Chương 110
Người như vậy sao có thể bị đả động chỉ bởi một bức tranh chữ chứ?
Ông cứu tôi bằng gì? Thế này gần như là hại tôi được chứ?
“Ông Mạc, đây đây…”
“Sao vậy, chẳng lẽ ông vẫn không hài lòng?”
Mạc Thư Vân hừ một tiếng, nghe có vẻ đã mất kiên nhẫn.
“Danh thiếp của tôi lẽ nào vẫn chưa đủ? Cả Tân Hải này người đến xin chữ của tôi không có một nghìn thì cũng đạt tới tám trăm rồi”.
“Nếu không phải vì ông có quan hệ với tôi, ông cũng không có tư cách bước vào cánh cửa này chứ đừng nói”.
Giọng uy nghiêm của Mạc Thư Vân khiến La Vạn Sơn không dám nói gì.
Thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Nói với người kia, thấy chữ như gặp được người, nếu biết thức thời ngoan ngoãn rút lui, tôi có thể tha thứ”.
“Nếu không biết thức thời… cho dù đã lui về ở ẩn nhiều năm tôi vẫn còn chút thế lực đấy!”
“Cút đi!”
Mạc Thư Vân không kiên nhẫn, vung tay ra lệnh đuổi khách.
Sắc mặt La Vạn Sơn xấu đến cực điểm.
Lúc này ông ta lại không nói được câu nào, chỉ đành thở dài, thận trọng cất bảng chữ vào.
“Cảm ơn ông Mạc, Vạn Sơn đi trước”.
La Vạn Sơn cắn răng đi ra ngoài, nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm.
Nhưng việc đã đến nước này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn thôi.
…
Bầu không khí ở nhà họ La ngược lại càng thêm nặng nề.
Thậm chí nặng nề đến mức hơi bất thường.
Sở Bắc ngồi ở vị trí gia chủ, không nói một lời nào, mắt nhắm lại như đang chợp mắt nghỉ ngơi.
Thanh Vũ ở bên cạnh cũng không nói không cười, thi thoảng nhìn động thái của người nhà họ La.
Trong đại đường, con cháu nhà họ La đều cúi đầu xuống, không dám nói một lời.
La Vạn Thủy sầm mặt, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Ông ta đang đợi một cơ hội.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!