Nếu anh mà còn đang ở đây thì kiểu gì ông ta cũng dập đầu vài cái để cảm ơn.
Nghĩ tới đây, ông ta chợt liếc nhìn con trai mình ở góc khuất, tinh thần chán trường đã hoàn toàn biến mất.
“Đừng ngây ra đó nữa, bố về công ty xem tình hình thế nào đây. Con đi mua gì đó để tạ lỗi với cậu Sở đi, nhớ không được đắc tội với người ta nữa đâu đấy”.
“Dạ? Con đi ấy ạ?”
Nghe thấy thế, Lưu Phong méo mặt như sắp khóc đến nơi.
Hắn nhìn thấy Sở Bắc một cái thì người đã nhũn ra rồi, giờ lấy đâu ra can đảm đi xin lỗi người ta chứ?
“Anh không đi thì để tôi đi chắc? Có chút việc cỏn con ấy cũng không làm được thì sao thành người kế nhiệm bố được?”
“Đi ngay!”
Lưu Tông Tín đạp cho Lưu Phong một phát rồi vội vã trở về công ty.
Chỉ còn Lưu Phong đứng đần ra tại chỗ với vẻ mặt đau khổ.
…
“Chết tiệt! Sở Bắc, lại là Sở Bắc, tức muốn chết mà!”
Cùng lúc đó, Dương Xuyên ngồi trong chiếc MayBach đang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Từ lúc đến Tân Hải đến nay, hễ gặp Sở Bắc là hắn ta xui xẻo.
Mọi kế hoạch của hắn ta đều bị Sở Bắc phá hỏng.
Điều đó hắn ta có thể bỏ qua, nhưng hắn ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương mà lại không làm gì được Sở Bắc ư?
Thậm chí, hắn ta còn phải cúi đầu mấy lần, đúng là mất mặt.
“Điều tra, tiếp tục điều tra cho tôi! Tôi không tin tên đó chui từ khe đá lên”.
“Vâng!”
Tên đàn em ngồi ở ghế lái lập tức gật đầu.
Tiếp theo, hình như tên đó đã nghĩ ra điều gì.
“À, thưa cậu, Lạc Vinh Quang vừa gọi đến ạ”.
“Lạc Vinh Quang? Hừ, lão già cố chấp, kệ lão ta đi!”
Dương Xuyên hừ một tiếng, hoàn toàn không để tâm.
Tên đàn em cười khổ nói: “Thưa cậu, Lạc Vinh Quang nói tập đoàn Lạc Thị đã có chủ đầu tư rồi, nguy cơ cũng đã đã được giải trừ”.
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên giật nảy mình.