Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Ông La, ông, ý ông là..."
Một lúc sau, Lạc Mai mới định thần lại, run rẩy nói.
"Tôi bảo cô câm miệng, cô không nghe thấy sao?"
Bốp!
Sau tiếng gầm của La Vạn Sơn là tiếng tát giòn giã vang lên.
Lạc Mai ngay lập tức bị tát ngã xuống đất, ửng đỏ cả một bên má, trông vô cùng rõ!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đang có mặt đều bị sốc!
Nếu lúc nãy có ai vẫn không chắc, vậy thì bây giờ đã rõ mồn một rồi.
La Vạn Sơn thực sự đang tức giận với Lạc Mai.
Nhưng tại sao...
"Ông, ông làm gì vậy?"
Lạc Mai ôm lấy một bên má nóng rực, cả người như muốn phát điên.
Ả một mực muốn Sở Bắc quỳ xuống xin lỗi, nhưng không ngờ người gặp xui xẻo lại chính là mình.
"Câm miệng, nếu cô còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cô!"
La Vạn Sơn giận đến mức lồng ngực căng lên, hai mắt trợn trừng.
Sau khi mắng Lạc Mai xong, liền quay sang Lạc Vinh Quang.
"Còn ông nữa, ông nghĩ mình là cái thá gì? Có thể đại diện cho bọn tôi sao? Đồ ngốc, ông suýt chút nữa hại chết tôi rồi!"
Sắc mặt Lạc Vinh Quang lập tức tái mét.
Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Lạc, hơn nữa cũng đã ngoài sáu bảy chục tuổi.
Nhưng La Vạn Sơn lại không hề nương tình, khiến cho mặt mũi ông ta hoàn toàn mất sạch.
Nhưng lúc này, trong lòng Lạc Vinh Quang lại càng thêm ngờ vực.
Ông ta không thể nào hiểu nổi tại sao La Vạn Sơn lại làm như thế.
Nhìn thấy tình thế đảo ngược trước mắt, Lạc Tuyết vô cùng ngỡ ngàng.
Miệng cô há to, như thể chưa từng tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Ngay cả Chu Cầm cũng ngơ ngác, không hiểu đầu cua tai ngoeo gì.