Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai (Bản dịch FULL)

Quán cà phê!

 

Nghe thấy tiếng máy tu tu, Lưu Tông Tín đen mặt.

 

Một số máy lạ cùng một giọng nói không hề quen thuộc.

 

Chỉ với một câu mà bắt ông ta phải đến núi Thiên Linh xin lỗi ư?

 

Còn cái gì mà có muốn nhà họ Lưu tồn tại nữa không?

 

Khẩu khí lớn đấy!

 

“Lạ thật!”

 

Lưu Tông Tín hừ một tiếng, bao cảm giác vui vẻ đều tan biến sạch sẽ.

 

“Ông Lưu, con trai ông gặp phải chuyện gì à?”

 

Chu Minh Hạo ở phía đối diện ngẩng đầu lên rồi hỏi với ý cười như có như không.

 

Lưu Tông Tín hừ một tiếng: “Không phiền chủ tịch Chu bận tâm, chỉ là một thằng mù với một đứa con gái mà thôi, không đáng nhắc tới!”

 

Thằng mù?

 

Chu Minh Hạo ngẩn ra rồi đứng bật dậy.

 

Hành động bất ngờ của ông ta khiến Lưu Tông Tín giật bắn mình.

 

“Có phải là một cậu thanh niên đeo kính râm và chống gậy, còn cô gái đi cạnh cậu ấy thì rất trẻ, mặt lúc nào cũng lạnh băng không?”

 

Thấy Chu Minh Hạo hỏi vậy, Lưu Tông Tín càng nhíu chặt mày hơn.

 

“Sao mà tôi biết được, mà dù thế thì sao? Nhà họ Lưu tôi mà phải sợ một thằng mù chắc?”

 

Chu Minh Hạo hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống với vẻ trầm ngâm.

 

“Ông Lưu, tôi khuyên ông tốt nhất hãy đến xem con trai mình thế nào đi, nếu đến muộn, e phải nhặt xác của cậu ấy đấy!”

 

“Chủ tịch Chu, ông nói thế là đang rủa nhà tôi đấy à?”

 

Mắt Lưu Tông Tín sắc lạnh, giọng nói thì tỏ rõ vẻ không vui.

 

Chu Minh Hạo khoanh tay rồi mỉm cười hờ hững.

 

“Rủa gì đâu, nếu con trai ông chọc phải người đó thật thì đừng nói là ông, cả nhà ông có tồn tại được nữa hay không cũng là cả một vấn đề đấy!”

 

“Tôi chỉ nói vậy thôi, ông muốn làm sao thì làm!”

 

Chu Minh Hạo biết chắc thằng mù mà Lưu Tông Tín nhắc đến chính là Sở Nam rồi!

 

Nếu không, ở cái đất Tân Hải này làm gì có ai dám đối đầu với nhà họ Lưu nữa?

 

Lưu Tông Tín à Lưu Tông Tín, ông đúng là chán sống rồi!

 

Không dưng lại chọc vào người đó.

 

Tự tạo nghiệt, không thể sống!

Thấy thái độ đó của Chu Minh Hạo, Lưu Tông Tín nhíu chặt hàng lông mày lại.

 

Ông ta thầm thấy rất nghi hoặc.

 

“Cũng được, để tôi đích thân đi xem sao! Chuyện hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ!”

 

Lưu Tông Tín bực tức đứng dậy, sau đó liếc Chu Minh Hạo một cái rồi quay người bỏ đi!

Núi Thiên Linh!

Nhấn Mở Bình Luận