“Lương tâm của cậu bị chó tha rồi à? Va phải tên vô dụng như cậu đúng là bất hạnh của đời tôi”.
“Cậu không muốn đi chứ gì? Tuỳ! Chết luôn ở đâu đó đi cũng được”.
Nói xong, Chu Cầm đã tức đến đỏ bừng mặt.
Bà ta quay người định bỏ đi trước.
Thậm chí đến con gái và cháu gái cũng mặc kệ luôn.
Mặt Lạc Tuyết gần như trắng bệch, cô nhìn con gái đang rơm rớm nước mắt ở trong lòng mà đi không được, ở lại cũng không xong.
Tủi thân mà không nói được nên lời.
“Đứng lại!”
Thấy Chu Cầm định chuồn, Lý Nham hừ lạnh một tiếng!
Nghe thấy thế, Chu Cầm dừng bước ngay rồi chỉ muốn bật khóc.
Lý Nham nhìn Sở Bắc với vẻ càng thêm khiêu khích.
“Hừ! Các người coi nơi này là đâu mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Dứt lời, Lý Nham lại nhìn sang cậu phục vụ.
“Trông vẻ nghèo túng của họ thế này thì không ăn uống gì ở đây được đâu! Tôi nghi họ đến trộm cắp đấy, các cậu phải để ý vào!”
“Không không, mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ… đến nhầm chỗ thôi, chứ không có ý trộm cắp gì đâu”.
Chu Cầm sợ hết hồn nên vội vã xua tay.
Ánh mắt bà ta nhìn Sở Bắc như muốn giết người.
“Sở Bắc, cậu nói gì đi chứ! Khốn kiếp, cậu định làm liên luỵ đến chúng tôi đấy à?”
Thấy thế, Sở Bắc cau mày nhưng không nói gì cả.
Lạc Tuyết đang bế con gái thì tái mặt.
Cô thầm nghiến răng, vành mắt thì đỏ hoe.
Cô biết rõ Lý Nham đang cố ý sinh sự.
Nhưng hắn ta nói không sai, đúng là họ nghèo thật nên cô nhịn!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!