"Chuyện này, không thể nào!"
Ông Mạc liên tục lùi về phía sau, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể.
Khuôn mặt ông ta tái nhợt, trừng mắt hét lên điên cuồng.
Giọng điệu đầy sợ hãi!
Đòn gần như toàn lực của ông ta lại dễ dàng bị hóa giải như vậy?
Còn nhìn bộ dạng của đối phương, có vẻ như còn không thèm trả đòn.
Khinh thường!
Đây là sự khinh thường trắng trợn!
"Ông Mạc, ông đừng nhường cô ta nữa, mau ra tay đi!"
Lưu Phong ở phía sau bĩu môi, giọng điệu có chút bất lực.
"Ông Mạc yên tâm, một triệu tệ của ông không thiếu một xu. Đêm dài lắm mộng, ông đừng nhường nữa!"
Sắc mặt Lưu Tông Tín hơi tối sầm lại, trong lòng cảm thấy không vui lắm!
Theo như họ thấy, chắc hẳn ông Mạc đã nương tay.
Nếu không thì làm sao một cô gái tuổi đôi mươi có thể làm được điều này?
Mỗi lời nói của họ như những cái tát vô hình.
Từng người một, lần lượt tát vào mặt ông Mạc một cách dữ dội.
Mặt ông Mạc đỏ bừng lên, trong lòng tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Vừa rồi ông ta thật sự không hề nương tay, chỉ là...
"Được lắm được lắm, cô gái, cô thực sự đã chọc giận tôi rồi đấy!"
Ông Mạc nói từ trong kẽ răng, hai mắt dường như đỏ ngầu.
Từ thái độ khinh bỉ ban đầu, đến ngạc nhiên rồi đến kinh hãi!
Cuối cùng ông ta cũng hiểu rằng, từ đầu đến cuối, ông ta đã đánh giá thấp người phụ nữ này.
Xem ra không thể hiện bản lĩnh thực sự thì không được rồi!
"Chết đi!"
Hai mắt ông Mạc như sắp tách ra, giữa tiếng gầm lớn, bước châm giẫm mạnh một cái.
Bùm!
Trên nền đá xanh, hằn rõ hai dấu chân.
Tiếp đó ông ta thực hiện một cú đấm bằng tay phải và lao thẳng vào mặt Thanh Vũ.
Xuýt!
Lực của cú đấm mang theo tiếng hú của gió!
Gió lạnh dữ dội thổi hai má Lưu Tông Tín và Lưu Phong như bị dao cắt.
Nhưng nụ cười tàn nhẫn lại hiện lên trên khóe miệng.
Thế mới phải chứ!
Dám khiêu khích nhà họ Lưu, nhất định phải trả giá!
Nhìn tất cả những người có mặt ở đó, chỉ có Sở Bắc và Thanh Vũ là trên mặt không chút cảm xúc.
Nếu nhìn kỹ ra, còn có thể thấy được sự khinh thường.
"Đây là toàn bộ sức lực của ông à?"
Thanh Vũ khẽ lắc đầu, trong giọng điệu không phân biệt được là khinh thường hay là thất vọng!
Hành động này càng khiến ông Mạc điên tiết.
Cú đấm này không hề nương tay chút nào.
Ông ta phải dùng máu và mạng sống của Thanh Vũ để rửa sạch nỗi nhục nhã của mình!
"Kết thúc rồi!"
Khi nắm đấm của ông ta gần đến trước mặt, Thanh Vũ nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
Cô chợt vung tay phải lên và bóp nhẹ một cái!
Xoẹt!
Tiếng gió lập tức ngừng thổi, thậm chí thời gian như ngừng trôi.
Màn hình bị đóng băng!
Nắm đấm của ông Mạc, không còn có thể tiến lên được chút nào nữa!
"Thế này, có phải tôi bị hoa mắt không?"
Lưu Tông Tín và Lưu Phong trợn trừng hai mắt, vẻ mặt giống như nhìn thấy ma!
Lần này, ngay cả bọn họ cũng có thể thấy được ông Mạc không nương tay chút nào.
Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể làm tổn thương Thanh Vũ một chút nào ư?
"Cô, rốt cuộc cô là ai?"
Và lúc này, người cảm thấy đáng sợ nhất chính là ông Mạc!
Đòn đánh dồn toàn lực của ông ta một lần nữa bị hóa giải dễ dàng.
Lúc này ông ta mới nhận ra trong mắt Thanh Vũ, ông ta chỉ là một con kiến, một tên hề!
Nhường ông ta ba chiêu chỉ là để cho ông ta có cơ hội ra tay mà thôi!
"Ông không đủ tư cách để biết!"
Thanh Vũ mặt không biểu cảm, khẽ động cổ tay!
Bựt!
Ông Mạc không có sức phản kháng, đầu gối khuỵu xuống đất.
Một nửa đùi của ông ta trực tiếp nhấn sâu xuống đất.
Ngay cả mặt đất dường như cũng đang rung chuyển nhẹ.
Cơn đau dữ dội khiến ông ta nhăn nhó.
Ngay lập tức trong lòng ông ta bị chiếm đóng bởi sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi!
"Không, không! Làm ơn, tha cho tôi, tôi không muốn chết..."
Lúc này ông Mạc như còn gà bị rơi xuống nước, run như cầy sấy.
Đâu còn sự kiêu ngạo hung hăng trước đây?
Đối mặt với lời xin tha của ông ta, Thanh Vũ bịt tai không nghe mà quay đầu nhìn Sở Bắc.
"Cậy thế hiếp đáp người khác, giở trò hổ báo, vì tiền mà giết người..."
Sở Bắc vẫn quay lưng về phía ông ta, không quay đầu lại!
"Mấy tội danh cùng trừng trị, chết cũng không đáng tiếc!"
Xoẹt!
Sở Bắc vừa dứt lời, sắc mặt ông Mạc lập tức trở nên trong suốt.
"Làm ơn, cầu xin cậu, tha mạng cho tôi, tôi biết mình sai rồi, tôi nhất định sẽ thay đổi!"
"Tôi, tôi có thể cho cậu tiền, cho cậu rất nhiều tiền. Cậu cho tôi làm con chó của cậu tôi cũng tuyệt đối không chớp mắt lấy một cái. Cầu xin cậu, cho tôi một con đường sống!”
Nét mặt ông Mạc nhăn lại thành từng đống, khát vọng sống sót lập tức đè bẹp mọi thứ.
Người càng giàu càng mạnh lại càng sợ chết nhất.
Tại thời điểm này, nó được phản ánh trên người ông ta một cách sống động.
"Tôi không nuôi nổi một con chó như ông!"
Sở Bắc khẽ lắc đầu quay người lại, trên mặt vẫn không có một tia vui mừng hay tức giận.
"Về phần tiền, ông có rất nhiều tiền sao?"
Ông Mạc sửng sốt một chút, trong lòng lóe lên một tia hy vọng, liền luống cuống gật đầu.
"Có có, cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ đưa bấy nhiêu, cầu xin cậu, tha cho tôi một con đường sống!"
"Tôi sẽ đưa cho cậu năm mươi triệu... Không, một trăm triệu tệ, cậu thấy sao?"
Nói rồi ông Mạc cẩn thận ngẩng đầu lên, sốt sắng nhìn Sở Bắc.
"Một trăm triệu tệ, ha!"
Khóe miệng Sở Bắc hơi nhếch lên, cũng không biết là có ý gì.
Ông Mạc thầm thở dài: "Vậy thì, hai trăm triệu! Cho dù ba trăm triệu tệ cũng được, tôi thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi!”
Ông Mạc nghiến răng tung hết tài sản của mình ra.
Tuy trái tim ông ta đang rỉ máu, nhưng vì giữ mạng sống, ông ta không thể lo được nhiều như vậy nữa.
"Không nhận ra là ông cũng thật giàu có đó”.
Sở Bắc như cười như không, nhưng ông Mạc lại không hiểu được giọng điệu trong lời nói của anh.
"Vậy . . ."
Vừa nói một tiếng liền bị Sở Bắc cắt ngang.
"Thanh Vũ, kiểm tra từng đồng tiền mà ông ta có, nếu có một xu bất hợp pháp, thì chuẩn bị ngồi tù suốt phần đời còn lại".
Giọng điệu bình tĩnh của Sở Bắc khiến vẻ mặt ông Mạc lập tức tái mét.
Trong những năm qua, ông ta đã giúp nhà họ Lưu làm rất nhiều việc đáng xấu hổ.
Tiền của ông ta cũng cứ như thế mà tích lũy dần.
Nếu thực sự điều tra ra thì bắn ông ta chục lần cũng không đủ.
Sở Bắc đâu có muốn tiền đâu, rõ ràng cậu chỉ muốn ông ta chết thôi.
Nghĩ đến đây, trong mắt ông Mạc hiện lên vẻ oán hận, nghiến răng nghiến lợi, quyết định liều lần cuối cùng.
"Chắc hẳn hai người có lai lịch không hề nhỏ, không biết đã từng nghe nói đến núi Lạc Vân chưa?”
Núi Lạc Vân?
Thanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày!
Chỉ có vẻ mặt của Sở Bắc là không thay đổi, cũng không có vẻ gì là kinh ngạc.
"Biết thì sao mà không biết thì sao?"
Khóe miệng ông Mạc khẽ nhếch, nói như vậy, chắc hẳn là có biết.
"Tôi là Mạc Hải, là người của núi Lạc Vân. Không biết hai người có thể nể mặt cho qua chuyện hôm nay được không?”
Đây là con át chủ bài lớn nhất của ông ta.
Chỉ cần có người biết rõ về núi Lạc Vân thì không ai lại không nể mặt.
Nếu không phải thực sự hết cách thì ông ta sẽ không dùng chiêu này.
Nhưng Sở Bắc chỉ cười nhạt, ánh mắt vẫn bình tĩnh.
"Mạc Trung Thiên là gì của ông?"
Một lời nói khiến Mạc Hải hơi giật mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!