Má phải của Lý Nham hằn năm đầu ngón tay đỏ ửng.
Một nửa bên mặt của hắn ta sưng vù.
“Cậu Lưu, cậu, sao cậu lại đánh tôi?”
Lý Nham đã bị tát cho đần người.
Hắn ta trợn tròn mắt nhìn Lưu Phong với vẻ oan ức.
“Đánh anh? Tôi còn muốn đạp thêm cho anh mấy phát ấy”.
Lưu Phong nghe thấy thế thì chỉ muốn phát rồ.
Ngay sau đó, hắn đã nhấc chân đạp Lý Nham ngã xuống đất.
Lúc này, Lý Nham đã bị doạ sợ, chật vật nằm dưới đất.
So với sợ hãi thì hắn ta còn thấy nghi hoặc hơn.
Sao tự dưng cậu Lưu lại trở mặt thế này?
Xử lý Lý Nham xong, Lưu Phong mới ngẩng đầu lên rồi như sắp khóc mà nhìn Sở Bắc.
“Anh Sở, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi…”
Nụ cười trên mặt Lưu Phong còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn thật sự rất sợ Sở Bắc.
Lý Nham thì nghệt mặt ra khi thấy vậy.
Hắn ta trợn mắt há mồm như đã hoá đá.
Chuyện gì vậy trời?
Lẽ nào cậu Lưu tìm Sở Bắc không phải để xử lý anh.
Hình như hắn ta đã đoán nhầm rồi thì phải.
Mặt Lý Nham tái đi.
Song dù có nghĩ nát óc thì hắn ta cũng không hiểu tại sao người như cậu Lưu lại phải mềm mỏng với tên mù dở này.
“Hiểu lầm?”
Sở Bắc mỉm cười với giọng hờ hững.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!