Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Phục Thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ

Chương 84: Một người đẹp tuyệt thế

Váy dài hai dây màu xanh, đường cong thu hút, khuôn mặt rạng ngời.

Chân váy xanh lá liễu xòe rông, ánh mắt long lanh, đôi môi gợi cảm nở nụ cười tươi, cuốn hút hơn nữa là bờ môi đỏ mọng như cánh hoa hồng nhung, làm say đắm lòng người.

Lăng Khôi không kìm được phải dừng bước ngước nhìn.

Quả là một người đẹp tuyệt thế.

Quan điểm để nhìn nhận một người đẹp của Lăng Khôi khá là khắt khe. Anh tung hoành Nam Bắc, gặp không ít người đẹp, muôn hình vạn trạng đều không lọt vào mắt xanh của anh.

Thế nhưng, Đường Thục Thanh đã vượt xa nhiều người đẹp yêu kiều kia.

Khi gặp Lăng Khôi, Đường Thục Thanh không nói câu nào, từ đầu đến cuối cô tanhìn vào mắt Lăng Khôi đầy hy vọng: “Anh Lăng, anh yên tâm, tôi biết anh có vợ rồi, tôi chỉ muốn tiễn anh đến cổng nhà anh mà thôi, cho dù anh có mời tôi vào nhà thì tôi cũng không vào đâu”.

Lăng Khôi nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười và nói: “Cô chu đáo quá, thế nhưng tôi tạm thời ở nhà hàng Á Vận, không cần tiễn tôi”.

Đường Thục Thanh nói: “Vừa hay, tôi cũng muốn đến nhà hàng Á Vận ăn đêm”.

Một người đẹp bậc nhất hạ mình nói đến thế rồi, Lăng Khôi cũng khó lòng từ chối, ngồi xe của Đường Thục Thanh một lúc đã đến nhà hàng Á Vận.

Đường Thục Thanh đúng là một người nói được làm được.

Sau khi đến nhà hàng Á Vận, quả nhiên cô ta đến một quán ăn, tự gọi vài món và một chai rượu, ăn uống từ từ.

Lăng Khôi không đi cùng, mà đi thẳng lên tầng cao nhất thăm Tô Duệ Hân.

Chỉ nhìn thấy Tô Duệ Hân ngủ say, qua vài tiếng cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, không còn hơi rượu nồng nặc như trước.

“Anh đã về rồi”, Trương Lộ đang gục bên cạnh đầu giường đột nhiên tỉnh dậy, dụi mắt, chầm chậm nói: “Tôi phải về đây, ngày mai còn phải dậy sớm”.

Nhìn thấy Trương Lộ chăm sóc vợ mình rất cẩn thận, trong lòng Lăng Khôi rất cảm kích, anh nói: “Muộn như vậy rồi cô đi về không an toàn, chi bằng ngày mai hãy về được không?”

“Không được đâu, ngày mai tôi có giờ dạy học buổi sáng”.

“Tôi bảo Tô Ba đưa cô về”, Lăng Khôi không yên tâm để cô về một mình

Trương Lộ nhìn bên ngoài làm màn đêm tối đen như mực, trong lòng cũng hơi lo lắng, nên đã không từ chối lời đề nghị của Lăng Khôi.

Tô Ba đáng thương, lúc này vẫn còn một đống bát đũa chưa rửa mà đã bị điều đi làm tài xế.

Tô Ba rất hào hứng với nhiệm vụ này.

Tô Ba cảm thấy rất vinh dự khi được làm việc cho một đại ca như Lăng Khôi. Hắn lái chiếc xe Comero của Lăng Khôi rất êm, chỉ sợ Trương Lộ ngồi trên xe không thoải mái.

Trương Lộ ngủ trên xe một lúc, khi tỉnh dậy thì phát hiện chưa đến nhà, cô nói chuyện với Tô Ba: “Tô Ba, dù gì anh cũng là phó tổng giám đốc của bệnh viện Bình An, sao ra nông nỗi phải đến nhà hàng Á Vận rửa bát thế?”

Tô Ba ngượng ngùng, cũng không thể nói không trả được tiền chứ.

Trương Lộ bất thình lình liếc nhìn Tô Ba nói: “Có phải là vì Lăng Khôi không?”

Mặt Tô Ba đỏ ửng lên: “Là tôi tự nguyện”.

“Hừ, mặt anh đỏ ửng lên rồi kìa, nhìn là biết đang nói dối”, Trương Lộ nhìn khinh bỉ nói: “Nói thật đi, có phải Lăng Khôi bảo anh đến đây rửa bát không?”

Tô Ba hận một nỗi không có cái lỗ nẻ nào để chui vào, quay đầu lại gật đầu.

“Ha ha ha, tôi biết mà. Hơn nữa tôi còn biết chắc chắn là anh làm gì có lỗi với Tô Duệ Hân, nên mới khiến Lăng Khôi tức giận, bắt anh đến đây rửa bát đúng không?”, Trương Lộ không hổ danh là ‘nữ ma đầu’, chả nể nang gì cả.

Tô Ba mặt đỏ ửng, gật đầu.

“Thế là đúng rồi, người như Lăng Khôi, thích ra vẻ, thế nhưng anh ta quả thực là có bản lĩnh, anh cũng không dễ dàng gì. Điều khiến tôi không thể hiểu được là một người lợi hại như vậy, trước đây lại không hề lên tiếng mà can tâm bị chế nhạo, khiến cho tôi thực sự nghĩ rằng anh ta là đồ bỏ đi”, Trương Lộ càng nói càng cạn lời: “Đến bị người ta chế nhạo mà anh ta còn không tức giận, nhưng lại rất để bụng cảm nhận của tô Duệ Hân, nếu có người bắt nạt Tô Duệ Hân, anh ta sẽ vô cùng tức giận, đúng không?”

Tô Ba gật đầu lịa lịa.

Nghĩ thật kỹ, đúng là có chuyện như thế thật.

Trương Lộ lại thở dài: “Tiếc là Duệ Hân không biết thân phận của Lăng Khôi, còn nghĩ anh ta thực sự là một kẻ bỏ đi. Cô bạn thân ngốc nghếch của tôi ơi, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Mình mà có một người chồng như vậy, khi ngủ cũng có thể nở nụ cười”.

Tô Ba không nhịn được liền nói một câu: “Trước đây cô cũng chẳng xem người ta ra gì còn gì. Sao bây giờ lại hâm mộ Lăng Khôi muốn người ta là chồng cô thế?”

Trương Lộ nói: “Trước đây là quá khứ rồi, bây giờ là hiện tại, làm gì có người phụ nữ nào không muốn có một ông chồng vừa có thể hô mưa gọi gió lại còn yêu chiều tâm lý với vợ cơ chứ”.

Tô Ba không nói được lời nào nữa, lặng lẽ lái xe.

Trương Lộ hỏi: “Tô Ba, anh nói đàn ông như Lăng Khôi có khi nào cả đời chỉ tốt với một mình Duệ Hân không?”

Tô Ba lắc đầu: “Không biết”.

Trương Lộ lẩm bẩm: “Đều nói đàn ông có tiền thì sẽ biến chất, tôi thực sự hy vọng anh ta có thể đổi xử tôt với Duệ Hân suốt đời, Duệ Hân khổ quá rồi, gặp nhiều khó khăn trắc trở quá rồi”.

Tô Ba cũng đồng ý với quan điểm này: “Đúng thế, từ nhỏ Duệ Hân là con riêng của nhà họ Tô, luôn luôn bị tẩy chay và không có ai chơi cùng, tuổi thơ của cô ta rất cô đơn. Thậm chí khi lớn lên, Duệ Hân bằng mọi cách rất cố gắng trong công việc, chỉ mong bà nội chấp nhận, gia đình chấp nhận, thế nhưng cho dù cô ta có cố gắng đến đâu thì bà nội cũng không bao giờ để ý tới”.

Trương Lộ nói: “Đúng rồi, Duệ Hân của tôi thật là đáng thương. Mặc dù Lăng Khôi rất giỏi, nhưng cũng không phải là người tốt. Ngoại tình tìm bồ nhí, bên ngoài dan díu dây mơ rễ má, tôi không thể chấp nhận được nữa rồi”.
Chương 85: Giống như một người vợ bé nhỏ

Tô Ba cảm thấy hổ thẹn, tin đồn trước đây Lăng Khôi ngoại tình dan díu với bồ nhí là do hắn tung tin đồn nhảm, nghĩ tới sự hung dữ của Lăng Khôi lúc này, hắn cảm thấy lo sợ.

“Thật là kỳ lạ, nếu Lăng Khôi quan tâm đến Duệ Hân như vậy, tại sao không giải thích với cô ta việc ngoại tình tìm bồ nhí chỉ là hiểu lầm. Nếu không nói rõ việc này, sẽ trở thành nỗi đau cả đời của Duệ Hân”, Tô Ba vừa lái xe vừa nghĩ.

“Thôi bỏ đi, suy nghĩ của ông lớn, mình làm sao mà có đoán được, mình chỉ cần ngoan ngoãn nịnh bợ Lăng Khôi là được rồi”, Tô Ba không nghĩ ngợi nữa, chuyên tâm lái xe về nhà.

Vốn dĩ Tô Ba là một kẻ hống hách kiêu ngạo, tính cách giống Tô Thần, thế nhưng từ sau khi đi theo Lăng Khôi, tính cách của hắn cũng dần dần thay đổi, một mặt là do từ khi đi theo Lăng Khôi đã chứng kiến quá nhiều điều ngoài sức tưởng tượng, mặt khác hắn cũng phát hiện vốn dĩ bản tính cách của thân mình không phải như vậy.

Trán Tô Duệ Hân hơi nóng, Lăng Khôi đã thay mấy lần khăn ấm. Lúc này mới thấy nhiệt độ cơ thể của cô đã giảm, ngủ ngày càng sâu giấc.

Lăng Khôi mới thở phào nhẹ nhõm, anh tựa vào sofa cạnh đó nghỉ ngơi một lát, lúc tỉnh lại đã là năm giờ sáng.

Trời tờ mờ sáng.

Tô Duệ Hân vẫn đang ngủ say, hơi thở đã rất ổn định rồi.

Lăng Khôi ngồi bên cạnh nhìn cô đắm đuối, một lúc sau mới tắm rửa và đi xuống dưới lầu.

Mỗi sáng sớm, Lăng khôi đều có thói quen đến hồ Bạch Thúy tập luyện.

Hôm nay cũng vừa hay đến đó xem đám người của Trần Nguyên có ngoan ngoãn làm theo nhưng gì mình nói hay không. Nếu họ ngoan ngoãn nghe lời, Lăng Khôi cũng không muốn làm khó họ. Nếu họ không ghi nhớ lời cảnh cáo của anh, vậy thì mọi chuyện sẽ khác.

Khi đi đến cổng nhà hàng Á Vận, vừa hay tình cờ gặp Đường Thục Thanh.

Một bộ váy hai dây màu xanh tôn lên dáng vóc thon thả gợi cảm của, cô ta cầm hộp đồ ăn sáng trong tay, đưa cho Lăng Khôi và nói: “Lăng Khôi, ăn sáng đi cho nóng”.

Ánh mắt dịu dàng, giống như một người vợ.

“Cô ở đây cả một đêm à?”, Lăng Khôi rất ngạc nhiên.

Cô gái này sống trong nhung lụa, trên cao vời vợi, nhiều người yêu thích, theo lý mà nói thì không chịu được vất vả.

Vậy mà vì kết giao với mình, mà lang thang ở đây cả đêm?

Đường Thục Thanh nói: “Đúng rồi, tôi nghĩ Duệ Hân say rượu còn chưa tỉnh, bạn thân của cô ấy lại về nhà rồi, tôi lo lắng anh không chăm sóc tốt cho Duệ Hân”.

Lăng Khôi cầm hộp cơm sáng, mở ra, nhìn bên trong là bánh bao, khói nghi ngút.

Tiện tạy lấy một cái cho vào mồm: “Ngon đấy, mua ở đâu thế?”

Đường Thục Thanh nói: “Gần hồ Bạch Thúy”.

Đường Thục Thanh lại nói thêm một câu: “Đám người Trần Nguyên cũng khá nghe lời, đến bây giờ vẫn đang dập đầu ở cạnh hồ, cũng bị rất nhiều bà dì khiêu vũ ở đó nhìn thấy. Bọn họ cũng không dám đứng dậy, đợi mặt trời mọc mới dám rời đi”.

Lăng Khôi gật đầu, vừa ăn bánh bao nóng hôi hổi, vừa đi chậm rãi đến công viên hồ Bạch Thúy.

Đi dạo trong rừng, đứng từ xa có thể nhìn thấy Trần Nguyên đang quỳ dưới đất, dập đầu hành lễ cùng đám đàn em, trên đường có không ít người lần lượt chụp ảnh.

Còn Trần Nguyên vẫn chịu đựng và tiếp tục bò, liên tục nhìn về hướng Đông xem mặt trời đã mọc hay chưa.

Đường Thục Thanh nói: “Bọn họ làm như vậy, sắp lên báo rồi, sẽ rất nhanh thôi Boxing Trần Thị sẽ rất mất mặt. Nếu Boxing Trần Thị mà biết anh là người đứng sau nhưng chuyện này, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.

Lăng Khôi nói: “Tôi biết”.

Đường Thục Thanh nói: “Anh không sợ Boxing Trần Thị à?”

Lăng Khôi cười nói: “Dám đánh vợ tôi, Boxing Trần Thị chán sống rồi à?”

Đường Thục Thanh không hỏi thêm về vấn đề này, mà chuyển chủ đề khác: “Tôi muốn anh giúp tôi một việc, không biết có được không?”

Lăng Khôi hơi than thở: “Từ mấy cái bánh bao của cô, tôi đã biết cô muốn nhờ vả tôi rồi”.

Đường Thục Thanh cười nói: “Có được không?”

Lăng Khôi nói: “Cô nói đi”.

Khi mới gặp Lăng Khôi, Đường Thục Thanh vô cùng kiêu ngạo, thế nhưng phần nhiều cũng là do ngại ngùng mà như vậy. Điều này không khiến người khác khó chịu, những việc mà Đường Thục Thanh đã làm Lăng Khôi đều coi trọng.

Đường Thục Thanh nói: “Tôi muốn anh chữa bệnh cho ông nội tôi. Tôi nhớ trước đây anh nói, bệnh của ông nội tôi trước đây có thể chữa, nhưng bây giờ sẽ khó khăn hơn. Nghĩa là, anh có cách đúng không?”

“Không ngờ rằng trước đây tôi chỉ tiện mồm nói vài câu, mà cô đều nhớ rõ đến vậy”, Lăng Khôi không ngờ rằng cô gái này lại quan tâm đến ông nội mình như vậy.

Nhất thời, Lăng Khôi tiếp tục nói: “Nếu có thời gian, đích thân tôi sẽ đến bắt mạch cho ông nội cô, xác định mức độ triệu chứng của bệnh, nhưng bây giờ vẫn chưa chữa trị được”.

Lời mà Lăng Khôi nói đều là sự thật, trong cơ thể anh còn có bảy mươi hai đầu đạn chưa được lấy ra.

Huyết Vũ đã tìm thần ý khắp cả nước, tương lai của bản thân còn không rõ thế nào.

Muốn chữa bệnh cho ông cụ Đường, chí ít cũng phải đợi bản thân hồi phục mới được.

Đường Thục Thanh nói: “Được, tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh đến nhà”.

Nhấn Mở Bình Luận