Những gì ông ta cần làm là kéo dài thời gian.
“Tâm sự rồi chứ?”
Cũng đúng lúc này giọng Sở Bắc lại vang lên.
La Vĩ giật mình. vội vã mỉm cười.
Nhưng không để ông ta lên tiếng, cây gậy tre của Sở Bắc rơi xuống.
“Tôi không có thời gian lảm nhảm với các người, nếu còn nhiều lời nữa thì cắt đầu lưỡi của ông ta”.
Sở Bắc chỉ vào La Vạn Thủy, lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Thanh Vũ đáp, sau đó đứng ra sau Sở Bắc.
“Tôi…”
Bị một cậu trai trẻ đe dọa như thế, sắc mặt La Vạn Thủy khó coi đến cùng cực.
Vừa lúc ông ta lên tiếng thì bỗng bị quát.
“Câm miệng!”
Một tiếng quát khiến mọi người đều giật mình.
Hơn nữa càng không thể tin được người nói lại chính là La Vĩ.
La Vĩ tức giận đùng đùng nhìn La Vạn Thủy.
“Tôi bảo ông câm miệng, nếu ông nói thêm một chữ, không cần cậu Sở phải ra tay, tôi sẽ tự tay phế ông trước đấy”.
Thái độ của La Vĩ rất cứng rắn khiến người nhà họ La đều choáng váng.
Ngay cả La Vạn Thủy cũng vô thức lùi về sau mấy bước, há hốc mồm.
La Vĩ lướt nhìn xung quanh, đến khi nhìn Sở Bắc, sắc mặt lại thay đổi.
“Cậu Sở, cậu bớt giận, đều là do tôi quản lý không tốt, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa”.
La Vĩ khiêm nhường, cung kính đến cực điểm.
Trong lòng thầm cầu nguyện, gia chủ ông mau lên, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Ông cũng biết thức thời đấy”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười không nhìn ra vui hay giận.
Cây gậy tre khẽ gõ xuống, từng bước đi đến vị trí đầu của đại đường, sau đó từ tốn ngồi xuống.
Nơi đó là vị trí của La Vạn Thủy.
Người nhà họ La tức giận nhưng không dám nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!