ?”

Tô Chính nói: “Biết nhiều hơn con”.

Tô Duệ Hân cười gượng, bỗng cảm thấy một nỗi bi thương không thể nói ra.

Mọi người đều biết anh không hề tầm thường, nhưng cô là vợ của anh mà lại biết sự thật quá muộn màng.

Lăng Khôi, xin lỗi anh!

Ăn cơm xong, Tô Duệ Hân nhắn tin cho Lăng Khôi ngay và luôn: Lăng Khôi, bố em đã về rồi, ông ấy rất muốn gặp anh. Anh có thời gian không?

Gửi xong tin nhắn, Tô Duệ Hân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đợi hồi âm của anh.

Lúc này, Lăng Khôi vẫn còn đang đóng cửa tu luyện trong tứ hợp viện của hồ Bạch Thúy.

Đã hai ngày hai đêm không ra khỏi cửa.

Khi Lăng Khôi ra khỏi phòng đã là sáng sớm ngày thứ ba.

Sau khi tắm rửa xong, Lăng Khôi tới sân nhỏ định tưới hoa thì thấy trời mưa phùn bay bay.

Huyết Vũ mặc áo choàng đỏ rực đi vào trong nói: “Anh Lăng, có người tìm anh”.

Lăng Khôi nói: “Ai?”

Huyết Vũ nói: “Là cô Tô, cô ấy không liên lạc được với anh, nên bảo Trần Lâm chuyển lời hộ”.

Lăng Khôi hơi nhíu mày: “Cô ấy có nói là chuyện gì không?”

Huyết Vũ đáp lời: “Cô Tô nói Tô Chính - bố cô ấy đã trở về, rất muốn gặp anh. Tôi nghĩ là có chuyện gấp. Ba năm trước sau khi ông cụ Tô đột ngột qua đời, Tô Chính đã rời khỏi nhà họ Tô để tìm nguyên nhân cái chết của ông cụ, chưa từng quay về. Lần này trở về e là ông ấy đã có tin tức về vụ việc ông cụ Tô bị hại”.

Lăng Khôi hơi xúc động: “Vậy đúng là chuyện gấp rồi. Chuẩn bị một chút, trưa hôm nay tôi đi thăm Tô Chính. Còn nữa, ông ấy là bố vợ tôi, tôi đến giờ vẫn chưa gặp mặt, cũng nên đi chào hỏi”.

Huyết Vũ nói: “Tôi đi chuẩn bị quà tặng cho anh”.

Lăng Khôi nói: “Được”.

Huyết Vũ liếc Lăng Khôi nói: “Anh Lăng, anh định mặc như vậy mà đi à?”

Lăng Khôi cũng cảm thấy mặc áo choàng này đi thì không tôn trọng người khác cho lắm.

“Hay là tôi thay quần áo thường ngày? Sau đó lại đeo thêm khẩu trang?”, Lăng Khôi hỏi: “Như vậy có bình thường hơn không nhỉ?”

Huyết Vũ nhoẻn miệng cười: “Đỡ hơn một chút”.

Không lâu sau, Lăng Khôi thay một bộ quần áo đại cán màu xanh lục, sửa sang lại đầu tóc rồi đeo khẩu trang màu máu, rất không hợp thời.

Huyết Vũ cầm theo một chiếc hộp gấm màu đen, là quà cho Tô Chính.

Hai người lái xe đi thẳng đến nhà hàng Á Vận.

Chương 258: Nguyên nhân cái chết của ông cụ Tô

Nghe thấy Lăng Khôi muốn đến nhà chào hỏi Tô Chính, Tô Duệ Hân vui mừng hớn hở, còn vui hơn nhiều so với lúc đón Tô Chính về nhà.

Chu Lam nhìn thấy dáng vẻ của Tô Duệ Hân thì không nhẫn nhịn được mà chê trách cô vài lời, nói rằng con gái có chồng rồi thì quên mất bố.

Có điều Tô Duệ Hân cũng không để ý, cô còn cố tình trang điểm, xinh đẹp động lòng người, khiến bản thân trở thành một viên ngọc rực rỡ.

Sau khi trang điểm xong, Tô Duệ Hân tới trước cửa nhà hàng Á Vận từ rất sớm, ngóng đông ngóng tây, chờ Lăng Khôi tới.

"Gần một tháng rồi, cuối cùng cũng được gặp lại anh. Lăng Khôi, anh vẫn khỏe chứ?", Tô Duệ Hân vô cùng chờ mong, tim cũng đột nhiên đập thình thịch.

Chu Lam không ngờ Tô Duệ Hân lại coi trọng việc này như vậy, nói mãi cùng không thể ngăn cản được Tô Duệ Hân, cuối cùng bà ta cũng đành mặc kệ, tới bên cạnh Tô Chính cằn nhằn vài câu: "Tô Chính, ông xem ông có đứa con gái tốt cỡ nào kìa, mới gả cho người ta ba năm mà đã chẳng coi lời mẹ nó ra gì rồi. Lúc ông về cũng đâu thấy nó để ý như vậy. Lát nữa ông phải nói lại nó”.

"Nó làm rất tốt mà, tôi nói nó làm gì nữa”, Tô Chính cũng rất vui: "Đi, chúng ta cũng xuống dưới đón con rể nào”.

"Ông cũng đi sao? Này, ông là bố vợ đấy”, Chu Lam vô cùng bất ngờ: "Bố vợ thì phải có phong thái của bố vợ chứ?”

"Bà không đi thì tôi đi”, Tô Chính bất đắc dĩ lắc đầu, một mình đẩy xe lăn đi xuống.

Không lâu sau, Lăng Khôi dẫn Huyết Vũ tới trước nhà hàng Á Vận.

Huyết Vũ vẫn đeo một chiếc khăn che mặt màu đỏ, khiến người khác không nhìn rõ gương mặt.

Nhưng cô ấy mặc một bộ sườn xám bó sát màu đỏ, tôn lên vóc dáng và khí chất, xinh đẹp tuyệt trần.

Cho dù là Tô Duệ Hân nhìn thấy người phụ này cũng tự cảm thấy hơi tự ti.

Người đẹp tuyệt trần, có một không hai!

Nhìn thấy Lăng Khôi và người phụ nữ này đi cùng nhau, không hiểu tại sao trong lòng Tô Duệ Hân lại nảy sinh cảm giác khó chịu.

Sự vui mừng trên gương mặt cũng đã vơi bớt đi rất nhiều, trở nên vô cùng gượng gạo.

Vốn dĩ Tô Duệ Hân nghĩ khi gặp lại Lăng Khôi sẽ ngay lập tức nhào vào lòng anh, nhưng lúc này cô lại không còn ý nghĩ này nữa.

Cô chỉ lịch sự chào một câu: "Lăng Khôi, anh tới rồi”.

Lăng Khôi gật đầu: "Ừ, anh tới chào hỏi chú”.

Lăng Khôi gọi là chú.

Vô cùng xa cách.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Ngược lại Tô Chính vẫn rất nhiệt tình nói: "Lăng Khôi, chú là Tô Chính, ba năm trước cháu và Duệ Hân kết hôn chú không có mặt, thật sự vô cùng áy náy. Ba năm nay, Duệ Hân gây cho cháu không ít phiền phức rồi”.

Nói xong, Tô Chính rất lịch sự đưa tay phải ra.

"Cháu chào chú Chính”, ấn tượng của Lăng Khôi với Tô Chính vô cùng tốt, sau đó không chút khách khí mà đưa tay ra, nắm chặt lấy tay ông ấy.

Đối với cách gọi là chú này, Tô Chính cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không mấy để ý, ông ấy kéo mạnh tay của Lăng Khôi: "Đi, đi ăn cơm thôi, Chu Lam đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn rồi”.

Đoàn người đi lên lầu, tới giữa phòng khách.

Chu Lam đã chuẩn bị thức ăn xong từ lâu.

Lăng Khôi ngồi xuống bàn ăn, còn Huyết Vũ thì đứng sau lưng Lăng Khôi không nói một lời.

Thế nhưng thấy Lăng Khôi dẫn theo một cô gái xinh đẹp, sắc mặt của Chu Lam bỗng trở nên u ám, không chút khách khí hỏi: "Lăng Khôi, cậu dẫn theo một cô gái là có ý gì?"

Tô Duệ Hân cũng rất không vui nhìn chằm chằm Lăng Khôi, chờ anh trả lời.

Ánh mắt Lăng Khôi bỗng thẫn thờ rồi bình tĩnh nói: "Lúc trước khi cháu bị thương nặng, đã ký vào đơn ly hôn với Duệ Hân, hiện giờ chúng cháu đã không còn là vợ chồng nữa. Hôm nay cháu tới chủ yếu để hỏi thăm chú Chính”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tô Duệ Hân cắn răng, một lúc lâu sau vẫn không thể nói được lời nào.

Chu Lam ngạc nhiên, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng: "Được, cậu chủ động đề nghị ly hôn thì không được hối hận đâu. Cậu cũng là một người biết điều đấy chứ. Bữa cơm hôm nay coi như là tiệc chia tay mà tôi chuẩn bị cho mọi người vậy”.

Tô Duệ Hân có được sự tự do, sau này các cậu ấm theo đuổi Tô Duệ Hân sẽ nhiều vô kể, thậm chí còn có thể yêu đương với cậu Lăng nữa.

Không có sự ràng buộc của hôn nhân, thì tương lai Tô Duệ Hân sẽ càng có khả năng phát triển rực rỡ hơn.

Trong lòng Chu Lam vô cùng vui vẻ.

Có điều Lăng Khôi không để ý mà chỉ yên lặng ngồi đó.

Anh không ăn cơm, cũng không uống trà.

Cả nhà ăn cơm nhưng không thoải mái, bầu không khí ngượng ngùng lúng túng.

Sau bữa cơm, Chu Lam thu dọn bát đũa, còn Tô Duệ Hân liếc nhìn Lăng Khôi rồi quay về phòng.

Trong phòng khách, chỉ còn lại ba người là Tô Chính, Lăng Khôi và Huyết Vũ.

Lúc này Lăng Khôi mới mở lời: "Chú Chính, ba năm trước, ông cụ Tô qua đời. Trên dưới nhà họ Tô đều nghĩ đó là một cái chết bình thường, chỉ có chú cho rằng ông cụ Tô là chết bất đắc kỳ tử, có người đứng sau hãm hại. Sau đó chú rời khỏi thành phố Trung Hải đi điều tra về nguyên nhân cái chết của ông cụ Tô, chớp mắt đã ba năm. Cháu thật sự rất cảm ơn chú Chính”.

Nói xong Lăng Khôi chắp tay cúi người thật sâu xuống, cảm ơn một cách thành kính.

Nhà họ Tô nhiều người như vậy, ai ai cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của mình.

Sau khi ông cụ Tô chết, trên dưới nhà họ Tô đều nóng vội phân chia lại quyền lợi, mỗi người đều có ý đồ riêng.

Chỉ có một mình Tô Chính để ý tới cái chết của ông cụ Tô, từ bỏ tất cả để đi tìm thủ phạm.

Ánh mắt Tô Chính nhìn Lăng Khôi lại thêm vài phần quý mến: "Bố chú gặp chuyện không may, đương nhiên chú không thể ngồi yên được. Cháu cũng không cần phải cảm ơn chú”.

Lăng Khôi nói: "Vậy chú Chính đã điều tra ra được là nguyên nhân gì chưa?"

Tô Chính ngước mắt lên nhìn Huyết Vũ, hàm ý không thể nào rõ ràng hơn.

Lăng Khôi nói: "Là người của mình, chú Chính không cần để ý”.

Tô Chính đáp: "Nếu đã vậy chú cũng nói thẳng luôn. Lần này chú ở bên ngoài quả thật đã điều tra ra được manh mối quan trọng. Có điều đây là việc cực kỳ lớn, chú nói ra e là cũng không tốt cho cháu. Thậm chí còn có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng cháu. Cháu chắc chắn là vẫn muốn biết chứ?"

Lăng Khôi kiên định đáp lại: "Cháu muốn biết”.

Lúc này Tô Duệ Hân cũng đi ra, ngồi đối diện với Lăng Khôi.

Hiển nhiên Tô Duệ Hân cũng muốn biết chuyện liên quan tới cái chết của ông cụ Tô.

Tô Chính nói: "Cái chết của bố chú có liên quan tới chuyện núi Tuyết Long ba năm trước. Ba năm trước, mặc dù ông ấy tuổi cũng đã cao nhưng cơ thể khỏe mạnh. Kết quả bởi vì chuyện ở núi Tuyết Long mà có hai người tới thành phố Trung Hải. Sau khi đến đây, hai người này đã tới tìm Trung Hải Vương và có một cuộc đàm phán bí mật”.

Lại là Trung Hải Vương.

Sắc mặt của Lăng Khôi trở nên nghiêm trọng, yên lặng nghe Tô Chính nói.

Tô Chính nói tiếp: "Sau khi hai người này có được sự giúp đỡ của Trung Hải Vương thì đã tìm tới nói chuyện với ông cụ Đường và bố chú. Sau cuộc nói chuyện này thì sức khỏe của ông ấy bỗng nhiên giảm sút nghiêm trọng, dù có chữa trị cũng không hiệu quả, cuối cùng cũng ra đi”.

Lăng Khôi càng nghe càng kinh ngạc, bản thân anh cũng điều tra suốt ba năm ở thành phố Trung Hải nhưng chưa từng tra ra những thông tin này.

Thông tin mà Tô Chính cung cấp, thật sự như sét đánh bên tai.

Ánh mắt của Lăng Khôi có vẻ nghiêm trọng, hỏi: "Hai người này là ai?"

Tô Chính đáp: "Nghe nói là hai vị tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang. Bọn họ tới là để điều tra về thân thế của Hiêu Vương, muốn bôi nhọ thân thế của Hiêu Vương, muốn vu khống cho Hiêu Vương tội danh phản quốc. Vì vậy bọn họ tới thành phố Trung Hải chỉ để tìm người thân thiết với Hiêu Vương. Nghe nói trên người bố chú có một bản danh sách liên quan tới Hiêu Vương. Hai vị tông sư võ thuật này không tìm thấy bản danh sách đó, vô cùng tức giận nên đã tiễn ông ấy về nơi suối vàng. Mặc dù thủ đoạn bọn họ sử dụng vô cùng cao minh, khiến cho cái chết của ông ấy nhìn có vẻ không khác gì so với cái chết thông thường, nhưng chú vẫn phát hiện ra manh mối”.

Nghe xong lời này, cơ thể Lăng Khôi bỗng run lẩy bẩy.

Chương 259: Hối hận muộn màng

Hóa ra, bọn họ đến thành phố Trung Hải là vì danh sách của Hiêu Vương trong tay ông cụ Tô, muốn gán cho Hiêu Vương tội danh phản quốc. Bởi vì không tìm thấy danh sách nên trong lúc nóng giận họ đã tiễn ông cụ Tô lên đường tới suối vàng luôn.

Hai tông sư võ thuật!

Lăng Khôi siết chặt nắm đấm, hỏi lại một lần nữa: “Hai tông sư võ thuật này là ai?”

Tô Chính lắc đầu: “Tin tức mà chú lấy được có hạn, chú cũng không biết thân phận của hai người kia. E rằng chỉ có Trung Hải Vương mới biết”.

Lăng Khôi nói: “Sau đó, phần danh sách kia đã rơi vào tay bọn họ rồi sao?”

Tô Chính lắc đầu: “Chú cũng không rõ. Chú tốn mất ba năm cũng chỉ điều tra được chút ít tin tức như vậy. Thật sự rất hổ thẹn”.

Lăng Khôi rơi vào yên lặng, phải qua một thời gian rất lâu mới hoàn hồn lại: “Hai chân của chú cũng bị gãy trong thời gian điều tra sao?”

Tô Chính nói: “Đúng vậy, cơ cấu quyền lực của tỉnh Tam Giang vô cùng phức tạp, chú gãy chân mới có đường trốn thoát. Chỉ tiếc là chú không thể điều tra được nhiều thứ hơn nữa”.

Lăng Khôi đứng dậy, chắp tay nói: “Cảm ơn chú đã nói cho cháu biết những điều này, cảm ơn chú đã làm tất cả chuyện này vì ông cụ Tô. Với cháu mà nói, những chuyện này đã quá đủ rồi”.

Tô Chính đáp lời: “Lăng Khôi, tiếp theo cháu muốn làm gì?”

Lăng Khôi nói: “Làm chuyện mà cháu phải làm. Về phần tin tức còn lại, hãy để cháu hoàn thành. Ngoài ra, mong chú hãy an hưởng tuổi già cho thật tốt, đừng nói những chuyện này cho người khác biết, càng không nên tùy ý mạo hiểm”.

Lăng Khôi đứng dậy cúi chào tạm biệt.

Anh dẫn theo Huyết Vũ chậm rãi bước ra khỏi cửa.

Lăng Khôi không hề nói bất cứ lời thừa thãi nào.

Tô Chính còn muốn tiễn Lăng Khôi xuống lầu, nhưng sau khi nhìn thấy chân mình không tiện, ông ấy cười gượng nói: “Duệ Hân, con tiễn Lăng Khôi đi”.

Tô Duệ Hân tiễn Lăng Khôi xuống dưới lầu, lúc đi tới cửa của nhà hàng Á Vận, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Lăng Khôi, anh đứng lại”.

Lăng Khôi dừng lại, thái độ vô cùng lạnh lùng: “Em còn có việc gì sao?”

Tô Duệ Hân nhìn chằm chằm Lăng Khôi với vẻ mặt đầy ai oán: “Tại sao anh lại không dám cởi khẩu trang ra để gặp người khác?”

Lăng Khôi nói: “Anh không muốn để người khác nhìn thấy anh”.

Vẫn là giọng nói lạnh như băng giống như cũ, một hơi thở lạnh lùng khước từ người khác từ khoảng cách xa ngàn mét khiến Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tô Duệ Hân cắn răng, một lúc lâu mới mở lời: “Anh, sao anh lại bỗng nhiên đối xử với em lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ anh vẫn còn đang oán trách em sao?”

Lăng Khôi nói: “Anh không trách em. Chẳng qua là anh thấy chúng ta không hợp, cuối cùng cũng phải có một cái kết. Nếu đã ký tên lên đơn ly hôn thì cũng không cần dây dưa nữa. Em tốt, anh cũng thấy tốt”.

Cơ thể Tô Duệ Hân đã run lẩy bẩy, dường như không thể đứng vững, sắp ngất xỉu.

Chẳng biết tại sao, đôi mắt của Tô Duệ Hân nóng bừng, nước mắt ngân ngấn quanh viền mắt: “Lăng Khôi, anh cứ phủi sạch quan hệ với em như vậy sao? Hay là nói, anh lo lắng nếu anh và em hòa hợp thì em sẽ ham muốn quyền thế và tiền tài của anh?”

Lăng Khôi nói: “Có lẽ là vậy”.

Giây phút Lăng Khôi nói ra lời này, nước mắt của Tô Duệ Hân cũng không kìm được nữa mà tuôn tràn bờ mi.

Huyết Vũ chủ động mở cửa xe kế bên ghế lái cho Lăng Khôi, trước khi Lăng Khôi bước vào cửa xe, anh bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn Tô Duệ Hân: “Em ly hôn với anh là nguyện vọng của nhà họ Tô, cũng là nguyện vọng của mẹ em. Hôm nay, mọi chuyện đã như em mong muốn, hẳn là em cảm thấy vui mừng lắm. Sau này em được tự do rồi”.

Lăng Khôi để lại câu này rồi bước vào xe.

Chiếc xe từ từ di chuyển, càng lúc càng xa.

Chỉ còn lại Tô Duệ Hân vẫn ngồi nguyên tại chỗ bật khóc nức nở, đau lòng muốn chết.

Sau khi trở về phòng, Tô Duệ Hân vẫn không nói một lời. Cô cuộn mình ngồi trên ghế sofa, nước mắt chảy dài.

Chu Lam nhìn thấy mà đau lòng, tiến lên an ủi: “Duệ Hân, con đừng đau lòng. Lần này Lăng Khôi chủ động ly hôn là tổn thất của nó. Cả đời này nó cũng không thể tìm được người vợ nào tốt hơn con, con là người vợ tốt nhất của nó. Nhưng con lại không giống thế, đàn ông ưu tú hơn Lăng Khôi ở thành phố Trung Hải còn rất nhiều, cậu ấm nhà giàu muốn cưới con làm vợ lại càng nhiều vô kể. Con chỉ cần phóng tầm mắt ra xa, nghĩ thoáng hơn một chút thì sẽ không sao rồi”.

Tô Duệ Hân không thèm liếc nhìn Chu Lam mà cứ tiếp tục cuộn mình tại chỗ, hai mắt trống rỗng vô hồn.

Chu Lam tiếp tục an ủi: “Không phải cậu Lăng kia đối xử với con không tệ sao? Trước đó con đã kết hôn, có rất nhiều thứ không tiện. Bây giờ cuộc hôn nhân đã chấm dứt, con và cậu Lăng có thể đến với nhau được rồi. Hơn nữa cậu Lăng còn là ông trùm cao cấp nắm trong tay hai gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải, con trở thành vợ của cậu ta thì từ nay về sau nhà họ Tô chúng ta có thể có được vị thế cao ở Trung Hải rồi”.

“Mẹ, mẹ xem con là cái gì?”, Tô Duệ Hân không nhịn được nói: “Mẹ có biết thật ra cậu Lăng mà mẹ nhắc đến mỗi ngày chính là Lăng Khôi hay không?”

Cô vừa dứt lời, không những làm Chu Lam kinh hãi mà ngay cả Tô Chính ở bên cạnh cũng hít sâu một hơi.

“Con đang nói bậy bạ gì đó? Sao Lăng Khôi có thể là cậu Lăng được chứ? Đây rõ ràng là hai người thuộc hai thế giới…”, Chu Lam vô cùng hoảng hốt: “Con đừng ở đây hù dọa mẹ”.

Tô Duệ Hân lao vào phòng, cô cầm hai tập văn kiện ra rồi nặng nề ném lên trên bàn: “Tự mẹ nhìn đi”.

Chu Lam nửa tin nửa ngờ mở văn kiện ra.

Một cái là đơn ly hôn, Lăng Khôi đã kí tên ở phía trên, nhưng phần của Tô Duệ Hân vẫn trống không.

Một cái là thỏa thuận về quỹ ủy thác. Trên đó đã giải thích cặn kẽ, chỉ cần Tô Duệ Hân đồng ý, kí tên xong là có thể hưởng thụ phần lớn lợi nhuận kinh tế của nhà họ Đường và Công đoàn Trung Hải.

Mặc dù không có quyền quyết định nhưng vẫn được hưởng lợi nhuận kinh tế của hai gia tộc lớn.

Đây đã là số tiền rất lớn.

Hai người Tô Chính và Chu Lam lật đi lật lại, sau khi kiểm tra xong, cuối cùng trợn mắt há hốc mồm.

Tô Chính hít sâu một hơi rồi nói: “Lăng Khôi đúng là cậu Lăng thật. Tôi nên sớm đoán được mới phải. Lời dặn dò ban đầu của bố thật là sáng suốt. Chỉ tiếc rằng nhà họ Tô chúng lại không đối xử tử tế với cậu ấy. Bà cụ Tô còn đuổi cả nhà ba người chúng ta ra khỏi gia tộc. Đây chính là tổn thất to lớn cho nhà họ Tô”.

Chu Lam ngồi phịch xuống đất, tinh thần như bị tổn thương nặng nề, không ngừng lẩm bẩm một mình: “Lăng Khôi lại chính là cậu Lăng! Trời ơi là trời! Thế giới này điên rồ quá rồi! Nó đang ghi hận trước đây nhà họ Tô chúng ta ngược đãi nó sao? Vậy nên mới chủ động ly hôn với con?”

Dường như Chu Lam đã kinh hãi đến mức suýt ngất xỉu: “Đều do mẹ lúc đầu có mắt không tròng, nhiều lần xem thường Lăng Khôi, còn động một tí là tát nó mấy bạt tai. Mẹ đúng là người mẹ vô dụng ngu ngốc”.

Chu Lam giơ bàn tay lên muốn tát vào miệng mình: “Là mẹ hại con, Duệ Hân, mẹ sẽ đi xin lỗi Lăng Khôi ngay bây giờ, bảo nó đối xử tốt với con. Cuộc hôn nhân này, tuyệt đối không thể ly hôn được”.

Tô Duệ Hân vẫn im lặng, trợn mắt nhìn Chu Lam: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi. Một lần bỏ lỡ là bỏ lỡ vĩnh viễn”.

Chu Lam vẫn không cam chịu, lớn tiếng nói: “Đều do mẹ khăng khăng yêu cầu gả con cho nhà giàu có, có thể cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền, được người khác tôn trọng. Vì mục tiêu này mà mẹ nhiều lần nghĩ đủ mọi cách để chia rẽ các con, không ngờ rằng thật ra thứ mà mẹ luôn theo đuổi thì con đã có từ lâu, chúng ta đã có từ lâu. Mẹ thật có lỗi với con, mẹ hối hận lắm rồi”.

Nhấn Mở Bình Luận