“Nào có nào có, đều là chuyện tôi nên làm!”
Phương Chính Quân vội cười xòa, liếc mắt ra hiệu với trợ lý sau lưng.
“Mời cô Lạc, trợ lý của tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho cô”.
Lạc Tuyết có chút ngơ ngác, cô nhìn sang Sở Bắc rồi vẫn rời đi với trợ lý.
“Thần… Cậu Sở, có thể nói chuyện riêng một chút được không?”
Thấy mọi chuyện đã giải quyết, lúc này Triệu Hồi Xuân mới tiến lên, đưa tay ra tạo tư thế mời.
“Mời ông!”
Sở Bắc gật đầu, chống gậy, sải bước lớn ra ngoài.
Phương Chính Quân và các bác sĩ chỉ có thể nhìn theo.
Không được hai người này cho phép, bọn họ cũng không dám đi lên.
“Cậu Sở, năm năm trước quả là đáng tiếc khi không thể gặp được cậu! Hôm nay, cũng coi như đã giải quyết xong một gánh nặng canh cánh trong lòng lão đây!”
Trong góc nhỏ bệnh viện, Triệu Hồi Xuân khom người hành lễ, giọng điệu vô cùng xúc động.
“Ông khách sáo rồi! Là tôi đây nên cảm ơn ông mới đúng!”
Sở Bắc cười lắc đầu, đối với ông lão trước mặt, rõ ràng anh cũng rất kính trọng!
“Cậu Sở nói quá rồi!”
Triệu Hồi Xuân cười khổ, sau đó lại chuyển đề tài, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Cậu Sở, mắt của cậu… Nếu có cần gì, lão già này dùng hết mọi cách, nhất định có thể giúp cậu thấy lại được ánh sáng!”
Nhưng đáp lại, Sở Bắc lại khẽ huơ tay, miệng khẽ cười.
“Không sao cả!”
“Nhưng mà, bệnh của Vũ Tâm…”
Nghe thấy Sở Bắc nhắc đến Lạc Vũ Tâm, Triệu Hồi Xuân chợt nhíu mày.
“Bệnh của cô bé này không hề đơn giản, lão đây hành y nhiều năm, đây cũng là lần đầu gặp phải!”
“Quả thực không đơn giản, phải làm phiền ông để ý nhiều hơn, nếu có trường hợp bệnh tương tự thì cứ thông báo cho Sở Bắc tôi!”
Sở Bắc biết rõ trong lòng, bệnh của con gái ắt hẳn là do có người tính kế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!