Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

Chương 71: Bà xã, mời ngồi!

“Giả ngầu!”, Thục Thanh nói với theo bóng lưng Lăng Khôi với vẻ bất mãn: “Ông nội, tên này giả ngầu quá lố rồi. Ở thành phố Trung Hải, rất ít người dám tỏ vẻ trước mặt ông”.

Ông cụ Đường cười nói: "Cao nhân có chút khác người cũng là chuyện bình thường, ông không để tâm đâu”.

Đường Thục Thanh phản bác nói: "Ông nội, ông cũng coi trọng anh ta quá rồi đấy, anh ta mà cũng được coi là cao nhân sao?”

Ông cụ Đường nói: "Chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được chỗ thiết sót trong quyền pháp của ông, lại còn có thể nhận ra được việc ông bị thương phủ tạng thông qua hô hấp trong quyền pháp của ông. Ở toàn bộ thành phố Trung Hải này không có mấy người có thể làm được như vậy. Người như thế không phải cao nhân thì là gì chứ?”

Đường Thục Thanh vẫn dai dẳng: "Ông à, sao ông cứ nói giúp người ngoài thế hả? Ở độ tuổi này của ông, phủ tạng có vấn đề cũng là điều rất bình thường mà, chỉ cần là người có hiểu biết một chút đều có thể nói phủ tạng của ông có vấn đề cả”.

Thực ra, những gì cô ta nói cũng không sai, đối với một ông già ngoài bảy mươi tuổi thì kiểu gì phủ tạng chẳng có vấn đề!

Ông cụ Đường nói: "Cho dù cháu nói đúng, nhưng cậu ấy nhìn qua đã biết khuyết điểm trong quyền pháp của ông thì cháu nghĩ sao? Ông đã luyện Thái Cực Quyền mấy chục năm, không dám nói là tông sư, nhưng chí ít cũng đến mức tinh thông điêu luyện. Ở thành phố Trung Hải có mấy người nhìn ra được nhược điểm trong quyền pháp của ông chứ?”

Đường Thục Thanh sững sờ, không nói nên lời.

Ông cụ Đường nói tiếp: "Cậu ấy không chỉ nhìn ra được tiết tấu không hợp lý trong quyền pháp của ông mà còn đưa ra được cách hay để kết hợp giữa bên trong và bên ngoài. Có được bao nhiêu người có được sự hiểu biết như vậy đây?”

Đường Thục Thanh lẩm bẩm một mình: "Lẽ nào anh ta thực sự là một cao thủ?”

Ông cụ Đường thở dài: "Thành phố Trung Hải vốn là nơi đất thiêng, nhiều nhân tài kiệt xuất, từ xưa rới nay khôngthiếu nhân tài. Ba năm trước, sau khi xảy ra sự việc ở núi Tuyết Long ở sát biên giới của thành phố Trung Hải, thành phố Trung Hải đã thu hút rất nhiều cao thủ đến định cư. Ngày nay thành phố Trung Hải lòng người khó đoán, nhân tài ẩn dật. Cháu tuyệt đối không được kiêu ngạo!”

Đường Thục Thanh không thể phản bác liền nói: "Nếu như ông nội thích người này như vậy, cháu sẽ cho người đi nghe ngóng xem, kêu anh ta đến nhà gặp ông là được rồi”.

"Đừng lỗ mãng. Người ta là cao nhân, không được cưỡng cầu. Cháu có thể để ý một chút đến động thái của người này, nhưng nhất định phải tôn trọng cậu ấy”, ông cụ Đường nghiêm nghị nói.

“Vâng, cháu nhớ rồi”, Đường Thục Thanh hiếm khi thấy ông mình nghiêm túc như vậy, biết rõ việc này không nên bất cẩn.

Buổi tối ngày hôm sau, Lăng Khôi đến cổng bệnh viện Bình An từ rất sớm, chuẩn bị đón Tô Duệ Hân tan làm về.

Anh lái con Chevrolet của Thất Lạc Diệp có phần bắt mắt.

Mặc dù xe tốt nhưng quần áo tương đối bình thường, tuy rằng quần áo không có vết vá, nhưng chất lượng da kém và lộ nhiều sợi chỉ, vừa nhìn đã biết ngay đó là đồ vỉa hè mấy chục tệ.

Tô Duệ Hân nhìn thấy vậy liền tối sầm mặt: “Lăng Khôi, bộ quần áo này của anh ở đâu ra vậy?”

"Anh mới mua đấy, anh phải chọn rất lâu ở chợ đấy, ông bà chủ nói anh mặc rất vừa vặn, rất hợp với khí chất của anh”, Lăng Khôi nói mà chỉ khiến cho Tô Duệ Hân muốn nổi xung lên cho anh một phát/cái tát.

Anh ta bị ngốc hay sao?

Anh đến cửa hàng người ta mua quần áo, cho dù anh mặc xấu như ma lem, người ta cũng sẽ khen anh có khí chất, biết không hả?

Tô Duệ Hân liếc nhìn thời gian, không vui nói: "Sắp không kịp nữa rồi, đi thôi!”

Lúc này, Lăng Khôi tỏ vẻ ngầu ấn chìa khóa xe, chiếc đèn xe Chevrolet nhấp nháy, phát ra một tiếng ‘tít’.

"Chiếc xe này".

"Bạn của anh sợ anh ra ngoài không được đàng hoàng nên cho anh mượn lái một thời gian”, Lăng Khôi chủ động mở cửa xe ghế phụ và mỉm cười nói: “Bà xã, mời lên xe!”

“Anh lại có người bạn giàu có như thế cơ à, khá quá nhỉ!”, Tô Duệ Hân lẩm bẩm, sau đó ngồi lên xe.

Xe nổ máy và chạy rất chậm.

Cảm giác có vợ ngồi bên cạnh mình là một kiểu hạnh phúc bao lâu nay mới có, Lăng Khôi trân trọng cảm giác này, vì vậy anh không lái xe nhanh.

“Lăng Khôi, người ta lái xe điện cũng còn nhanh hơn anh, anh đi nhanh lên một chút có được không?”, Tô Duệ Hân liên tục nhận mấy cuộc gọi giục cô, nên cô chỉ còn cách giục Lăng Khôi. Anh nói: “Vậy em ngồi cho vững vào nhé!”

Vừa dứt lời, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, cảm giác bị đẩy mạnh về phía sau khiến Tô Duệ Hân hết hồn, không khỏi cảm thán. Cô bất giác nắm chặt vai Lăng Khôi, không dám nhìn về phía trước.

Anh tăng tốc hết cỡ, chiếc xe nhanh chóng đến một nhà hàng hàng đầu ở quận Khôn Sa – Đắc Nguyệt Lâu.

Đây là một nhà hàng nằm trong một tòa nhà vườn, có núi, có sông, có rừng cây, có cây cầu nhỏ và nước chảy, vô cùng sang trọng. Ở cổng lớn có bao nhiêu xe sang đang đậu, xe nào cũng có giá khởi điểm từ tám chín mươi nghìn tệ.

Con xe Chevrolet của Lăng Kiệt thuộc tầng lớp trung lưu, cũng coi như không tệ, nhưng nếu dừng lại ở đây cũng cảm thấy hơi mất mặt.

“Duệ Hân, cuối cùng cậu cũng đến rồi”. Trương Lộ tiến lên nắm lấy tay Tô Duệ Hân: “Chúng mình chờ cậu lâu lắm rồi đấy, mau vào trong thôi”.

Trương Lộ coi như không nhìn thấy Lăng Khôi đang ở bên cạnh.

Lăng Khôi cũng không quan tâm, anh đút tay vào túi quần, đi theo phía sau bước vào.

Sảnh Thủy Nguyệt.

Đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy một khoảng sân rộng lớn với những căn chòi, những làn nước và hòn non bộ. Phía trước hòn non bộ là một căn chòi xây dựng đứng trên mặt nước. Hơn chục nam nữ đã ngồi sẵn ở đó.

Sự xuất hiện của Tô Duệ Hân khiến bầu không khí bỗng trở nên sôi nổi hơn.

Trước đây khi còn học trung học, Tô Duệ Hân không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là một trong những hoa khôi của trường cấp ba Khôn Sa, có vô số người theo đuổi. Ngay cả Trần Côn, lớp trưởng lúc đó cũng là người theo đuổi cô.

Chỉ tiếc là Tô Duệ Hân chuyên tâm vào việc học và không đồng ý sự theo đuổi của bất kỳ ai.

"Đã bao nhiêu năm trôi qua, Duệ Hân càng ngày càng xinh đẹp. Thật không hổ danh là hoa khôi lớp lúc trước của chúng ta”.

"Hơn thế nữa, bệnh viện Bình An do Duệ Hân điều hành hiện đang rất nổi tiếng khắp thành phố Trung Hải, thậm chí đích thân tổng thư ký Công đoàn Trung Hải cũng đến dự lễ khai trương. Tiền đồ phía trước vô cùng rộng mở đó!”

Mọi người đều tỏ ra ưu ái và chủ động bắt chuyện với cô.

Lúc này, một thanh niên ngồi ở vị trí chủ xị lên tiếng: "Duệ Hân vô cùng tài giỏi, tiền đồ rộng mở khiến người ta thấy đã siêu lòng. Nào, ngồi cạnh ghế của mình này, chúng ta cùng nói chuyện vui vẻ với nhau nhé!”

Vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nam thanh niên đã chủ động đứng dậy nhường ghế cho cô.

Toàn bộ mọi người ở đó đều giật mình, nhiều người lộ rõ ánh mắt ghen tị.

"Có thể ngồi bên cạnh Trần Côn và nói chuyện thân thiết với anh ấy, thật đúng là diễm phúc to lớn!”

"Chỉ tiếc là bình thường lớp trưởng trầm tư ít nói, không hề tỏ thái độ gì cả. Chúng ta muốn nịnh bợ lớp trưởng cũng không có cơ hội nữa là”.

Trần Côn vốn là lớp trưởng của họ.

Anh ta hiện là con trai của Trần Bưu, một trong những tài phiệt hàng đầu ở thành phố Trung Hải, kế nghiệp thầy Trần Nguyên – người có sức ảnh hưởng rất lớn ở cả hai thế giới. Có biết bao người muốn bám víu vào anh ta.

Đương nhiên Tô Duệ Hân cũng biết được sức nặng của Trần Côn, và càng biết mình không thể đắc tội với anh ta được nên lúc này cô rất ngượng ngùng.

Lúc này, Lăng Khôi chợt nắm lấy tay Tô Duệ Hân, tiện tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Bà xã, mời ngồi!”
Chương 72: Không xứng

Giọng nói không lớn nhưng rất bình tĩnh.

Tô Duệ Hân cũng không biết tại sao câu nói này và cách Lăng Khôi nắm lấy bàn tay của mình lại khiến cô có cảm giác chân thực đến vậy.

Tô Duệ Hân không có bất cứ phản kháng gì, cô ngồi xuống bên cạnh Lăng Khôi.

Cứ như thế, bầu không khí dần trở nên gượng gạo.

Điều này khiến Trần Côn không biết phải làm sao.

Trương Lộ thấp giọng mắng: “Duệ Hân cậu điên rồi đấy à? Sao lại vì tên vô dụng này mà làm trái lại lời của lớp trưởng?”

Tô Duệ Hân cũng tỏ ra khó xử, nói xin lỗi với Trần Côn: “Lớp trưởng, đây là Lăng Khôi chồng của tôi. Tôi vẫn nên ngồi bên cạnh anh ấy thì hơn”.

Lời này vừa thốt ra đã khiến mọi người xôn xao.

“Cái gì? Đây là thằng con rể vô dụng Lăng Khôi của nhà họ Tô à? Đúng là không tự biết mình là ai, một kẻ vô dụng mà cũng đến tham gia buổi họp mặt đẳng cấp như thế này sao?”

“Từ lâu tôi đã nghe nói đến chuyện nhà họ Tô có một thằng con rể vô dụng, một tên cặn bã đã ăn bám lại còn ngoại tình, làm mất hết thể diện của cánh đàn ông. Trước đây tôi đã nghĩ rằng đây hẳn là một gã đàn ông không cần chút thể diện nào, hôm nay coi như đã được tận mắt thấy rồi. Vẻ ngoài cũng bình thường quá”.

“Một gã đàn ông rác rưởi như cậu căn bản không xứng với hoa khôi của trường chúng tôi. Thằng nhóc, tôi khuyên cậu nên biết thức thời một chút. Mau mau cút đi, đừng ở đây làm mất mặt Duệ Hân thêm nữa”.

“…”

Cả đám người anh một câu tôi một câu rồi cứ thế cười ồ lên.

Đề nghị của mình bị từ chối nhưng trên mặt Trần Côn lại không tỏ ra bất cứ vẻ không vui nào, anh ta vẫn giữ nguyên thái độ bình thản như cũ: “Mọi người đều là bạn học, nói tình trạng thực tế của chồng Duệ Hân ngay trước mặt cô ấy thì mọi người đều không đẹp mặt chút nào”.

“Lớp trưởng nói đúng lắm”.

“Vẫn là lớp trưởng có khí phách”.

“…”

Thái độ của mọi người hoà hoãn đi đôi chút, thế nhưng lời nói vẫn thể hiện sự bất mãn với Tô Duệ Hân như cũ.

Trần Côn cười tươi nói: “Không sao, Duệ Hân ngồi bên cạnh chồng mình vừa hay thể hiện được sự đức hạnh của cô ấy, chúng ta không nên vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới nhã hứng ngày hôm nay. Dù sao cũng đã bảy năm không gặp rồi, chúng ta cùng uống một ly nào”.

Trần Côn ngửa cổ uống rượu, mọi người đồng loạt hưởng ứng, bầu không khí đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Mọi người đã lâu không gặp, bắt đầu hỏi han nhau chuyện cũ trong vòng tám năm qua.

Đa phần đều đang so tài chém gió, thi nhau khoe khoang sự nghiệp, quan hệ, tình yêu,… của mình. Những kẻ giàu có thì nở mày nở mặt, khiến cho người ta ngưỡng mộ. Còn những người làm ăn bình thường thì chỉ biết ngưỡng mộ những người bên cạnh mình, thậm chí còn ngại nhắc đến công việc của mình.

Một thanh niên khá đẹp trai ngồi bên cạnh Trần Côn thi thoảng lại chuyển động cổ tay, để lộ ra chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay mình: “Xem ra bảy năm qua, mọi người đều thăng tiến không tồi nhỉ. Nhưng mà phải nói rằng thành tựu của tất cả chúng ta cộng lại cũng không bằng một mình lớp trưởng. Lớp trưởng còn trẻ tuổi đã là người có máu mặt lớn thứ ba trong cả hai giới trắng đen ở quận Khôn Sa rồi, sản nghiệp kinh doanh trong tay phủ khắp các ngành nghề, vốn xoay vòng lên tới vài trăm triệu. Anh Côn giậm chân ở quận Khôn Sa là cả quận đều sẽ xảy ra động đất lớn. Anh Côn, em kính anh một ly”.

Dứt lời, thanh niên trẻ tuổi đó giơ ly rượu lên, một hơi uống cạn.

Trần Côn rất hài lòng, uống một ngụm rượu, cười nói: “Những lời Hạ Xuân Lợi vừa nói mặc dù hơi phóng đại, nhưng tổng thể cũng ngang tầm như thế, ở quận Khôn Sa không có chuyện gì mà Trần Côn mình không xử lý được. Sau này các cậu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với mình nhé”.

Khi nói những lời này, ánh mắt của Trần Côn liếc về phía Tô Duệ Hân đang ngồi đối diện, dường như có ý khoe khoang với cô.

Nhưng Tô Duệ Hân lại cúi đầu nói chuyện rôm rả với Trương Lộ, hoàn toàn không để ý tới lời khoe khoang của Trần Côn.

Trần Côn không vui lắm, cố tình lớn giọng: “Thủy Nguyệt Lâu này cũng là sản nghiệp đứng tên mình, hôm nay mời các cậu tới đây vì nghĩ tiếp khách trên địa bàn của mình sẽ thuận tiện hơn một chút, mọi người muốn ăn gì uống gì thì cứ gọi thoải mái”.

Cả căn phòng lại bắt đầu tâng bốc.

Tô Duệ Hân vẫn đang mải buôn chuyện với Trương Lộ, hoàn toàn không chú ý tới lời nói của Trần Côn.

Trần Côn nói thẳng: “Duệ Hân, nghe nói em đã mua bệnh viện Bình An từ trong tay gia tộc rồi tự mình điều hành. Còn nhận được sự ủng hộ của công đoàn Trung Hải, tiền đồ không cần phải bàn thêm. Không biết chồng em đang giữ chức vụ cao ở đâu thế?”

Đây rõ ràng là cố tình soi mói.

Ai cũng biết Lăng Khôi là một kẻ ăn bám, mỗi tháng đều dựa vào mấy nghìn tiền phí sinh hoạt mà Tô Duệ Hân đưa cho để sống qua ngày, lấy đâu ra chức vụ cao chứ?

Tô Duệ Hân đỏ mặt, không biết phải trả lời ra sao.

Lăng Khôi nghịch ly rượu trong tay, nói với vẻ chẳng có gì đáng xấu hổ: “Tôi rót trà rót nước, rửa chân trải giường cho vợ tôi, ngoài ra cũng ở bên ngoài kiếm việc làm thêm, góp chút ít vào chi phí gia đình”.

Hạ Xuân Lợi bật cười: “Ha ha ha, cái loại đàn ông cặn bã tồi tệ như anh mà cũng có thể góp chút tiền vào chi phí gia đình à? Việc tìm được bên ngoài là bốc vác hay là lao công đấy?”

Điều khiến mọi người thất vọng là Lăng Khôi lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn chẳng buồn bận tâm.

Trần Côn tiếp tục khoe mẽ: “Dù sao bốc vác cũng mệt quá, lao công thì lại mất mặt, chi bằng đến Thủy Nguyệt Lâu của tôi làm phục vụ đi. Mỗi tháng tôi trả cho anh năm nghìn tệ, thế nào?”

“Công việc của tôi, quan trọng là tâm trạng chứ không quan trọng là bao nhiêu tiền”, Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Vả lại tôi có người vợ tốt như vậy, sau này vợ tôi phát tài thì tôi cũng sẽ phát tài theo, căn bản không cần lo lắng chuyện công việc nữa”.

Câu nói này khiến mọi người đều cứng họng.

Ăn bám đến mức không cần thể diện luôn rồi.

Mọi người còn gì để mà nói đâu chứ?

Trần Côn nói với vẻ ngạo mạn: “Tôi cảm thấy đàn ông nên biết tự lực cánh sinh một chút, thứ phụ nữ cần là một chỗ dựa và sự hậu thuẫn vững chãi. Cái gì anh cũng dựa vào Duệ Hân sẽ khiến Duệ Hân trở nên vất vả. Yêu một người cần có bản lĩnh, nếu không thì không xứng có được tình yêu và hôn nhân”.

Hạ Xuân Lợi lập tức phụ hoạ: “Anh Côn nói đúng lắm. Nếu như đàn ông trên thế giới này đều giống như anh thì thể diện của đàn ông đều vì anh mà mất hết cả rồi”.

Lăng Khôi khẽ bật cười, uống một ngụm rượu, không nói gì nữa.
Chương 73: Tô Duệ Hân sắp gặp nạn

Hạ Xuân Lợi cười khẩy nói: “Sao thế? Bị tôi nói trúng tim đen nên không còn gì để nói à?”

“Con người đáng quý ở việc biết tự trọng, tôi thích là được rồi”, Lăng Khôi tiếp tục tự mình uống rượu, dáng vẻ chẳng buồn bận tâm.

“Cũng phải, một người vô tâm thì cũng không để ý tới cách nhìn của người khác. Mấy chuyện như ngoại tình, trêu hoa ghẹo nguyệt đều có thể tuỳ tiện làm liều, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của Duệ Hân”, Trần Côn vừa tiếp tục bôi nhọ Lăng Khôi vừa quan sát sắc mặt của Tô Duệ Hân.

Quả nhiên, sắc mặt Tô Duệ Hân đã trắng bệch cả ra.

Mấy chuyện Lăng Khôi ngoại tình, trêu hoa ghẹo nguyệt là cái gai không cách nào nhổ đi được trong lòng Tô Duệ Hân. Vốn dĩ gần đây ấn tượng của Tô Duệ Hân về Lăng Khôi đã có chút thay đổi, bây giờ Trần Côn tự dưng lại nhắc tới, trong lòng đột nhiên cảm thấy ghét bỏ Lăng Khôi ghê gớm.

“Duệ Hân, nghe nói em vẫn muốn ly hôn nhưng tên cặn bã này nhất định không chịu. Anh là người trong ngành, có rất nhiều cách khiến anh ta đồng ý, có cần anh giúp đỡ em không?”, Trần Côn châm một điếu thuốc rồi nói với vẻ hào phóng.

Hạ Xuân Lợi lại bắt đầu nịnh bợ: “Duệ Hân, cậu từng là hoa khôi lớp chúng mình, lại có bối cảnh xuất thân tốt như thế. Cái tên cặn bã Lăng Khôi này căn bản không xứng với cậu. Chồng của cậu nhất định phải là một người ưu tú, ít nhất cũng phải có thân phận như anh Côn mới được. Cậu muốn ly hôn thì cứ nói thẳng ra, anh Côn sẽ giúp cậu hết”.

Ngay cả Trương Lộ cũng nói giúp Trần Côn: “Duệ Hân, mấy người lớp trưởng nói cũng không phải không có lý. Lăng Khôi trước thì ngoại tình, sau đó lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, liên tục phản bội cậu, gã đàn ông tồi tệ như thế nếu mà là chồng mình thì mình đã đánh anh ta chết từ lâu rồi. Nếu như anh ta không chịu ly hôn thì để lớp trưởng xử lý thay cậu, lại còn đỡ bao nhiêu phiền phức nữa”.

Tô Duệ Hân cau mày, trong lòng vô cùng phức tạp.

Đặc biệt sau khi Trần Côn và Trương Lộ nhắc đến chuyện Lăng Khôi ngoại tình, điều đó giống như cái gai sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào lòng cô.

Máu trong người Tô Duệ Hân như đổ dồn lên đỉnh đầu, khiến nó sưng tấy lên và làm cô cảm thấy chóng mặt.

“Mình đi nhà vệ sinh một lát”, cô nói với giọng khàn khàn, nước mắt ngân ngấn chực rơi xuống, cô hoang mang đứng dậy rời đi.

Lăng Khôi đang định đi theo thì đột nhiên cô bước nhanh hơn, có ý tránh xa anh.

“Tên cặn bã, đều do anh mà ra, anh vẫn còn mặt mũi đi theo đến nhà vệ sinh nữ à?”, Trương Lộ ném lại một câu rồi đi theo Tô Duệ Hân.

Trong lòng Lăng Khôi thầm thở dài, cuối cùng vẫn trở về chỗ ngồi, uống rượu một mình, tâm trạng áy náy không nói nên lời.

“Lăng Khôi, anh cũng thấy rồi đấy. Duệ Hân ở bên cạnh anh, trong lòng buồn tới mức độ nào. Anh căn bản không xứng với cô ấy. Rời xa cô ấy đi, tôi cho anh một triệu tệ”, Trần Côn rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói: “Đây là số tiền mà cả đời này anh cũng không kiếm ra nổi, đủ cho anh tiêu rất nhiều năm. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Duệ Hân, khiến cô ấy được hạnh phúc trọn vẹn”.

Thật ra Trần Côn đợi đến bây giờ mới lên tiếng là có ý đồ cả.

Nếu như Tô Duệ Hân bảo vệ Lăng Khôi thì anh ta cũng không tiện mở miệng, cũng sẽ không lên tiếng. Thế nhưng ban nãy sau khi Tô Duệ Hân bị đâm trúng tim và rưng rưng nước mắt rời đi, Trần Côn biết thời cơ đã chín muồi rồi.

Ôm người đẹp Tô Duệ Hân lên giường là chuyện mà bao nhiêu năm nay đến nằm mơ anh ta cũng nghĩ tới.

Hạ Xuân Lợi thuận thế viết một tấm séc, vứt cho Lăng Khôi: “Cầm lấy séc, giờ thì đi đi. Chuyện ly hôn anh không cần xuất hiện, anh Côn sẽ tìm người xử lý giúp anh”.

Có thể thay đương sự xử lý êm đẹp chuyện ly hôn ngay cả khi người ta không có mặt.

Thì nhất định rất có năng lực.

Lăng Khôi ngồi yên tại chỗ, không hề động đậy.

“Sao thế? Chê ít à?”, Trần Côn ngậm điếu thuốc: “Xuân Lợi, tăng thêm cho anh ta một triệu đi”.

Hạ Xuân Lợi lại viết thêm một tờ séc một triệu tệ rồi ném về phía Lăng Khôi: “Làm người đừng tham lam quá, tiền của anh Côn không dễ cầm đâu. Tương đối là được rồi. Dù gì hai triệu tệ này cũng đủ để mua mấy mạng người rồi”.

Lăng Khôi không giơ tay cầm tờ séc mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan tâm đến đám người ồn ào này.

Anh không hề bận tâm đến sự khiêu khích hay khoe mẽ của bọn họ.

Mà vẫn ung dung tự tại, giống như tất cả mọi thứ của nơi này đều không có liên quan đến anh.

Trần Côn không vui, cau mày nói: “Nếu như anh vẫn còn chê ít thì tự ra giá đi. Vì tình yêu của mình, có bỏ ra bao nhiêu tiền tôi cũng không bận tâm. Dù gì tiền trong mắt tôi cũng chỉ là một con số”.

Vô số bạn học nữ đang có mặt đều vô cùng ngưỡng mộ.

Đây mới chính là ông trùm chân chính.

Tiền có thể mua được tình yêu sao?

Đối với đa số mọi người thì có thể.

Lăng Khôi vẫn không hề động đậy.

Trần Côn đang định nói tiếp thì đúng lúc này, Trương Lộ mồ hôi nhễ nhại chạy vào trong, trên mặt còn in hình năm ngón tay ửng đỏ: “Xảy ra chuyện rồi, ban nãy Duệ Hân uống nhiều rượu nên vào nhầm phòng, bây giờ đang bị đám người bên trong đeo bám không cho đi, tôi cũng ăn một cái tát rồi bị tống cổ ra ngoài”.

Lăng Khôi quay phắt đầu lại: “Bây giờ Duệ Hân đang ở đâu?”

Trương Lộ hoảng hốt không thôi: “Sảnh Hàn Nha, bên đó có một đám người trong giới xã hội đen, ai cũng xăm trổ đầy mình, trông rất hung hãn”.

“Mau dẫn tôi đến đó”, Lăng Khôi không nói nhiều lời, lập tức bước ra khỏi phòng VIP.

“Anh đứng lại cho tôi!”, Trần Côn hét lên: “Khách chính của sảnh Hàn Nha là đại sư huynh Lưu Giang của tôi, là tay đấm huy chương vàng của sàn đấu ngầm. Hôm nay chiến thắng trở về, mở tiệc chiêu đãi ở sảnh Hàn Nha. Nhân vật lớn như vậy, một thằng ở rể vô dụng như anh sao có thể tự ý xông vào chứ?”

“Lớp trưởng, vậy giờ phải làm sao đây? Duệ Hân bị giữ lại trong đó rất nguy hiểm, bọn họ đều muốn động tay động chân với Duệ Hân kia kìa”, Trương Lộ đã không thể bình tĩnh nổi nữa.

Vẻ mặt Trần Côn rất nghiêm túc, nói: “Không sao, Duệ Hân sắp thành người phụ nữ của tôi rồi. Đại sư huynh sẽ nể mặt tôi thôi. Tôi qua đó một chuyến giải thích rõ ràng với bọn họ, để bọn họ thả người ra là được”.

“Lớp trưởng đúng là tính toán như thần, có lớp trưởng ra mặt thì nhất định Duệ Hân sẽ không sao”, lúc này Trương Lộ mới khẽ thở phào một hơi.

Những người khác cũng bị lời nói của Trần Côn làm cho chấn động, đi nhanh theo chân Trần Côn về phía sảnh Hàn Nha.
Chương 74: Cơ hội đã đến

Tửu lượng của Tô Duệ Hân không tốt lắm.

Lúc đầu mọi người lần lượt mời rượu người đã từng là hotgirl của trường, Tô Duệ Hân vô thức uống hơi nhiều.

Sau đó mọi người cứ liên tục nhắc đến chuyện Lăng Khôi vượt quá giới hạn, trêu hoa ghẹo nguyệt càng làm Tô Duệ Hân buồn bực khó chịu nên cô uống càng nhiều hơn.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô không cẩn thận đi vào một sảnh tiệc khác.

Sảnh Hàn Nha.

Trong sảnh có tám nam và tám nữ.

Phụ nữ ăn mặc sexy lộ trước lộ sau, áo cực mỏng để lộ ra làn da trắng nõn, váy ngắn cũn cỡn lộ ra đôi chân dài. Mấy gã đàn ông thì cởi trần, nam nữ hòa vào nhau, quẩy rất nhiệt tình dưới nền nhạc phối hợp.

Cầm đầu trong số đó chính là Lưu Giang.

Gã đàn ông to cao lực lưỡng ba mươi tuổi, cao một mét chín, cực kỳ khỏe khoắn. Hôm nay vừa giành chiến thắng trong trận thi đấu tay đấm huy chương vàng, hắn đã mời mấy người bạn đến đây cùng uống rượu chúc mừng.

Còn mấy phụ nữ ở đây, có vài người được dẫn theo, vài người được Thủy Nguyệt Lâu sắp xếp đến uống cùng.

Khoảnh khắc Tô Duệ Hân vừa mơ màng mở cửa ra, mọi người đều kinh ngạc.

Xinh đẹp như hoa.

Tất cả phụ nữ ở đó đều không sánh được với cô.

Ngay cả Lưu Giang cũng thất thần một lúc.

Chẳng mấy chốc một gã đàn ông với vẻ mặt gian xảo nhận ra suy nghĩ của Lưu Giang bèn kéo Tô Duệ Hân vào phòng VIP: “Người đẹp à, vừa hay vào đây uống với đại ca tôi vài ly đi”.

Sức của hắn khá mạnh, Tô Duệ Hân gầy yếu không vùng ra được.

Trương Lộ bèn nói thẳng tên của Tô Duệ Hân: “Duệ Hân là người của tập đoàn Tô Thị ở Trung Hải, các người đừng làm bậy”.

Kết quả Trương Lộ bị hắn tát một bạt tai.

“Chỉ là một tập đoàn Tô Thị mà cũng dám ra oai sao? Cút ngay cho tôi”, gã đàn ông gian xảo đó tiện tay đẩy Trương Lộ ra khỏi phòng VIP.

Chỉ còn lại một mình Tô Duệ Hân đang cực kỳ hoảng sợ ở trong phòng, cô cứ thế bị gã đàn ông gian xảo đó kéo đến ngồi cạnh Lưu Giang: “Đại ca của tôi - Lưu Giang là tay đấm huy chương vàng trong sàn đấu ngầm, là đệ tử số một của sư phụ Trần Nguyên. Có thể có cơ hội ngồi cạnh, uống rượu với đại ca là phước đức tám đời của cô đấy có biết không?”

Dứt lời hắn rót cho Tô Duệ Hân một ly rượu.

Lúc này Tô Duệ Hân đã tỉnh táo hơn một chút, cô cũng biết không uống ly rượu này thì không thể ra khỏi đây nên cô cầm ly rượu lên uống cạn: “Tôi mời anh”.

“Được, tốt lắm”, gã đàn ông gian xảo cực kỳ phấn khích, lại rót thêm cho Tô Duệ Hân một ly nữa: “Phải mời nhau ba ly thì mới gọi là trọn tình trọn nghĩa”.

Lưu Giang kiêu ngạo ngồi bên cạnh, rất hài lòng nhìn mọi chuyện đang diễn ra.

Tô Duệ Hân bưng ly rượu lên uống thêm ly nữa.

Sau đó Tô Duệ Hân tự rót cho mình ly thứ ba, một hơi uống cạn: “Tôi có thể đi rồi chứ?”

Gã đàn ông gian xảo không ngờ tửu lượng của Tô Duệ Hân lại tốt vậy, còn rất hiểu các quy tắc, nhất thời hắn càng có hứng thú với người phụ nữ này. Lúc vừa định lên tiếng thì Lưu Giang bỗng xua tay nói: “Chương Đầu, chúng ta là người giữ trữ tín, không được thô lỗ”.

Lúc này gã đàn ông gian xảo mới lùi lại hai bước: “Vâng, thưa đại ca”.

Lưu Giang hứng thú nhìn Tô Duệ Hân, ga lăng giơ tay phải ra: “Hay lắm, cô gái này càng lúc càng thú vị. Tôi là Lưu Giang, đệ tử số một của phòng tập boxing Trần Thị”.

Tô Duệ Hân không giơ tay ra mà chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Tô Duệ Hân”.

Bàn tay Lưu Giang lúng túng vài giây, sau đó cầm lấy một chai Vodka bên cạnh, rót đầy vào một ly rượu nhỏ rồi đưa cho Tô Duệ Hân: “Uống hết ly này thì cô có thể rời khỏi đây, tôi chắc chắn sẽ không làm khó cô”.

Dung tích của ly nhỏ này là hai mươi lăm mililit, tương đương với một phần tư cân rượu trắng.

Hơn nữa độ cồn của rượu Vodka rất cao, phải đến sáu mươi lăm độ.

Dù là đàn ông, chỉ cần uống một hớp thôi cũng say.

Tô Duệ Hân không phải là người mới bước vào giới kinh doanh, dĩ nhiên cô biết độ nguy hiểm của ly rượu này.

Nhưng cô có lựa chọn sao?

Không có.

“Anh sẽ giữ lời chứ?”, Tô Duệ Hân lạnh lùng hỏi.

Lưu Giang đáp: “Lời Lưu Giang tôi đã nói thì phải làm, người ở đây có thể làm chứng”.

Miệng hắn thì nói mấy lời chính nhân quân tử nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ nham hiểm.

Uống hết một phần tư cân rượu sao có thể không say cho được?

Cô say rồi, tối nay cô sẽ thuộc về tôi.

Tôi muốn làm thế nào cũng được.

Nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời ngay sau đó, Lưu Giang không khỏi nở nụ cười.

Trong đầu Tô Duệ Hân bỗng hiện lên dáng vẻ của Lăng Khôi, cô mắng anh cặn bã, lúc anh nên xuất hiện thì chẳng bao giờ thấy mặt anh đâu.

Cô bưng ly rượu lên, cố gắng đè xuống cảm giác muốn nôn, “ừng ực” uống hết ly rượu.

Lúc này, Tô Duệ Hân chỉ có cảm giác chân mình sắp rời khỏi mặt đất, đầu óc choáng váng, cả người nóng hừng hực như không thể đứng vững được nữa, nhưng Tô Duệ Hân vẫn loạng choạng muốn rời khỏi phòng.

Có điều, cô vừa đứng dậy, hai chân lại mềm nhũn.

“Không vội, uống hớp trà cho thanh mát cổ họng đã, như vậy sẽ tỉnh táo hơn một chút”, Lưu Giang kéo Tô Duệ Hân ngồi lại chỗ vừa rồi, giả vờ giả vịt rót cho Tô Duệ Hân một cốc trà: “Tửu lượng của cô khá lắm, cũng rất hiểu quy tắc này kia, tôi sẽ chăm sóc cho cô”.

Tô Duệ Hân uống ực hai hớp trà, muốn tỉnh táo chút rồi rời đi, nhưng độ cồn của rượu dần có tác dụng, cô cảm giác ngày càng chóng mặt, ý thức cũng dần không được tỉnh táo nữa.

Lưu Giang càng dựa vào gần, hắn kéo cánh tay Tô Duệ Hân lại, cô cũng không giãy ra.

Lưu Giang nghĩ cơ hội đã đến.

Chương Đầu nhân lúc này nói: “Bữa tiệc hôm nay đến đây thôi, đại ca còn có chuyện gấp phải xử lý”.

“Vâng, bọn tôi hiểu cả mà. Anh Giang, bọn tôi đi trước đây”.

“Chúc anh Giang tối nay thưởng thức được cảnh đẹp, bọn tôi không quấy rầy nữa”.

“Anh Giang không chỉ giành được chiến thắng cuộc thi mà tình trường cũng có thu hoạch, thật khiến người khác ngưỡng mộ”.
Chương 75: Nhuộm thành màu đỏ

Mọi người lần lượt dẫn cô gái đi cùng mình đứng dậy rời đi, chỉ là ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Duệ Hân. So với người phụ nữ đi bên cạnh mình thì Tô Duệ Hân cứ như tiên nữ trên trời.

Khác nhau một trời một vực.

Nhưng hết cách rồi, đồ tốt luôn phải để đại ca thưởng thức trước, họ cũng chỉ đứng từ xa mà ngưỡng mộ và đố kỵ thôi.

Lưu Giang định dìu Tô Duệ Hân rời đi.

Lúc này cửa phòng VIP bỗng bị đẩy ra, Trần Côn dẫn đám người đi vào: “Đại sư huynh, Tô Duệ Hân là vợ chưa cưới của em, xin đại sư huynh giơ cao đánh khẽ”.

Vừa bước vào, Trần Côn đã thấy Tô Duệ Hân say khướt lấy tay đỡ trán, anh ta thầm nghĩ lát nữa đưa Tô Duệ Hân về, tối nay sẽ được hưởng thụ.

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Mọi người vốn dĩ định đi về cũng dừng lại.

Người này định khoe mẽ sao?

Dám giành người trên tay Lưu Giang?

Chương Đầu lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cậu Trần Côn à. Có phải cậu uống nhiều rồi không mà lại dám giành người với đại ca?”

Trần Côn rất sợ nhưng vẫn cứng đầu nói: “Sư huynh Chương Đầu, Tô Duệ Hân quả thật là vợ chưa cưới của em, đám bạn học đằng sau em này có thể làm chứng. Nếu đại sư huynh thích phụ nữ thì em có thể sắp xếp cho anh ấy”.

Hạ Xuân Lợi vội nịnh nọt: “Anh Côn nói đúng, chúng tôi có thể làm chứng”.

Chương Đầu bật cười nói: “Trần Côn, ngay cả Trần Bưu – bố của cậu cũng phải gọi một tiếng anh Giang khi gặp anh ấy, cậu là cái thá gì? Cũng xứng giành người với anh Giang à?”

Trần Côn rụt người lại nhưng nhìn Tô Duệ Hân sắc mặt đỏ ửng càng quyến rũ hơn, anh ta nhất thời bị lợi ích che mờ mắt nói: “Đại sư huynh hãy nể mặt em, sau này em nhất định sẽ tạ ơn”.

“Bụp!”

Chương Đầu đấm mạnh vào mặt Trần Côn: “Dù bố cậu đến đây đi chăng nữa cũng không dám bảo anh Giang nể mặt ông ta. Cậu? Cùng lắm chỉ là một thằng công tử bột rác rưởi dựa vào chút quan hệ của bố cậu mới có thể gia nhập vào phòng tập Boxing Trần Thị mà thôi. Cậu có tin bây giờ tôi đánh cho cậu tàn phế luôn không?”

Giọng nói lạnh băng như con dao sắc nhọn đâm vào lòng Trần Côn.

Lúc này anh ta bỗng nhận ra mình chẳng còn chút thể diện.

Khí chất lạnh lùng như muốn giết người của Chương Đầu làm anh ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Nhưng anh ta rất muốn chiếm được Tô Duệ Hân.

Thèm muốn đến sắp phát điên luôn rồi.

“Đại sư huynh, anh hãy niệm tình anh em của chúng ta mà cho em chút thể diện, trả vợ chưa cưới của em cho em đi”, Trần Côn quỳ xuống lớn tiếng cầu xin.

Vì để có được cơ thể của một người phụ nữ mà vứt bỏ cả tôn nghiêm.

Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông như vậy.

Trần Côn không phải là người đầu tiên, cũng chẳng phải là người cuối cùng.

Hơn nữa đàn ông càng “lợi hại” thì càng muốn có được phụ nữ mà mình không thể chiếm được. Từng có biết bao ông lớn ở giang hồ trở mặt, ra tay đánh nhau chỉ để giành một cô gái bao.

Các hoàng tộc trong lịch sử đều trở mặt thành kẻ thù chỉ vì tranh giành một người phụ nữ.

Đàn ông giỏi đi chinh phục thế giới, còn phụ nữ giỏi lại đi chinh phục những gã đàn ông đã chinh phục thế giới đó.

Chỉ vua mới có khả năng đứng ở vị trí trên cao, xem thường mọi người như con kiến.

“Cái thằng khốn kiếp!”

Một tiếng gầm lạnh lùng vang lên bên ngoài cửa.

Ngay sau đó, một gã đàn ông trung niên cầm một sợi dây bước vào quất mạnh lên người Trần Côn: “Cái thứ rác rưởi vô dụng mày lại đi đắc tội với Lưu Giang chỉ vì một người phụ nữ. Dù mày có muốn chết cũng đừng kéo theo bố mày chứ? Đừng nói là vợ chưa cưới, dù có là vợ đã cưới vào cửa rồi, nếu có thể được Lưu Giang ưng thuận, đó cũng là phúc đức của mày. Mày đúng là có phúc không biết hưởng, tao không đánh chết mày không được”.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều ngơ ngác.

Bố của Trần Côn chẳng phải là Trần Bưu sao?

Trần Bưu là ai cơ chứ?

Là người tham gia vào hai giới trắng đen ở quận Khôn Sa, có cùng cấp bậc với Lục Hải Siêu. Nhưng quận Khôn Sa lại gần thành phố hơn, kinh tế cũng phát triển hơn quận Ngô Giang.

Như vậy chắc chắn Trần Bưu có thế lực lớn hơn Lục Hải Siêu nhiều.

Trần Bưu vừa bước vào đầu tiên không phải là nói giúp Trần Côn mà là đánh anh ta một trận.

Cả đám bạn học Hạ Xuân Lợi và Trương Lộ đều trố mắt, càng cảm thấy không thể tin được. Không nói cũng biết Lưu Giang này là người mà ngay cả Trần Bưu cũng không dám đắc tội.

Im lặng!

Im lặng đến đáng sợ!

Chỉ còn lại tiếng roi quất vào người Trần Côn. Một lát sau, Trần Côn bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, ôm đầu đau đớn bật khóc.

Lúc này Trần Bưu mới dừng lại, sau đó đi đến trước mặt Lưu Giang và khom lưng: “Anh Giang, con trai tôi mắc sai lầm đều cho tôi dạy dỗ không đúng, mong anh Giang tha tội”.

Lưu Giang xua tay: “Dẫn cậu ta cút đi, đừng đến quấy rầy tôi”.

Trần Bưu như được ân xá, kính cẩn nói: “Vâng”.

Lúc này, cả người Trương Lộ mềm nhũn, tuyệt vọng nhìn Tô Duệ Hân say khướt. Cô biết đêm nay e là Tô Duệ Hân bị tên Lưu Giang này chà đạp rồi.

Trần Côn và bố anh ta đều cúi đầu quỳ lạy Lưu Giang, vậy còn ai có thể cứu được Tô Duệ Hân đây?

Hạ Xuân Lợi và những người khác cũng rất kinh hãi, họ không ngờ Trần Côn một giây trước còn đang khoác lác trước mặt họ khi đến đây lại thấp hèn chẳng bằng một con chó.

Rốt cuộc Lưu Giang này là thần thánh phương nào vậy?

Họ không còn dám tưởng tượng nữa rồi.

“Mọi người giải tán cả đi, tôi muốn nghỉ ngơi cùng người đẹp, thưởng thức cảnh đẹp, đêm nay hẳn là một đêm vui vẻ”, Lưu Giang vươn tay dìu Tô Duệ Hân, phấn khích không thôi.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Con người quý ở chỗ tự biết mình, sao mà có một số người không biết rõ mình thế nhỉ?”

Giọng nói không lớn nhưng lại xen lẫn ý khinh miệt rõ ràng.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng từ đằng sau đám người từng bước đi vào phòng VIP: “Tay của tôi đã không nhuốm máu nhiều năm, cũng chưa tức giận nhiều năm rồi, nhiều lúc nhân từ và lương thiện của một người cứ bị người khác xem thành một thứ yếu đuối. Nếu đã vậy thì tối nay cứ để Thủy Nguyệt Lâu nhuộm thành màu đỏ đi”.

Nhấn Mở Bình Luận