Hai bố con nhà kia bắt đầu tung hứng với nhau, còn Lạc Tuyết lại trở thành mục tiêu bị công kích.
“Ông ơi, không phải thế đâu ạ!”
Lạc Tuyết tái mặt, định giải thích.
Còn Chu Cầm ở cách đó không xa đã lo lắng đến mức vã mồ hôi.
Sở Bắc đứng dậy, sau khi lắc đầu với Lạc Tuyết thì mới nhìn sang ba người kia.
“Các người nói xong chưa? Xong rồi thì về hết đi!”
Dứt lời, anh chỉ về phía cửa rồi hạ lệnh đuổi khách.
Thấy thế, ba người kia lập tức bốc hoả.
Mặt ai nấy cũng nhăn nhó như ăn phải một con ruồi chết.
Nếu họ có thể dễ dàng ra về như vậy thì đâu mất công đi cả đoạn đường xa đến đây làm gì?
“Hừ, đây không phải nhà của cậu, cậu lấy quyền gì đuổi chúng tôi đi?”
Lạc Mai cắn răng rồi tức tối quát lớn.
Lạc Viễn Hà cũng sầm mặt nói: “Đúng vậy, chúng tôi không đến tìm cậu, Sở Bắc, chưa đến lượt cậu lên tiếng ở đây đâu!”
Thấy hai bố con nhà kia không thèm giữ thể diện nữa, Sở Bắc bật cười.
“Được, thế các người nói đi, đến đây làm gì? Không lại trách tôi không cho cơ hội!”
“Nếu còn nói những chuyện không liên quan nữa thì cửa ở đằng kia!”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Viễn Hà muốn nổi điên ngay.
Sở Bắc này điên thật rồi, chuyện gì cũng dám làm, lời nào cũng dám nói.
Lạc Vinh Quang cũng tỏ thái độ khó chịu, ông ta liếc Sở Bắc rồi lại nhìn sang Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, ban nãy ông đã nói rõ trong điện thoại rồi, chỉ cần cháu đồng ý yêu cầu của ông, ông sẽ bảo Lạc Viễn Hà và Lạc Mai xin lỗi cháu ngay!”
Nghe thấy vậy, Chu Cầm và Lạc Tuyết thấy rất ngạc nhiên.
Sau đó, cô ngoảnh sang nhìn Sở Bắc với vẻ khó hiểu.
Ông nội đến đây xin lỗi họ thật sao?
Không ngờ Sở Bắc đoán đúng rồi.
“Ông ơi, cháu…”
Lạc Tuyết thấy hơi bối rối, đang ấp úng câu được câu chăng thì đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Sở Bắc.
“Xin lỗi? À, thế mà tôi thấy các người chẳng giống đến xin lỗi tẹo nào”.
Câu nói ngắn gọn này của Sở Bắc khiến Chu Cầm phải thầm giơ ngón tay cái khen ngợi.
Ai không biết còn tưởng ba người kia đến đây để nghe Lạc Tuyết xin lỗi ấy chứ.
“Sở Bắc, mày…”