"Nhạt nhẽo!"
Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh chỉ muốn cho con gái đến để học, chứ không phải gặp nhiều phiền phức như vậy.
Anh đã không muốn xảy ra ẩu đả, nhưng ở đây lại có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nếu như hôm nay người đứng đây là Lạc Tuyết, e là cô đã phải chịu thiệt rồi!
"Cậu Sở, cậu..."
Lý Hải Đông tiến tới một bước, thận trọng nói.
"Ông cứ làm theo ý ông đi!"
Sở Bắc không thèm nhìn ông ta lấy một cái, chỉ nắm lấy tay con gái rồi xoay người rời đi!
Thanh Vũ cũng nhìn Lý Hải Đông bằng ánh mắt 'tự mình lo liệu', sau đó cũng vội vàng rời đi!
Ngay khi Sở Bắc đi khỏi, bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Lý Hải Đông thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình!
"Đồ ngốc, đã bao nhiêu lần tôi bảo cậu phải biết điều một chút rồi, tai cậu chứa c*t hay sao hả?"
Lý Hải Đông vô cùng tức giận khi nhìn thấy đứa em trai bất tài của mình, liền tiến lên đá cho ông ta một cái!
"Từ nay về sau ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nếu cậu còn dám gây chuyện thì tôi sẽ lột da cậu ra".
"Còn ông nữa, cút khỏi đây ngay!"
"Tôi dám chắc sẽ không có một ngôi trường nào ở Tân Hải này dám tuyển ông đâu, ông nên chuẩn bị để đi ăn xin suốt quãng đời còn lại đi!"
Lý Hải Đông trừng mắt nhìn Trương Phục Hưng, như thể muốn giết người đến nơi vậy.
Nếu ông ta đến không kịp thì cả nhà họ Lý đã bị bọn họ làm liên luỵ rồi.
...
"Bố ơi, trường học không còn nữa rồi, sao Tâm Nhi đi học được?"
Trên đường về, Vũ Tâm nghiêng đầu hỏi với vẻ nghiêm túc.
"Đương nhiên bố sẽ tìm cho con một nhà trẻ khác rồi!"
Sở Bắc mỉm cười gật đầu, ôm con gái vào lòng.
Ngay cả khi anh không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể đi được một cách bình thường.
"Ưm, bố là tuyệt nhất!"
Rất nhanh, hai bố con đã đến phía dưới khu phố.
Cả hai còn chưa kịp lên lầu thì mẹ vợ Chu Cầm đã hốt hoảng chạy ra.
Sắc mặt Lạc Tuyết đứng phía sau cũng hết sức khó coi!
"Mẹ!"
Ngay khi Lạc Vũ Tâm nhìn thấy Lạc Tuyết, lập tức sà vào lòng mẹ.
Lạc Tuyết rất lo cho con gái, cô chỉ ôm chặt lấy cô bé mà không hề lên tiếng.
Ngược lại, Chu Cầm lại trừng mắt nhìn Sở Bắc.
"Còn ngây ra đó làm gì, mau đi gọi taxi đi?"
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Sở Bắc nhẹ giọng hỏi, anh có thể nhận ra được Lạc Tuyết và Chu Cầm đang cảm thấy bất an!
"Cậu còn mặt mũi hỏi chuyện gì đã xảy ra sao? Không phải là do phiền phức mà cậu gây ra à? Mau bắt taxi về nhà cũ, nếu như để muộn thì chúng ta sẽ bị tên sao chổi này làm liên luỵ mất".
Nói xong, bà liền vội vàng bắt xe.
Lạc Tuyết tiến lên một bước, khẽ thở dài.
"Người nhà họ La đến rồi, sợ là sẽ đến hỏi tội, ông nội bảo bọn em về gấp".
"Nhà họ La!"
Sở Bắc cười nhẹ, dường như không có gì kinh ngạc.
"Làm sao em biết bọn họ đến hỏi tội, có khi là đến xin lỗi ấy chứ?"
Lạc Tuyết chợt ngây ra, sau đó nở nụ cười gượng gạo.
Trong ánh mắt cô hiện lên chút thất vọng!
Cậu chủ nhà họ La bị phế thì cũng coi như cả nhà họ La bị vả mặt.
Bọn họ không đến gây chuyện đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà còn muốn người ta đến xin lỗi nữa ư?
Đúng là hoang đường!
"Sao còn đứng ngây ra làm gì? Mau lên xe đi?"
Chu Cầm chặn một chiếc taxi lại, nhìn thấy Sở Bắc vẫn đứng ngây ra đó, lập tức quát!
"Tôi cảnh cáo cậu, lát nữa gặp người nhà họ La tốt nhất nên biết điều một chút, nếu cậu dám làm liên luỵ tới tôi thì cậu chết chắc rồi đấy!"
Khi lên xe, Chu Cầm vẫn không ngừng chửi bới.
Lạc Tuyết chỉ ôm con gái, không hề lên tiếng, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Chỉ mong nhà họ La sẽ nể tình xưa, đừng làm gì quá đáng.
...
Chẳng mấy chốc, xe đã đến căn nhà cổ của nhà họ La!
Chu Cầm giống như trái cà tím héo, cố ý cúi đầu rồi đứng ra phía sau.
Sự kiêu ngạo lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Lạc Tuyết thở dài đi về phía trước, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Đừng lo, sẽ không sao đâu".
Sở Bắc nhẹ nhàng an ủi, khóe miệng vẫn luôn hiện lên ý cười!
Cả gia đình bốn người bước vào đại sảnh, vừa nhìn qua đã thấy La Vạn Sơn ở chính giữa!
Còn ông hai La Vạn Thuỷ đang đứng bên cạnh.
Đằng sau là những thế hệ tiếp theo của nhà họ La.
Tất cả người nhà họ La đều đã có mặt đầy đủ!
Nhìn thấy thế trận trước mắt, Lạc Tuyết có chút hoảng loạn.
Xem ra hôm nay không thể giảng hoà nổi rồi!
"Tại sao nửa ngày trời mới đến, đây là thái độ của các người ư?"
Lạc Vinh Quang vốn đang tươi cười, ngay khi nhìn thấy Sở Bắc sắc mặt lập tức sa sầm.
"Đúng vậy! Có người tìm được một tên ngông cuồng nào đó rồi bắt đầu giở thói lên đấy!"
Lạc Mai liếc sang, không khỏi kèm thêm câu châm chọc.
"Chẳng lẽ mấy người tính đợi ông nội đích thân đi mời mới đến à?"
Vừa mới bước vào đã bị chống đối như thế này.
Chu Cầm núp sau lưng con gái, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Lạc Tuyết cũng tái mét, không nói được câu nào.
Sở Bắc lại hơi cau mày.
Lạc Mai này đúng là không biết rút kinh nghiệm!
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau đến xin lỗi nhà họ La đi?"
Thấy cháu gái không hề nhúc nhích, giọng của Lạc Vinh Quang liền đanh lại.
"Ông nội, cháu thấy có ai đó không thèm xem ông ra gì nữa rồi!"
Lạc Mai tiếp tục nói, sau đó hướng về phía Lạc Tuyết và Sở Bắc, trong mắt loé lên sự thâm độc.
"Sở Bắc, cho dù mày có bị mù thì chắc vẫn nghe được ông nội nói gì nhỉ?"
"Còn không mau quỳ xuống xin lỗi nhà họ La?"
"Chẳng lẽ các người muốn hại chết chúng tôi luôn hay sao?"
Lạc Mai nói luôn một lèo, hoàn toàn không thấy có gì đó.
La Vạn Sơn và La Vạn Thuỷ ở sau đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Đúng là đau tim chết đi được!
Đường đường là thần tướng trấn quốc mà phải quỳ xin lỗi bọn họ sao?
Nếu mà để suy nghĩ thì có hai năm cũng chưa đủ!
"Anh Lạc, thực ra chuyện này..."
La Vạn Sơn vội vàng đứng lên muốn giải thích.
Nhưng hành động này lại khiến cho Lạc Vinh Quang càng thêm sợ hãi!
"Ông La, chuyện này tuyệt đối không được! Đừng lo, hôm nay tôi sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng!"
Lạc Vinh Quang vội vàng thề thốt!
Hai anh em nhà họ La đích thân đến hỏi tội, nếu không khéo thì e là nhà họ Lạc cũng sẽ bị liên lụy.
"Sở Bắc, còn ngây ra đó làm gì? Mày định bắt tao đích thân ra tay à?"
"Còn mày nữa, Lạc Tuyết, nếu mày còn không biết điều thì hôm nay coi như tự tay mày giết người thân của mình đấy".
Để khiến cho La Vạn Sơn nguôi giận, Lạc Vinh Quang không thiết điều gì cả.
Chưa kịp nói hết lời đã bị chen ngang, La Vạn Sơn vừa tức vừa lo lắng.
Ông ta muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì chẳng còn chút dũng khí nào.
Sắc mặt La Vạn Sơn tái mét, hận không thể bóp chết Lạc Vinh Quang ngay lập tức.
Lão già này nếu không nói được thì câm miệng được không? Tôi sắp bị ông hại chết đến nơi rồi!
"Ông nội, cháu..."
Nhìn thấy mình đang là tâm điểm chú ý, Lạc Tuyết chỉ đành cắn răng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!