Sở Bắc bên cạnh khẽ nhíu mày.
Đến khi ngẩng đầu lên thì nụ cười trên môi đã không còn.
Nhưng không để anh nói gì, Dương Xuyên khẽ cười nói.
“Chuyện này đã không phải là lỗi của anh Sở, là do tôi nghĩ quá nhiều thôi”.
“Anh Sở đã dám nói thế chắc chắn đã nghĩ ra cách giải quyết tình cảnh khó khăn của công ty rồi nhỉ?”
Dương Xuyên nhìn Sở Bắc cười ẩn ý.
“Nếu đã thế… đợi anh Sở giải quyết xong rắc rối của công ty hẵng nhắc đến chuyện này”.
Dương Xuyên vừa dứt lời, vẻ mặt Lạc Vinh Quang và Lạc Mai đều sa sút.
Dựa vào Sở Bắc? Giải quyết rắc rối của công ty?
Đây chẳng phải là gây rối thêm hay sao?
Nếu không phải người nói là Dương Xuyên thì Lạc Vinh Quang đã mắng cho một trận rồi.
Lúc này ông ta nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết như thể muốn giết người.
Đều là do tên sao chổi Sở Bắc này!
Nếu không phải do cậu ta thì không chỉ rắc rối công ty được giải quyết mà nhà họ Lạc cũng có cơ hội tham gia buổi đấu thầu với nhà họ Dương.
Không chừng có thể nhân cơ hội này vực dậy.
Tiếc là mọi thứ đều bị Sở Bắc phá hoại.
Một tờ chi phiếu trống của Dương Xuyên lại có thể khiến Lạc Vinh Quang và Lạc Mai càng thêm căm thù Sở Bắc.
“Anh nói xong chưa?”
Lúc này Sở Bắc ngẩng đầu lên, giọng anh vẫn bình thản như trước.
“Nếu nói xong rồi thì cút”.
Chỉ mấy chỉ ngắn ngủi, anh vẫn bình tĩnh như một hồ nước tĩnh lặng.
Nhưng lại khiến bầu không khí ở cả hiện trường như đông cứng lại.
“Sở Bắc, cậu câm miệng lại!”
Lạc Vinh Quang lạnh lùng quát, giọng nói còn có vẻ tức giận và lo lắng.
Sở Bắc thế mà lại bảo cậu chủ Dương cút đi?
Ăn gan hùm mật gấu rồi chắc?
“Sở Bắc, mày muốn làm gì? Bản thân mày muốn chết cũng đừng liên lụy đến bọn tao”.
Lạc Mai hung hăng trợn mắt với Sở Bắc như một con báo đang nổi giận.
Lần này ngay cả Lạc Tuyết cũng cảm thấy lo lắng, tay đổ đầy mồ hôi.
Lúc Sở Bắc lên tiếng, cô đã nhận ra có gì đó không ổn.
Muốn ngăn lại nhưng đã muộn rồi.
Còn Chu Cầm ở đằng sau cô gần như sắp ngất xỉu.
“Sở Bắc, cậu cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi…”
“Ông cụ Lạc, không cần phải thế”.
Lạc Vinh Quang đang muốn nổi trận lôi đình thì Dương Xuyên bước đến ngăn lại.
“Cậu chủ Dương, chuyện này…”
Lạc Vinh Quang hơi ngơ ngác.
Nhưng thấy Dương Xuyên lắc đầu, ông ta vẫn nở nụ cười bình thản.
“Ông cụ không cần nổi giận, anh Sở là người có cá tính, nói mấy lời này mà cũng không thể chỉ trích nhiều, tôi không để trong lòng”.
Đã nói đến mức này nhưng ánh mắt Dương Xuyên nhìn Sở Bắc vẫn lóe lên tia lạnh lẽo không nhận thấy.
“Chuyện này…”
Lạc Vinh Quang và Lạc Mai sửng sốt, cậu chủ nhà họ Dương dễ nói chuyện vậy sao?
Hay là tai mình có vấn đề?
Ngược lại Lý Nham phản ứng lại nói: “Cậu chủ Dương không hổ là cậu chủ Dương, tấm lòng rộng lượng quả thật khiến người khác bội phục”.
Vừa nghe hắn nói thế, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai vội cười theo.
“Tiểu Nham nói đúng, là do tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mong cậu chủ Dương đừng trách”.
“Đúng thế, cậu chủ Dương là người thế nào chứ, tên vô dụng nào đó có thể so được sao?”
Lạc Mai nịnh bợ Dương Xuyên, còn không quên chỉ trích Sở Bắc.
Nhưng Sở Bắc lại không hề để tâm đến những lời này.
Sao anh lại không biết ý đồ của Dương Xuyên cho được.
Sở dĩ không ra tay chỉ là khinh thường mà thôi.
Nhà họ Dương?
Chẳng qua chỉ là mấy nhân vật nhỏ bé trước thực lực tuyệt đối mà thôi.
“Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi”.
Sở Bắc ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tuyết, môi cong lên nụ cười dịu dàng.
Xoa đầu Tiểu Vũ Tâm, nhấc chân muốn đi.
“Anh Sở khoan đã”.
Dương Xuyên lại nói, đi đến trước mấy bước chặn trước mặt Sở Bắc.
“Lẽ nào tôi và anh Sở vừa gặp đã thành kẻ thù sao? Thế này nhé, tôi có thể cho nhà họ Lạc một cơ hội”.
Dương Xuyên như suy ngẫm ngẩng đầu lên, từ tốn nói trong ánh mắt đầy mong chờ của Lạc Vinh Quang và Lạc Mai.
“Chỉ cần anh Sở có thể giải quyết nguy cơ tài chính của tập đoàn trước khi cuộc đấu thầu bắt đầu, tôi đảm bảo buổi đấu thầu sẽ có một chỗ cho nhà họ Lạc”.
Hắn vừa dứt lời Lạc Tuyết nhíu mày.
Trước buổi đấu thầu? Chẳng phải chỉ còn hai ngày nữa sao?
Rõ ràng Dương Xuyên đang đào hố cho cô và Sở Bắc đây mà.
Nhưng không để cô lên tiếng, Lạc Vinh Quang không thèm cả nghĩ đã vội gật đầu lia lịa.
“Thật sao? Cảm ơn cậu chủ Dương, cảm ơn cậu chủ Dương! Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm được”.
Lạc Mai cũng phản ứng lại, sợ Dương Xuyên sẽ hối hận, vội vàng hùa theo.
“Cậu chủ Dương yên tâm, trong ngày mai chuyện này sẽ được giải quyết, tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng”.
Trong ngày mai?
Sắc mặt Lạc Tuyết trắng bệch.
Câu nói này của Lạc Mai như đang muốn ép cô vào đường cùng.
“Được! Trong ngày mai, tôi mỏi mắt trông chờ”.
Lần này đến lượt Dương Xuyên sợ họ sẽ hối hận.
Hắn ta nở nụ cười gian xảo, lập tức đồng ý.
Dương Xuyên lên tiếng, Lạc Tuyết đang muốn nói gì đó nhưng đã muộn rồi.
Lúc này cô nghiến chặt răng, sắc mặt chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Giải quyết nguy cơ tài chính của công ty trong vòng một ngày?
Sao có thể?
Đây là đang ép cô và Sở Bắc vào đường cùng.
Lạc Tuyết nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, sau đó lại bất lực buông lỏng.
Chuyện đã đến nước này, chỉ đành đi một bước xem xét một bước thôi.
“Sở Bắc, nghe cậu chủ Dương nói chưa?”
Lạc Mai kiêu ngạo nhìn Sở Bắc nói.
“Mày và Lạc Tuyết phải giải quyết vấn đề tài chính của công ty trong ngày mai, nếu không…”
Cạch!
Nhưng ả ta chưa nói hết câu, một tiếng động vang lên cắt ngang lời ả ta.
Chỉ thấy Sở Bắc buông con gái trong lòng xuống, chậm rãi xoay người lại.
Cây gậy trong tay rơi xuống, mặt đất như rung chuyển theo.
“Cô đang dạy tôi phải làm sao đấy à?”
Đôi mắt Sở Bắc nhìn thẳng về phía trước.
Trong mắt không có ánh sáng nhưng lại có đủ để nuốt chửng mọi thứ như vực thẳm.
Lạc Mai run rẩy, lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược về.
Khí thế quá mạnh khiến ả ta sợ hãi lùi về sau, mặt mày không còn chút huyết sắc.
Dù là Lạc Vinh Quang và Lý Nham cũng vô thức ngậm chặt miệng.
Sở Bắc là một tên điên!
Nếu chọc cậu ta giận thật thì cậu ta có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
Dương Xuyên nhíu mày, lần đầu tiên ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và ngờ vực.
Một tên mù, một tên vô dụng mà lại có khí thế mạnh đến thế cơ à?
Dù hắn ta đứng trước mặt ông nội mình – người nắm quyền nhà họ Dương cũng chưa từng có cảm giác như vừa rồi.
“Nhà họ Lạc, tốt nhất đừng động đến giới hạn của tôi, hậu quả các người không gánh nổi đâu”.
Sở Bắc khẽ nói, giọng điệu lạnh nhạt khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
“Còn anh…”
Nói rồi Sở Bắc quay đầu lại nhìn Dương Xuyên.
Đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự, Dương Xuyên chỉ cảm thấy rét run.
Từ lòng bàn chân xông lên đến đỉnh đầu.
“Tự giải quyết đi!”
Để lại bốn chữ, Sở bắc lại xoay người đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!