Chương 369
Nhưng Chu Cầm biết đào đâu ra tiền bây giờ? Nhưng bà ta cũng không thể đắc tội với nhà họ Lý được.
Trong lúc khó xử, bà ta không biết phải làm thế nào.
“Sao cứ im thin thít thế? Hay đền không nổi? Đúng là đồ quê mùa, hai mươi nghìn cũng không có mà dám cho cháu đến đây học à?”
Từ Lệ nhếch miệng rồi cất giọng với vẻ rất khinh thường.
Sau đó, cô ta ngoảnh sang lườm Tiểu Vũ Tâm.
“Con bé kia, mau chuyển trường đi. Lần này, mày chỉ làm bẩn giày con trai tao thôi, nếu lần sau mà đến lượt quần áo thì bán mày đi cũng không đủ tiền đền đâu”.
Tiểu Vũ Tâm nghe thấy thế thì cũng nổi giận.
Không biết cô bé lấy đâu ra dũng khí rồi bò dậy rồi nhìn thẳng vào Từ Lệ.
“Cháu không giẫm vào giày của con trai cô, cháu có tên, tên cháu là Lạc Vũ Tâm!”
“Ái chà, tao mới nói mày mấy câu mà đã lên mặt rồi hả?”
Từ Lệ híp mắt lại với vẻ bực bội.
“Con ranh con, xem ra tao không dạy cho mày một bài học thì mày không biết thân biết phận rồi”.
Dứt lời, Từ Lệ giơ tay lên định tát một cái thật mạnh lên má Tiểu Vũ Tâm.
Chu Cầm chỉ biết trơ mắt ra nhìn, chứ không hề định ngăn cản.
Bây giờ, bà ta chỉ muốn dàn xếp cho xong chuyện này.
Còn Tiểu Vũ Tâm bị người ta tát một cái cũng không sao cả.
Tiểu Vũ Tâm sợ đến mức nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nhớ đến Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Nếu bố mẹ cô bé ở đây thì tốt biết bao.
Song, chờ mãi mà cô bé vẫn không thấy đau khi bị đánh.
Tiểu Vũ Tâm hé mắt ra thì thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trước người mình, sự sợ hãi ban nãy đã tan biến sạch.
“Bố ơi!”
Gọi xong, cô bé bật khóc nức nở.
Không phải vì sợ, mà là mừng rỡ.
Chu Cầm ngẩn ra rồi trợn tròn mắt.
Không biết Sở Bắc đã xuất hiện trước người Tiểu Vũ Tâm từ lúc nào.
Anh giơ tay phải lên đỡ lấy tay của Từ Lệ.
“Thằng mù này, là mày ư?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!