Chương 11: Mặt người dạ thú
Bốp!
Tuy nhiên, ả ta vừa dứt lời.
Sở Bắc tùy ý vẫy vẫy tay, sau đó lại tát vào mặt ả lần nữa.
Cái tát này còn nặng hơn lần trước.
Lạc Mai bị tát ngã xuống đất với bộ dạng nhếch nhác, máu chảy ra từ khóe miệng.
Đôi mắt càng đỏ như máu, trong lòng cảm thấy cuồng loạn.
Nhưng cơn đau quá dữ dội khiến ả ta không nói thêm được lời nào.
Chưa nói đến Lạc Tuyết, ngay cả Lý Nham cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.
Sở Bắc trước giờ luôn nghe theo Lạc Mai, đánh cũng không đánh trả, chửi cũng không cãi lại.
Nhưng bây giờ có chuyện gì thế này? Có phải mặt trời đang ló dạng ở phía tây?
"Đây chỉ là cảnh cáo!"
Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Sở Bắc liền lên tiếng.
Giọng điệu lạnh lùng khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh ngay lập tức.
"Nếu còn có lần sau, tôi không ngại cắt lưỡi của cô đâu!”
…!
Cùng với đôi mắt trống rỗng của Sở Bắc, dù là Lạc Mai hoặc Lý Nham.
Cũng đều chỉ cảm thấy mình như bị bao bọc bởi một cái lồng lạnh lẽo.
Dường như chỉ cần nói thêm một lời, Sở Bắc sẽ thật sự làm theo lời anh nói.
"Tiểu Tuyết, đi thôi!"
Sở Bắc xoay người đi ra khỏi khách sạn trước.
Lạc Tuyết vẻ mặt phức tạp, liếc nhìn Lạc Mai, nghiến răng đi theo.
Cộc cộc cộc!
Khi âm thanh của chiếc gậy trúc biến mất, Lạc Mai mới dám điên cuồng gầm lên.
"Tên mù chết tiệt, dám đánh tao ư? Còn con chó cái kia, sớm muộn gì tao cũng phải đuổi mày ra ngoài!"
Lạc Mai trông như một con quỷ, với đôi má sưng phồng như một chú chuột đồng, trông rõ là buồn cười.
"Ông ơi, vừa rồi ông có nhìn thấy cảnh đó không? Ông phải làm chủ cho cháu!"
Nhìn thấy Lạc Vinh Quang, Lạc Mai thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.
"Ông ơi, cháu không biết đâu, cháu muốn đuổi cổ đôi gian phu dâm phụ đó ra ngoài đường, cho chúng nó làm ăn mày trên đường, cháu muốn…”
"Cháu im đi!"
Tuy nhiên, ả ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lạc Vinh Quang thiếu kiên nhẫn cắt ngang.
"Nhìn bộ dạng cháu bây giờ xem, cháu cho rằng nhà họ Lạc ta còn chưa đủ mất mặt sao? Cút ra ngoài đi, chuyện của hai đứa nó ông tự biết xử lý!"
"Vâng!"
Đối mặt với Lạc Vinh Quang nghiêm khắc, cho dù Lạc Mai không muốn, ả cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhưng sự hận thù đối với Sở Bắc và Lạc Tuyết đã lên đến đỉnh điểm!
"Tên mù đáng chết, tên khốn chết tiệt, chúng mày cứ đợi đó mà xem!"
"Nếu tao không cho bọn mày biết tay thì tao không phải họ Lạc!"
...
"Bác tài, phiền bác lái xe nhanh hơn một chút, chúng tôi phải đến bệnh viện có việc gấp!"
Lạc Tuyết và Sở Bắc rời khỏi khách sạn, nhanh chóng bắt taxi, chạy đến bệnh viện số 1 của thành phố Tân Hải.
May mà nó cách đây không xa, chỉ mất mười lăm phút nếu không bị tắc đường.
Chỉ là nghĩ đến việc con gái mình bây giờ còn không biết sống chết ra sao, ngay cả chi phí phẫu thuật còn chưa gom đủ.
Trái tim của Lạc Tuyết lúc nào cũng như muốn bắn ra ngoài.
Đôi mắt cô đỏ hoe, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm nhận được tâm trạng buồn khổ của Lạc Tuyết, Sở Bắc không biết làm sao để thuyết phục cô.
Trước đó rất lâu, anh đã yêu cầu Thanh Vũ đi chuẩn bị.
Bác sĩ tốt nhất, điều kiện tốt nhất.
Bệnh của con gái anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng những điều này, giờ này anh vẫn chưa thể nói ra.
"Em yên tâm, sẽ ổn thôi"!
Do dự một hồi, Sở Bắc mới nói ra câu này.
Lạc Tuyết liếc nhìn anh một cái, không nói gì và quay đầu đi.
Két!
Tiếng phanh thô bạo khiến cơ thể Lạc Tuyết cũng rung lắc theo.
Nếu Sở Bắc không kịp thời kéo cô, trán cô đã va vào ghế ngồi trước mặt.
"Có chuyện gì vậy?"
Lạc Tuyết giật mình, nhìn lên thì thấy trên con đường bốn làn rộng thênh thang không có lấy một chiếc xe.
Cũng không có đèn giao thông.
Nhưng chiếc taxi dừng lại đột ngột.
“Con đường phía trước đã bị phong tỏa, có lẽ chúng ta phải đi đường vòng!”, giọng nói bất lực của người tài xế vang lên từ trên ghế lái.
Lạc Tuyết chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng vài người đàn ông to lớn vạm vỡ mặc vest đen đã ập đến.
"Không thấy phía trước có thông báo sao? Đường này bị phong tỏa rồi, mau đi đi, mau đi đi!”
Mấy người đàn ông to lớn trông rất nổi loạn, họ không nói câu nào đã bắt đầu đuổi người.
"Bị phong tỏa? Sao lại phong tỏa? Chúng tôi thực sự có chuyện rất gấp, có thể cho chúng tôi qua trước được không?”
Nghe thấy bảo đường bị cấm, Lạc Tuyết rối lên.
Đây là con đường nhanh nhất để đến bệnh viện thành phố, nếu đi đường vòng thì nhanh nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi.
Cô con gái vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ mẹ đến cứu.
Dù chỉ hơn một phút nữa thôi, cô cũng không thể trì hoãn được nữa!
"Cho qua cho qua, qua cái rắm! Cô bị mù hay bị điếc hả? Không nhìn thấy cấm đường hay sao? Mau cút đi!”
Nhưng trước yêu cầu của Lạc Tuyết, đám đàn ông vạm vỡ đó không hề tỏ ra nao núng.
Ngược lại nói chuyện ngày càng khó nghe!
"Cho mấy người năm phút đồng hồ, mau cút đi!"
"Nếu không, ông đây sẽ đập nát xe ra đấy”.
"Đúng vậy, cũng không nhìn lại mình xem có thân phận gì. Hôm nay con đường này chỉ có cậu chủ Dương mới được đi, những người khác đừng mơ!”
...
Đám người đó mắng mỏ tía lia, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của họ.
Vừa hay có thể dùng từ cầm thú để hình dung họ.
Còn Lạc Tuyết thì vô cùng lo lắng, cô biết họ chắc chắn không phá lệ, cô không kìm được, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
"Mấy anh, xem như tôi cầu xin mấy người, con gái tôi còn đang ở trong bệnh viện chờ tôi đến cứu mạng, các người cho tôi qua đi!”
Giọng điệu của Lạc Tuyết như cầu xin, kèm theo một tiếng khóc.
Thấy mấy người đó vẫn không động tĩnh gì, cô thậm chí còn có ý định sẽ quỳ xuống cầu xin.
"Mấy anh, tôi xin quỳ xuống lạy các anh, cầu xin các anh cho con gái tôi một con đường sống, cầu xin các anh!”
Nói rồi Lạc Tuyết ra khỏi xe định quỳ lạy đám người đó.
Đám đàn ông mặc vest này nhìn thấy Lạc Tuyết, mắt họ sáng lên.
"Chậc chậc, vừa rồi không nhận ra cô gái lại xinh đẹp thế này!"
"Cái gì mà cô gái, là thiếu phụ, thiếu phụ đó hiểu chưa?"
"Chậc chậc, thân thể này, khuôn mặt này, nếu lên giường..."
Đám người ông một câu tôi một câu bình phẩm Lạc Tuyết.
Vẻ thèm muốn trong mắt họ dường như chẳng hề che giấu.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi.
Lúc này, đôi mắt chẳng hề kiêng dè đang săm soi đánh giá Lạc Tuyết.
"Này, cô gái nhỏ trông khá xinh xắn đó. Nếu đã như vậy thì cô có thể qua!”
“Thật sao?”, Lạc Tuyết lập tức vui mừng khôn xiết và định cảm ơn hắn ta, nhưng người đàn ông đột nhiên trừng mắt.
"Đương nhiên là thật, nhưng có một điều kiện nho nhỏ!"
“Điều kiện gì?”, Lạc Tuyết hơi ngẩn ra, cảm thấy có chút không hiểu.
"Đừng lo, chỉ là một điều kiện nhỏ thôi!"
Người đàn ông mắt sáng lên, ánh mắt háu đói.
"Chỉ cần em lên xe của anh chơi với anh một lát thì anh sẽ để em qua. Thế nào, rất đơn giản phải không?”
"Ông, không biết liêm sỉ..."
Nói đến đây rồi, Lạc Tuyết còn có gì mà không hiểu nữa chứ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!