Chương 176
Sở Bắc có tài đức gì chứ?
Lý Nham nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước gì có thể nuốt sống Sở Bắc.
Mấy ngày nay hắn ta cứ vẫy đuôi đi theo Dương Xuyên như một con chó.
Nhưng Dương Xuyên lại chẳng hề liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Nhưng lại đối với Sở Bắc…
Hắn ta không phục!
Chu Cầm ở phía đối diện cũng sửng sốt, sau đó cảm thấy vui mừng.
Không ngờ tên vô dụng này lại có thể lọt vào mắt xanh của cậu chủ Dương?
Xem ra cũng không phải vô dụng hoàn toàn?
Nhưng Lạc Tuyết thì lại khác, cô thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh.
Dương Xuyên này rõ ràng là đến gây chuyện, nói chuyện cứ xảo trá.
Người này không đơn giản.
“Anh Sở, làm quen chút nhé, tôi là Dương Xuyên, hân hạnh được gặp”.
Dương Xuyên mặc kệ ánh mắt của mọi người, nhếch môi cười chủ động giơ tay ra với Sở Bắc.
Cảnh tượng này khiến Lạc Vinh Quang cũng ghen ghét.
Dù sao ngay cả ông ta cũng không được đối xử như thế.
Thế nhưng Sở Bắc lại không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
Lúc này anh từ tốn đứng lên nhưng lại xem Dương Xuyên như không khí, nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, chúng ta về thôi, đến giờ cho Tâm Nhi uống thuốc rồi”.
Nói rồi anh ôm con gái xoay người đi ra ngoài.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên khác thường.
Mọi người trợn mắt, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Sở Bắc – một tên vô dụng bị mù lại từ chối bắt tay với cậu chủ Dương?
Chuyện này…
Ngay cả Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng sửng sốt.
Dĩ nhiên người gượng gạo nhất vẫn là Dương Xuyên.
Lúc này bàn tay phải lơ lửng giữa không trung, rút lại cũng không được mà không rút lại cũng không xong.
“Ha, anh Sở thật hài hước”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!