“Được rồi, tạm thời cứ vậy đã, làm nhanh lên nhé!”
“Vâng thưa cô!”
Nhân viên phục vụ lễ phép gật đầu, ban nãy cậu nhân viên kia đã dặn phải phục vụ bàn này tốt nhất rồi.
Vì thế, cô nhân viên này không dám chậm trễ mà yêu cầu đầu bếp ưu tiên làm cho bàn này trước.
Khoảng mười phút sau, thức ăn đã được mang lên.
Các món ăn được bày trí sang trọng xếp kín bàn.
Mới nhìn thôi mà Chu Cầm đã suýt chảy nước miếng rồi.
Đến Lạc Tuyết cũng phải cảm thán.
Cuộc sống của người có tiền đúng là đầy thi vị.
Khéo lương đi làm cả năm của cô cũng không đủ để ăn bữa này mất.
“Vũ Tâm muốn ăn gì để bố gắp cho nào!”
Sở Bắc luôn giữ thái độ bình thản, sau đó mỉm cười với con gái.
Cô bé đã thèm đến mức nuốt nước miếng rồi.
“Bố ơi, con muốn ăn tôm hùm! Con nghe bạn cùng lớp bảo tôm hùm ngon lắm, mà Tâm Nhi chưa được ăn bao giờ”.
Giọng nói ngây thơ của cô bé khiến tay của Sở Bắc run lên, mũi anh thấy cay cay.
Tại anh mà bốn năm qua, con gái anh đã phải sống thiếu thốn.
Thậm chí ăn tôm hùm cũng là một ước muốn xa xỉ.
“Được, bố lấy tôm hùm cho con nhé!”
Giọng Sở Bắc trầm xuống, anh thầm thề với lòng.
Lạc Tuyết, Vũ Tâm, sau này bố sẽ không để hai mẹ con chịu bất kỳ tủi hờn gì nữa.
Nhờ các món ăn ngon mà nhà họ có bầu không khí hoà thuận hiếm có.
Lạc Tuyết ăn uống từ tốn chuẩn thục nữ.
Sở Bắc thì phục vụ cô công chúa nhà mình.
Còn Chu Cầm thì trước tiên chụp ảnh, sau thì ăn uống như vũ bão.
Hiếm khi nào nhà họ được vui vẻ như vậy.
Nhưng tiếc là bầu không khí này không duy trì được quá lâu.
Bụp!
Một tiếng động lớn khiến tất cả mọi người giật bắn mình.
Sau đó, họ chỉ thấy cửa bị đạp mở, Lý Nham đứng ở cửa với vẻ sâu xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!