Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ



Anh Đầu Trọc đáp lời: “Cửu gia nói chúng ta cứ yên tâm làm việc là được”.

Lúc này, tên khỉ gầy mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Em tiếp tục lái xe đi mua máu, để số lượng bệnh nhân tiếp tục tăng thêm, như vậy chúng ta mới kiếm được càng nhiều tiền”.

Anh Đầu Trọc nói: “Mua thêm mấy cái xe rồi tuyển thêm vài người, để dịch bệnh lây lan khắp Trung Hải”.

"Cái gì?"

Cả người tên khỉ gầy nhảy dựng lên: “Vậy sẽ ra chuyện lớn đó!”

Toàn bộ Trung Hải có hơn mười triệu người. Chỉ cần vượt quá mười nghìn người nhiễm bệnh sẽ là khủng hoảng rất lớn. Đến lúc đó, trật tự có thể bị sụp đổ. Hiện giờ đã có hơn bốn nghìn người nhiễm bệnh, tất cả đều ở nông thôn hoặc thị trấn hẻo lánh, tình hình vẫn còn có thể kiểm soát.

Một khi lây lan rộng...

Anh Đầu Trọc nói: “Sợ cái gì. Mọi chuyện có Cửu gia gánh vác”.

Tên khỉ gầy nói: “Nếu như sự việc ầm ĩ quá lớn thì Cửu gia có thể lo liệu được không?”

Anh Đầu Trọc nói: “Mày cứ yên tâm đi. Lời Cửu gia nói, một chữ đáng giá ngàn vàng”.



Biệt thự nhà họ Tô.

Không khí vui mừng, giăng đèn kết hoa.

Bà cụ vô cùng vui vẻ, phải nói là vui như mở hội.

Trên dưới nhà họ Tô đều góp mặt đầy đủ.

Vẻ mặt Tô Thần rất phấn khích: “Bà nội, thật sự rất đáng mừng ạ. Từ khi chúng ta bán tất cả số liệu nghiên cứu của dự án thảo dược độc quyền cho Cửu gia, trong nửa tháng này, doanh thu của chúng ta đã tăng gấp bội. Sau khi có báo cáo, doanh thu hàng tháng của chúng ta đã vượt qua tập đoàn Nhân Hòa. Ít nhất là đạt được 150% doanh thu buôn bán của tập đoàn Nhân Hòa, vị trí tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta”.

Tô Toàn cũng phấn khích không thôi: “Một khi báo cáo hàng tháng được công bố, toàn bộ thị trường đều sẽ nổ tung. Danh tiếng của nhà họ Tô chúng ta sẽ tăng vọt. Sau khi ngồi vững vào vị trí tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải, địa vị ở Công đoàn Trung Hải của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, trở thành thành viên của đoàn chủ tịch cũng không thành vấn đề”.

Thành viên của đoàn chủ tịch là chuyện mà trước đây trên dưới nhà họ Tô đều không dám nghĩ đến.

Bây giờ đã sắp với tới rồi.

Ai nấy đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Bà cụ Tô cười đến mức không ngậm được miệng: “Cửu gia là một nhân vật lớn. Trước đây bà chưa từng nghe nói đến tên người này. Bây giờ mới biết được thủ đoạn của Cửu gia thật cao cường”.

Tô Mộng Như lại không mấy vui vẻ: “Bà nội, chúng ta vượt qua tập đoàn Nhân Hòa của Tô Duệ Hân như vậy, chỉ sợ là sẽ đắc tội với anh Lăng. Hiện giờ anh ta đang là Trung Hải Vương, lỡ như nổi giận thì sẽ là điều bất lợi đối với chúng ta”.

Bà cụ Tô nói: “Đây đơn thuần là cạnh tranh thương nghiệp, không có cách nào khác. Bà nghĩ là cho dù cậu Lăng có biết cũng sẽ không trách mắng chúng ta”.

Bà cụ Tô đã nói như thế, mọi người cũng không tiện nhiều lời nữa.

Tô Mộng Như nói: “Mọi người không hỏi thử xem Cửu gia kiếm lợi nhuận từ việc bán độc quyền thuốc thảo dược của chúng ta bằng cách nào sao?”

Tô Thần nói: ‘Quan tâm ông ta kiếm lợi nhuận thế nào để làm gì, chỉ cần có thể kiếm tiền là được rồi. Chỉ cần có thể đẩy nhà họ Tô chúng ta lên cái ghế tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải, những chuyện khác đều không quan trọng”.

Tô Mộng Như nói: “Em nghe nói gần đây đã phát hiện rất nhiều bệnh nhân nhiễm bệnh HIV ở vùng lân cận thị trấn Tào Dương. Có người rao bán thuốc giả ở chỗ đó. Có khả năng là chuyện này liên quan đến Cửu gia”.

Tô Thần nói: “Anh đã biết chuyện này”.

Tô Mộng Như nói: “Em còn nghe nói, Tô Duệ Hân đã xây dựng điểm chữa bệnh miễn phí ở thị trấn Tào Dương hai lần, kết quả đều bị người bán thuốc lậu đánh đập. Bây giờ Tô Duệ Hân đã bị đánh đến mức hôn mê bất tỉnh. Tô Duệ Hân đã từng xin nhà họ Tô giúp đỡ…”

Tô Mộng Như nói lại chi tiết đầu đuôi sự việc một lần, cuối cùng nói: “Nhưng mọi người đã từ chối, em cảm thấy như vậy không tốt. Mọi người không nên từ chối”.

Tô Thần nói: “Mộng Như, em có ý gì? Em đang trách chúng ta vô tình sao?”

Tô Mộng Như nói: “Em chỉ muốn nói là nhà họ Tô nên cư xử đúng mực và tử tế, không nên để lại sơ hở. Nếu không sẽ mang lại phiền phức cho nhà họ Tô”.

Tô Thần không cho là như vậy: “Các cuộc cạnh tranh trên thương trường là không có khói lửa chiến trường. Không phải anh chết thì sẽ là tôi chết. Em hoàn toàn không biết nó tàn khốc đến mức nào đâu. Những chuyện này là Cửu gia làm, không liên quan gì đến nhà họ Tô. Chúng ta chỉ bán độc quyền cho Cửu gia, có được khoản phí sáng chế kếch xù và được chia số lợi nhuận lớn là đủ rồi. Còn những chuyện khác không hề liên quan gì đến nhà họ Tô chúng ta”.

Tô Mộng Như hỏi lại: “Nói như vậy có nghĩa là mọi người ngầm đồng ý với chuyện ở thị trấn Tào Dương sao?”

Tô Thần bực tức nói: “Anh đã nói đây là chuyện của Cửu gia, không liên quan gì đến nhà họ Tô”.

“Không được, nhất định phải ngừng hợp tác với Cửu gia ngay lập tức. Nếu không sẽ khiến nhà họ Tô chúng ta lâm vào tình trạng muôn đời không thể cứu vãn!”, Tô Mộng Như lớn tiếng tranh cãi.

Tô Thần nói: “Em im miệng, đây là chuyện của tập đoàn Tô Thị, em không có quyền hỏi đến. Anh là tổng giám đốc của tập đoàn, anh có quyết sách riêng của mình”.

Tô Mộng Như biết mình có tranh cãi cũng vô ích, cô ta để lại một câu: “Nhà họ Tô chúng ta sớm muộn gì cũng bị hủy hoại vì sự độc ác của các người”.

Nói xong, Tô Mộng Như nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Tô Thần vô cùng bất lực.

Bà cụ Tô nói: “Tô Thần, Mộng Như tuổi nhỏ ngây thơ, không biết thương trường đáng sợ. Nói chuyện không biết chừng mực, cháu đừng để trong lòng. Cứ để nó đi đi. Còn có ba ngày nữa sẽ xuất bản báo cáo hàng tháng. Cháu chuẩn bị cẩn thận, nhất định phải dốc hết sức tuyên truyền. Sau khi báo cáo hàng tháng được công bố, bà sẽ đưa tận tay tư liệu cho Mã Đằng ngay lập tức để xin gia nhập vào thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải”.

Hiện giờ Công đoàn Trung Hải đã không còn là Công đoàn Trung Hải trước kia.

Sức ảnh hưởng của thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải không phải thứ mà thành viên đoàn chủ tịch trước kia có thể so sánh được.

“Nhà họ Tô ở trong tay chúng ta đã đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có. Một khi gia nhập đoàn chủ tịch, đó là vinh hạnh mấy đời người của nhà họ Tô chúng ta”, bà cụ Tô nói: “Để hoàn thành hành động vĩ đại này, bà lựa chọn Cửu gia là biện pháp duy nhất có tính khả thi. Cháu cứ đi chuẩn bị đi”.

Tô Thần nói: “Vâng, bây giờ cháu đi bắt đầu chuẩn bị ngay!”

...

Hai ngày nay, tâm trạng của Lăng Khôi rất tệ.

Anh bảo Huyết Vũ đi thu thập thông tin của ba tông sư võ thuật kia.

Kết quả khi Huyết Vũ bày thông tin trước mặt Lăng Khôi, anh lại thấy sợ hết hồn.

Càn Châu của Giang Bắc là nơi mà võ thuật cực kì hưng thịnh.

Nhà họ Bạch là ông trùm cấp cao của Càn Châu, là gia tộc lớn được lưu truyền hàng trăm nay. Bạch Kim Thu và Bạch Dương Định đều là tông sư võ thuật.

Còn về thực lực của hai đại tông sư này thì trong các bản tài liệu đều ghi chép không được chi tiết vì bọn họ rất ít khi ra tay. Nhưng tất cả dấu vết đều là bề ngoài, hai đại tông sư này đã đạt đến trình độ Khí Trầm Áp vào hai mươi năm trước.

Trước đây, hàng năm Diệp Vân Phong đều tặng rất nhiều lợi ích cho nhà họ Bạch.

Nhiều lần Diệp Vân Phong muốn dựa vào quyền thế của tỉnh Tam Giang đều là nhờ nhà họ Bạch làm cầu nối.

Thật khủng khiếp.

Nhưng thông tin về Trương sư huynh gần như là không có.

“Anh Lăng, quan hệ giữa Bạch Kim Thu và Diệp Vân Phong vô cùng mật thiết. Chuyện năm đó, Diệp Vân Phong nói mình không tham dự, tôi cảm thấy rất hoài nghi”.

Chương 312: Tô Duệ Hân sắp chết

Huyết Vũ nói ra nghi vấn của mình: “Vừa nghe thì lời Diệp Vân Phong nói không có vấn đề. Chuyện bí mật như vậy, bọn họ không cho Diệp Vân Phong biết cũng có vẻ hợp tình hợp lý. Nhưng nhiều năm qua, Diệp Vân Phong vẫn dựa vào quyền thế Trương sư huynh, để đảm nhiệm chức vụ ở tỉnh Tam Giang, được tỉnh Tam Giang che chở. Ông ta hoàn toàn có động cơ giúp đỡ Trương sư huynh hoàn thành chuyện lúc trước”.

“Nếu như Diệp Vân Phong thực sự tham gia vào cuộc điều tra vào ba năm trước thì nhà họ Diệp đừng ai mong có thể sống sót”, gương mặt Lăng Khôi lạnh như phủ băng.

Ba năm trước đây, ba đại tông sư đến Trung Hải điều tra Lăng Hiêu.

Vì cái gì?

Trong lòng Lăng Khôi biết rất rõ.

Hai chuyện, thứ nhất là tìm chứng cứ bôi nhọ danh tiếng của Lăng Hiêu, khiến Lăng Hiêu trở thành kẻ bán nước.

Thứ hai, giết hại người thân và bạn bè của Lăng Hiêu, diệt cỏ tận gốc.

Trước đây, Lăng Khôi bị buộc tội là kẻ bán nước cũng bởi vì một phần chứng cứ điều tra này. Mà những chứng cứ này rõ ràng là do mấy người Trương sư huynh hoàn thành.

Huyết Vũ nói: “Việc cấp bách là đi tìm Bạch Kim Thu và Bạch Dương Định, hỏi rõ bọn họ”.

Lăng Khôi lắc đầu: “Vô ích thôi, không hỏi được gì đâu. Thế lực đen tối đứng sau lưng có thể vượt qua tưởng tượng của tôi và cô”.

Gương mặt Huyết Vũ lạnh như băng: “Vậy phải xử lý thế nào? Chẳng lẽ manh mối đến đây lại bị đứt đoạn mất sao?”

Lăng Khôi nói: “Mấu chốt nằm ở Trương sư huynh này. Ông ta mới là người thực thi chuyện đó, nhất định phải điều tra được tin tức của ông ta. Chúng ta không thể tự mình giải quyết được cả Càn Châu, Giang Bắc. Nếu như bây giờ không làm rõ thân phận và bối cảnh của Trương sư huynh thì chúng ta không thể tùy tiện hành động, nếu không chúng ta sẽ thua”.

Ba năm trước đây, Lăng Khôi đã thua.

Cái giá phải trả chính là tính mạng của năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha. Còn có vô số sinh mệnh của phủ Trấn Đông Vương!

Lăng Khôi có thể sống sót, đây là cái giá của biết bao nhiêu người đã hi sinh mới đổi lấy được.

Nếu như tiếp tục thua thì sẽ không còn gì nữa.

Huyết Vũ nói: “Vậy tôi sẽ tiếp tục đi điều tra!”

Lăng Khôi gật đầu nói: “Ừ”.

Ngay lúc này, điện thoại của Lăng Khôi đổ chuông.

Là Chu Lam gọi tới.

Hả?

Trước đây bà ta rất coi thường anh, xưa nay chưa từng chủ động liên hệ với anh.

Có chuyện gì sao?

Lăng Khôi thẳng thừng nhấn nút từ chối cuộc gọi.

Lăng Khôi không có thiện cảm với Chu Lam.

Kết quả chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Có vẻ rất khẩn cấp.

Lăng Khôi đành phải bắt máy: “Alo…”

Vừa mới mở miệng, bên trong đã vang lên tiếng gào thét của Chu Lam: “Lăng Khôi, cậu mau tới bệnh viện ngay. Duệ Hân bị người ta đánh bị thương nặng đến mức hôn mê, đang ở trong phòng cấp cứu”.

Cái gì?

Lăng Khôi không hỏi nhiều, mà đứng bật dậy lao ra khỏi cửa phòng.

Khi anh chạy đến thị trấn Tào Dương, chỉ nhìn thấy Tô Duệ Hân đang được cấp cứu ở bên trong phòng cấp cứu của trung tâm y tế địa phương.

Ngô Giai Giai, Tô Ba, Chu Lam và Tô Chính đều đang lo lắng đợi ngoài cửa.

“Chuyện này là thế nào?”

Lăng Khôi hết sức sốt ruột, trừng mắt nhìn Tô Ba.

Tô Ba không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi, cúi đầu kể lại chuyện đã xảy ra một lần, cuối cùng nói: “Duệ Hân bị một kẻ hung ác dùng cuốc đánh mạnh vào đầu nên ngất xỉu. Tình huống khẩn cấp, không kịp đưa đến bệnh viện thành phố, đành phải cấp cứu ở đây”.

Ngô Giai Giai vội vàng nói: “Chúng tôi đã điều động bác sĩ của bệnh viện Nhân Hòa đến, đang trên đường tới đây”.

Trình độ của trung tâm y tế ở đây rất thấp, không khác gì một bệnh viện cộng đồng, còn chưa phải là bệnh viện cấp hai, mà là bệnh viện cấp một sơ cấp nhất.

"Tại sao không nói sớm? Hả?", Lăng Khôi nhấc bổng Tô Ba lên: “Tại sao không nói sớm hơn?”

Lăng Khôi giống như một con thú dữ đang nổi giận khiến Tô Ba sợ đến mức cả người run rẩy: “Thật ra vào lần đầu tiên viện trợ ở thị trấn Tào Dương, tôi đã đề nghị nói cho anh biết. Nhưng Duệ Hân không cho tôi nói, cô ấy nói không muốn làm phiền anh. Cho dù làm phiền anh, anh cũng sẽ không quan tâm cô ấy”.

"Đồ vô dụng! Anh là tên vô dụng! Nếu Duệ Hân có gì bất trắc thì tôi sẽ không tha cho anh”, Lăng Khôi ném Tô Ba xuống đất, sau đó mới chán chường ngồi xổm ở cửa.

Trái tim anh đang run rẩy.

Nó chưa bao giờ đập nhanh giống như lúc này.

Cả người nổi da gà, da đầu tê rần.

Chu Lam ở bên cạnh dựa vào góc tường, khóc lớn không ngừng. Tô Chính lẳng lặng ngồi ở đằng kia. Đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật.

“Cô, chú, thật sự xin lỗi. Là cháu không bảo vệ tốt cho Duệ Hân”, Lăng Khôi xoay người, khom lưng chín mươi độ về phía hai người: “Duệ Hân là một cô gái tốt, người tốt nhất định sẽ được đền đáp”.

Chu Lam xông lên, không nói lời nào đã tát Lăng Khôi một bạt tai: “Chuyện này cũng tại vì cậu. Nếu lúc trước không phải vì cậu nhất quyết đòi ly hôn, Duệ Hân sẽ không đơn độc một mình, không ai quan tâm chăm sóc”.

Lăng Khôi ngơ ngác đứng tại chỗ, tiếp nhận cú tát này.

Đánh hay lắm!

Lăng Khôi cũng muốn tát vào má mình vài cái.

Nếu Tô Duệ Hân xảy ra chuyện không may thì cả đời này Lăng Khôi sẽ không tha thứ cho mình.

“Chu Lam, bà đang làm gì thế? Chuyện này không thể trách Lăng Khôi được!”, Tô Chính vội vàng khiển trách.

Chu Lam nổi điên gào lên: “Tôi chỉ có một đứa con gái, mặc dù nó không phải do tôi sinh ra nhưng tôi đã nhìn nó lớn lên từ nhỏ, tôi đã sớm xem con bé như con gái ruột của mình. Nếu như Duệ Hân xảy ra chuyện gì không may, tôi cũng không muốn sống nữa… Hu hu hu!”

“Bà im miệng! Dám nói như vậy nữa thì tôi sẽ đánh chết bà!”, bỗng nhiên Tô Chính nổi trận lôi đình.

Trước nay ông ấy chưa từng nổi giận như vậy.

Mặc dù Lăng Khôi đang tức giận nhưng vẫn nghe thấy điều bí ẩn trong đó.

Tô Duệ Hân không phải do Chu Lam sinh ra.

Có điều, Lăng Khôi cũng không suy nghĩ nhiều.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra toang.

"Không xong rồi! Chảy máu rất nhiều, sọ não chảy rất nhiều máu, tôi không cầm được máu!”, bác sĩ phẫu thuật chính vội vàng lao ra, vẻ mặt hoảng hốt: “Tôi không làm được, điều kiện chữa bệnh ở nơi này có hạn, mọi người mau chuyển đến bệnh viện khác, nhanh lên! Bệnh nhân có thể chết bất cứ lúc nào!”

Mấy nhân viên y tá đi ra theo cũng hoảng sợ ra mặt.

“Từ trước tới nay chúng tôi chưa từng gặp bệnh nhân bị chảy máu sọ não nhiều đến thế”.

“Tôi cũng đã sớm nói rồi, điều kiện chữa trị của bệnh viện chúng tôi có hạn, không thể phẫu thuật. Các người cứ nhất định phải phẫu thuật ở đây, bây giờ xảy ra chuyện… Mau đưa đến bệnh viện lớn”.

“...”

“Duệ Hân! Con gái ơi!”, Chu Lam điên cuồng gào thét, tức ngực khó thở, phun ra một ngụm máu tươi, ưỡn lưng rồi ngã phịch xuống đất.

“Chu Lam…” Tô Chính hoảng sợ.

“Cút!”, Lăng Khôi mạnh mẽ đẩy bác sĩ ra, rồi lao vào phòng phẫu thuật.

“Cậu không thể vào. Bên trong là môi trường vô khuẩn, cậu thế này sẽ hại chết bệnh nhân. Ngăn cậu ta lại!"

Mấy bác sĩ muốn kéo Lăng Khôi lại, kết quả bị anh thô bạo đẩy xuống đất.

Bọn họ sao có thể ngăn được Lăng Khôi chứ?

Anh xông vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy Tô Duệ Hân đang nằm trên bàn mổ.

Cả người Tô Duệ Hân được che lại bằng vải vô khuẩn, chỉ có phần đầu lộ ra, phía sau đầu còn có miệng vết thương chưa được khâu lại, một lượng lớn máu cứ thế chảy ra ngoài.

Trông cứ như đầu bị nứt toác, một lượng lớn máu chảy lênh láng.

Không khác gì một xác chết.

Dù là người giống như Lăng Khôi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng bị dọa sợ phát khiếp.

Trái tim anh vỡ vụn.

“Duệ Hân, anh tới rồi đây!”, Lăng Khôi tiến lên một bước, cố gắng khống chế không phóng ra nội kình, cảm nhận vết thương của Tô Duệ Hân.

Sau đó Lăng Khôi bị dọa đến mức cả người run rẩy.

Vỏ não bị thương nặng!

Xương sọ đã nứt vỡ.

Cho dù có là cao thủ giống như Lăng Khôi, nếu như bị thương nặng như vậy, anh cũng sẽ chết.

Huống hồ Tô Duệ Hân còn là một người bình thường.

Não của cô đã rơi vào cảnh chết lâm sàng!

Chương 313: Cô có cách mà, đúng không?

Một người phụ nữ trói gà không chặt như Tô Duệ Hân bị đánh ra nông nỗi này.

Đám người cầm thú này có còn là người nữa hay không?

Người phụ nữ của Lăng Khôi tốt bụng là thế, mà các người lại đối xử với cô ấy như vậy?

Đợi đấy, tất cả các người sẽ phải chết!

Đều phải chết!

Nhưng Lăng Khôi cũng biết rõ, bây giờ không phải lúc để nổi giận, nên đã kiềm chế ngọn lửa giận khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Lăng Khôi kiểm tra vết thương của Tô Duệ Hân nhiều lần.

Tim vẫn còn đập, nhưng não bộ thì không có phản ứng.

Cứ thế này thì trái tim sẽ không tiếp tục đập được bao lâu nữa.

Một đội ngũ chuyên gia y tế hàng đầu của bệnh viện Nhân Hòa vội vàng bước tới, tiến vào phòng phẫu thuật rồi đuổi Lăng Khôi ra ngoài.

Lần này, anh không cố chấp nữa.

Anh siết chặt nắm đấm, nói với mấy vị chuyên gia: “Tôi là chồng của Duệ Hân, cầu xin các vị nhất định phải cứu lấy cô ấy!”

Lăng Khôi, gần như đang cầu xin thảm thiết.

Anh là Hiêu Vương, trước giờ chưa từng cầu xin bất cứ ai.

Mặc dù Lăng Khôi biết có thể Tô Duệ Hân không qua khỏi, nhưng vẫn hi vọng kì tích sẽ đến.

“Anh yên tâm, sếp Tô là tổng giám đốc của chúng tôi, đối xử rất tốt với mọi người. Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức để cứu cô ấy”.

Thái độ của mấy vị chuyên gia rất tốt.

Sau khi ra ngoài, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại lần nữa, trái tim của Lăng Khôi giống như đã chết.

Kì tích nhất định kì tích sẽ đến.

Mười mấy phút sau, bác sĩ phẫu thuật chính bước ra, cúi người thật sâu trước Lăng Khôi: “Xin lỗi anh, năng lực của chúng tôi có hạn, đầu của sếp Tô bị vật nặng đánh mạnh, vỏ não bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn tới việc não chết lâm sàng. Cho dù thần tiên có hạ phàm cũng vô ích”.

Những bác sĩ khác đi theo sau cũng cúi người xuống.

Bịch!

Lăng Khôi đứng không vững, ngã phịch xuống đất.

“Duệ Hân, cứ thế mà chết sao?”

“Một người còn đang sống sờ sờ, cứ thế không còn nữa... nói mất là mất”.

Hai tay Lăng Khôi ôm lấy mặt, nước mắt giàn giụa.

Lòng đau như cắt.

Lúc này Tô Ba chạy đến trước mặt Lăng Khôi quỳ xuống nói: “Xin lỗi Lăng Khôi. Là tôi không bảo vệ tốt cho Duệ Hân. Nếu có thể tôi hi vọng kẻ chết là mình, nửa năm nay sếp Tô đối xử rất tốt với tôi. Sếp Tô là người lương thiện nhất mà tôi từng gặp. Dịch bệnh ở đây vốn không liên quan tới cô ấy, cô ấy còn muốn năm lần bảy lượt phải tới đây, tôi không có cách nào ngăn cản cô ấy, xin lỗi... xin lỗi!”

“Hu hu hu... xin lỗi, Duệ Hân, xin lỗi!”

Lăng Khôi đau đớn hét lên.

“Anh chỉ biết lo làm việc của anh, anh chỉ lo đi hoàn thành hoài bão của mình, lại chưa từng thật sự để tâm tới cảm nhận của em. Xin lỗi, xin lỗi em...”

“Anh đã đánh mất quá nhiều thứ, em là người mà anh muốn bảo vệ nhất. Đừng, đừng rời bỏ anh”.

“Tô Duệ Hân!”

Lăng Khôi ngửa đầu lên trời hét lên.

“Mong anh hãy nén bi thương, chúng tôi rất lấy làm tiếc”, mấy vị bác sĩ vẫn đang không ngừng xin lỗi.

“Cút mau, cút hết cho tôi!”

Lăng Khôi đột nhiên đứng dậy, đẩy bác sĩ ra, xông vào phòng phẫu thuật, tiến đến ôm Tô Duệ Hân lên.

“Anh làm gì thế? Sếp Tô đã chết, anh muốn sếp Tô chết không nhắm mắt à? Anh đặt xuống cô ấy cho tôi”, Ngô Giai Giai điên cuồng kéo Lăng Khôi lại.

“Cút!”

Lăng Khôi nhấc chân đạp Ngô Giai Giai ra rồi lao ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Còn có hi vọng, còn hi vọng được cứu...”

Trong miệng Lăng Khôi lẩm bẩm như niệm thần chú.

Bây giờ chỉ còn một người có thể cứu được Tô Duệ Hân.

Ai?

Tô Kinh Hồng.

Cô ấy là một vị thần y cực kì thần bí.

Lăng Khôi bước đến trước mặt Tô Chính, hơi ngừng lại, nói: “Bố vợ, mong bố hãy chăm sóc tốt cho mẹ. Đợi con đưa Duệ Hân trở về!”

Dứt lời, anh lao ra khỏi bệnh viện: “Duệ Hân, em phải kiên cường, kiên cường lên!”

Ngô Giai Giai bất lực nhìn Lăng Khôi đưa Tô Duệ Hân rời đi, quay người kéo lấy Tô Chính: “Chú ơi, sao chú không ngăn Lăng Khôi lại? Anh ta muốn đưa Duệ Hân đi đâu?”

Tô Chính thở dài nói: “Kệ cậu ấy đi”.

Ngô Giai Giai rất ngạc nhiên, nhưng cũng không tiện nói nhiều.

Tô Chính nói: “Mau đưa Chu Lam đến trụ sở chính của bệnh viện Nhân Hòa, tìm bác sĩ giỏi nhất. Tim của bà ấy không được khỏe, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện nữa”.

...

Lăng Khôi lái xe nhanh như bay.

Vượt sông vượt núi, đến hồ nước sâu của sông Vọng Cổ nằm trên vách đá ngoài địa phận của Trung Hải bằng tốc độ nhanh nhất.

Một lần nữa đến với ngôi nhà tranh.

Anh thấy Tô Kinh Hồng đang ngồi soi gương, tỉ mẩn quan sát gương mặt mình.

Còn Tiểu Thanh thì đang đứng sau lưng Tô Kinh Hồng chải tóc cho cô ấy.

“Tô Kinh Hồng, cầu xin cô hãy cứu lấy vợ tôi!”

Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân quỳ xuống đất nói: “Cầu xin cô, cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm!”

Một Hiêu Vương danh tiếng lẫy lừng.

Lúc này đang quỳ xuống.

Tiểu Thanh nói: “Ôi trời, anh đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Ghê gớm như vậy sao có thể dễ dàng quỳ xuống chứ? Nếu bị người khác biết thì uy tín của anh sẽ bị mất sạch đấy”.

“Tôi không đùa, vợ tôi bị người ta đánh vào đầu, não bộ đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Xin thần y Tô hãy cứu lấy vợ tôi”, nước mắt của Lăng Khôi cứ thế rơi lã chã.

Tô Kinh Hồng quay đầu, yên lặng nhìn Tô Duệ Hân trong vòng tay của Lăng Khôi.

Lăng Khôi thấy cô ấy vẫn không lên tiếng, cao giọng nói: “Nếu cô vẫn còn để ý gương mặt mình, vậy thì tôi cũng rạch vài nhát đao lên mặt tôi, để tôi và cô đều giống nhau. Từ nay về sau tôi giống cô”.

Lăng Khôi lập tức lấy con dao ngắn của mình ra định rạch lên mặt mấy nhát.

Một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên giữ lại tay của Lăng Khôi: “Đưa vào trong”.

“Cảm ơn”, Lăng Khôi rưng rưng nói cảm ơn, rồi vội vàng đặt Tô Duệ Hân xuống giường.

Tô Kinh Hồng ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương, hơi nhíu mày nói: “Ai ra tay mà nặng vậy?”

Lăng Khôi lắc đầu: “Tôi vẫn chưa biết, vừa biết tin là tôi đưa cô ấy đến đây ngay”.

Tô Kinh Hồng đưa tay ra, năm ngón tay linh hoạt không ngừng gõ lên đầu của Tô Duệ Hân, mỗi lần gõ đều nhận được nhiều tín hiệu phản hồi, cứ như sóng rađa và tia X-quang.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới thu tay lại nói: “Đúng là đã chết não. Nhưng vẫn còn một cơ hội để sống. Tôi có thể xử lý việc xuất huyết não, cũng có thể khâu lại vết thương, nhưng không có cách nào khiến cô ấy tỉnh lại”.

Lăng Khôi kiềm chế kích động nói: “Vậy phải làm thế nào cô ấy mới tỉnh lại được?”

Tô Kinh Hồng phất tay, tỏ ý bảo anh ra ngoài.

Lăng Khôi không hỏi nhiều, ngoan ngoãn lùi ra khỏi phòng.

Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra.

“Anh có thể đi vào rồi”, giọng nói mệt mỏi của Tô Kinh Hồng vang lên từ bên trong.

Lăng Khôi vừa bước vào liền thấy máu chảy trên đầu Tô Duệ Hân đã được xử lý xong, cũng đã được truyền đủ lượng máu đã bị mất. Cơ thể vốn nhợt nhạt tái mét của cô đã hồng hào trở lại.

Hả?

Vốn dĩ cần phải tìm nhóm máu phù hợp để truyền mới cải thiện được tình trạng mất nhiều máu.

Tại sao Tô Kinh Hồng không làm gì cả mà vẫn có thể bổ sung máu cho Tô Duệ Hân?

Nhưng Lăng Khôi không hỏi nhiều.

Tô Kinh Hồng cực kì mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, một lúc lâu sau mới nói: “Vết thương của cô ấy đã được xử lý xong, không còn chảy máu sọ não nữa. Mạch máu não của cô ấy bị vỡ tôi đã khâu lại rồi, nhưng cô ấy không tỉnh lại được”.

Lăng Khôi nói: “Cô có cách mà đúng không?”

Chương 314: Khó xử

Tô Kinh Hồng nói: “Chết não, với y học thông thường thì không giải quyết được. Nhưng ở Trung Hải có một người có thể khiến cô ấy tỉnh lại”.

Lăng Khôi nói: “Mời thần y Tô cứ nói. Chỉ cần vợ tôi có thể tỉnh lại, đời này tôi can tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho cô”.

Tô Kinh Hồng cẩn thận nhìn Lăng Khôi, cuối cùng hỏi: “Nghe thấy tên gọi người hành động trong bóng tối bao giờ chưa?”

“Nghe rồi, là Thủy Nguyệt”, Lăng Khôi không giấu giếm, sau đó trong lòng kinh ngạc.

Tô Kinh Hồng nói: “Người hành động trong bóng tối có một thủ đoạn đặc biệt – thuật ‘Song Thể Đồng Tâm’, còn gọi là thuật kiểm soát tâm trí. Nếu Thủy Nguyệt dùng thuật này để kích thích ý thức tinh thần của cô ấy, cô ấy có thể sẽ tỉnh lại. Nhưng vỏ não của cô ấy đã bị tổn thương không thể cứu vãn, cho dù có tỉnh lại, có bị mất hay thiếu ý thức không thì tôi không biết”.

“Cảm ơn cô, Tô Kinh Hồng”, Lăng Khôi dập đầu lần nữa.

“Đừng phí thời gian nữa, mau đi tìm Thủy Nguyệt đi, càng sớm càng tốt”, Tô Kinh Hồng khua tay nói.

Lần này cô ấy không tính toán với Lăng Khôi nữa.

Rất kì quái.

Phải biết rằng,Tô Kinh Hồng giống Thủy Nguyệt, đều không phải phụ nữ bình thường. Lần trước Lăng Khôi tới cầu thầy trị bệnh, Tô Kinh Hồng làm khó đủ bề.

Mà lần này cô ấy không nói nhiều lời đã giúp đỡ, khiến cho Lăng Khôi rất bất ngờ.

“Ơn này của cô không thể đền đáp bằng lời, tôi đời này khó quên. Tạm biệt”, Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân lên, lao thẳng ra ngoài.

Thấy bóng lưng rời đi, gương mặt của Tô Kinh Hồng không còn kiên trì nữa, lộ ra vẻ ưu sầu sâu sắc, trong đôi mắt không biết vì sao mà lại rơi lệ.

Tiểu Thanh lấy làm lạ hỏi: “Chị, sao chị lại khóc?”

Tô Kinh Hồng nói: “Có hạt cát bay vào trong mắt chị”.

“Ở đây toàn là đá là đá, lấy đâu ra cát chứ?”, Tiểu Thanh kì quái nói.

“Chị nói có là có, em phiền thế nhỉ, cút đi”, Tô Kinh Hồng quay người, giơ tay lên lau nước mắt.

...

Thị trấn Tào Dương thuộc quận Vọng Giang, nằm ở gần Trung Hải.

Quận Vọng Giang cực kì tồi tàn, kinh tế không phát triển, địa hình đồi núi chiếm ưu thế, không cách nào mở rộng được bất động sản. Vì vậy nơi đây có nhiều thị trấn, mối liên hệ với thế giới bên ngoài không mấy chặt chẽ, còn mang đậm nét phong tục tập quán.

Quan trọng hơn là bến cảng giữa hai bờ của quận Vọng Giang và Càn Châu của Giang Bắc thường xuyên có tàu qua lại.

Vị trí của Tứ Phương Quán cách quận Vọng Giang không xa.

Quận Vọng Giang có mười ba thị trấn, ở đây có gần bảy trăm nghìn nhân khẩu.

Trong số các quận của Trung Hải thì số nhân khẩu như vậy được coi là thấp.

Nhưng những ngày này, các thị trấn của quận Vọng Giang lại bùng phát các ổ dịch lớn.

Mới đầu, có vài nghìn người bị nhiễm, nhưng tốc độ lây lan nhanh chóng đạt tới con số hai mươi nghìn người, khiến lòng người sợ hãi.

Theo lý mà nói, loại bệnh HIV này có thời gian ủ bệnh rất dài, trước đó sẽ khó mà xuất hiện triệu chứng, nhưng sau khi tên khỉ gầy và anh Đầu Trọc truyền bệnh thông qua các xe máu, thì bệnh này chỉ cần một ngày là đã xuất hiện triệu chứng.

Mười mấy nghìn bệnh nhân, dẫn tới kết quả là thuốc của anh Đầu Trọc đã được bán hết sạch!

Tên khỉ gầy thấy tình hình như vậy thì rất sợ hãi, nhiều lần tìm anh Đầu Trọc nói chuyện, hắn lo sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nhưng anh Đầu Trọc chẳng bận tâm, ngược lại rất phấn khích, còn muốn tiếp tục mở rộng quy mô.

Để chuẩn bị mở rộng quy mô, anh Đầu Trọc ngay lập tức đến tìm Cửu gia.

Cửu gia là ông trùm ở Vọng Giang. Một lão già sáu mươi tuổi, mặc áo choàng dài, lúc mở miệng nói chuyện để lộ ra hai cái răng vàng, tay chống gậy, chỉ cao một mét sáu nhưng lại có khí chất hiên ngang, nghiêm nghị.

Nhìn qua bản kế hoạch của anh Đầu Trọc, Cửu gia trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Kế hoạch này không tệ nhưng quy mô có thể lớn hơn chút nữa. Khiến cho quận Vọng Giang có khoảng tầm bảy mươi nghìn người nhiễm bệnh”.

Kế hoạch của anh Đầu Trọc là khiến bốn mươi nghìn người nhiễm bệnh.

Hắn cho rằng kế hoạch này đã rất lớn rồi, không ngờ sự tham lam của Cửu gia còn lớn hơn.

"Được. Tôi lập tức đi điều chỉnh”, anh Đầu Trọc lập tức nhận lệnh, sau đó nói: "Tất cả đều làm theo kế hoạch của ông, Tô Duệ Hân đã bị đánh chết”.

Cửu gia gật đầu: "Ừ, tốt lắm. Làm tốt việc của cậu đi, những việc còn lại tôi sẽ lo liệu”.

Anh Đầu Trọc vui vẻ rời đi.

Chẳng mấy chốc, bảy mươi nghìn người ở quận Vọng Giang đã bị nhiễm bệnh.

Dấy lên một sự hoang mang tột độ.

Tin tức rất nhanh đã truyền tới Công đoàn Trung Hải.

Tất cả người dân Trung Hải đều quan tâm tới chuyện này.

Mã Đằng không thể không triệu tập hội ủy viên của Công đoàn Trung Hải, trưng cầu ý kiến của mọi người.

Cửu gia là thành viên của Công đoàn Trung Hải, tự mình tới Công đoàn Trung Hải, lên án sự sai sót của tập đoàn Nhân Hòa, chỉ trích hai lần cứu trợ thất bại của tập đoàn Nhân Hòa dẫn tới dịch bệnh bùng phát ở thị trấn Tào Dương.

Cả Công đoàn Trung Hải bùng nổ.

Tất cả mũi nhọn đều đồng loạt chĩa vào tập đoàn Nhân Hòa.

Tập đoàn Nhân Hòa trở thành đối tượng bị người người chửi rủa.

Mã Đằng biết được điều này, cả người như rơi xuống hầm băng.

Chuyện này là thế nào?

Sao trong cuộc họp hội ủy viên Công đoàn Trung Hải Cửu gia ở quận Vọng Giang lại dám công khai đổ hết trách nhiệm của tất cả việc này lên đầu tập đoàn Nhân Hòa?

Còn lấy ra một tập chứng cứ dày cộp, gần như đã định đoạt tội ác của tập đoàn Nhân Hòa.

"Hội trưởng Mã, ông là hội trưởng của Công đoàn Trung Hải, là tấm gương sáng của mọi người. Ông nhiều lần nói với chúng tôi rằng, chúng tôi không được làm việc xấu. Bây giờ có người làm việc xấu thì có phải ông nên giải quyết rồi không?", Cửu gia chống gậy đứng dậy, vứt lại vấn đề nan giải cho Mã Đằng.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Cửu gia của quận Vọng Giang, chẳng qua cũng chỉ là một ủy viên bình thường mà thôi, sao ông ta dám công khai bắt bẻ Mã Đằng như vậy chứ?

Ông ta điên rồi à?

Bà cụ Tô cũng có mặt ở đây, mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng.

Chỉ cần nhìn thấy tập đoàn Nhân Hòa suy yếu thì bà ta lập tức vui mừng khôn xiết.

Đứa con riêng Tô Duệ Hân rời khỏi nhà họ Tô rồi thì cho rằng có thể làm được chuyện lớn sao?

Bây giờ đã gặp báo ứng rồi đấy.

Bà cụ Tô cũng đã xem những tài liệu này. Bây giờ nói công khai trước mặt mọi người thì tập đoàn Nhân Hòa khó mà tránh được cái chết.

Cửu gia nói: "Hội trưởng Mã, chuyện này mong ông cho chúng tôi một lời giải thích. Quận Vọng Giang của tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả đều là do tội ác mà tập đoàn Nhân Hòa gây ra, nếu ông xử lý không thỏa đáng, chỉ sợ khó mà thu phục lòng người”.

Mọi người cũng không dám tỏ thái độ.

Bọn họ đều cảm nhận được sự khó xử.

Mã Đằng thật sự không biết làm thế nào.

Ông ấy hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng ông ấy biết Tô Duệ Hân tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân.

"Chuyện này rất trọng đại, tôi cần tự mình đi điều tra”, Mã Đằng bắt đầu đưa đẩy vấn đề.

Nhấn Mở Bình Luận