Đừng nói là hai mẹ con bọn họ, ngay cả chị Ngô ở phía xa cũng hoàn toàn sững sờ!
Bình thường những nhân viên bán hàng này trông rất nho nhã nhưng thực chất cũng rất kiêu ngạo!
Nhất là giám đốc phòng bán hàng La Toàn, đôi mắt chỉ hận không thể mọc trên đỉnh đầu.
Nhưng hôm nay, lại kính cẩn với một người trẻ tuổi như vậy.
Trừ phi, người trẻ tuổi này là nhân vật lớn nào đó?
Như vậy thì rắc rối rồi!
Sở Bắc nhíu mày, bất giác mà nhíu mày!
Anh đã nói với Thanh Vũ mấy lần rồi, chuyện này phải làm khiêm tốn.
Làm phô trương như vậy, không phải phong cách của anh!
Chỉ là, chưa đợi bọn họ phản ứng, thì đã bị một giọng nói cắt ngang ảo tưởng.
“Tôi đã nói các người có phải bị mù rồi không? Trước khi nói chuyện không biết nhìn người sao?”
La Toàn đen mặt đi đến giữa hai hàng người, nói chuyện không khách sáo chút nào!
“Đã nói là phải hoan nghênh khách quý, bọn họ có dáng vẻ của khách quý sao? Mấy người các cậu không phải mất não rồi chứ?”
Nói xong, La Toàn liếc nhìn ba người Sở Bắc, ánh mắt không che giấu khinh thường!
“Mấy người làm gì vậy? Không có chuyện gì thì mau cút đi! Đừng làm chậm trễ thời gian của tôi!”
“Bảo vệ trước cổng cũng thật là, sao thứ người gì cũng cho đi vào vậy!”
La Toàn mắng chửi mạnh miệng, hoàn toàn không nghĩ rằng Sở Bắc là khách quý mà tổng giám đốc nói!
Hai hàng nhân viên bị mắng thì đều mím môi.
Không dám làm gì La Toàn, chỉ có thể phát giận sang ba người Sở Bắc.
“Bà nó chứ, tên nhà quê từ đâu tới vậy? Đây chẳng phải lạ làm lỡ chuyện sao?”
“Đúng vậy, không có chuyện gì thì mau cút đi! Giẫm vỡ một viên gạch ở đây, mấy người có đền nổi không hả!”
“Tôi mà lại đi cúi đầu với mấy tên nhà quê này sao? Đúng là sỉ nhục mà!”
Tiếng mắng chửi hùng hổ truyền đến tai rõ ràng!
Thoáng chốc đã khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết từ thiên đường rơi xuống địa ngục!
“Sở Bắc, đều là chuyện tốt cậu làm đấy, tôi còn tưởng là cậu… Tức chết tôi mất!”
Gương mặt Chu Cầm đỏ rồi trắng, chỉ cảm thấy nóng rát đến đau!
Vốn dĩ còn tưởng rằng nhặt được con rể rùa vàng, làm cả nửa ngày ai ngờ người ta nhận nhầm người!
Đây quả thực là còn mất mặt hơn cả bị đuổi thẳng nữa!
Lạc Tuyết cúi thấp đầu, nghiến chặt răng!
Dù cô đã quen với việc tủi thân, nhưng lúc này cũng muốn tìm một cái lỗ chui vào!
Sở Bắc, anh đưa chúng tôi đến đây, không phải là muốn khiến chúng tôi thành trò cười sao?
Anh khiến tôi quá thất vọng rồi!
Từ thiên đường, thoáng chốc đã rơi xuống địa ngục!
Chênh lệch như vậy, khiến thái độ của Lạc Tuyết đối với Sở Bắc cũng rơi xuống hố sâu!
“Chậc, tôi còn tưởng tên nhóc này thật sự là chân nhân bất lộ tướng nữa, thì ra là hiểu lầm! Ha ha, đúng là cười chết tôi rồi!”
Cách đó không xa, chị Ngô đắc ý cười nghiêng ngả!
Hình ảnh này lọt vào mắt Chu Cầm lại càng khiến bà ta thấy bị sỉ nhục!
Sở Bắc nhíu mày, định lên tiếng giải thích.
Anh tiến lên một bước, đối mặt với La Toàn!
“Tôi đã hẹn xem nhà rồi, có vấn đề gì sao?”
“Ai? Cậu?”
La Toàn quay đầu lại, đánh giá Sở Bắc từ trên xuống dưới.
Ánh mắt khinh thường lại càng rõ rệt!
“Tên mù, khắp người cậu từ trên xuống dưới cộng lại còn chưa đến một trăm tệ, muốn đến đây xem nhà à?”
“Có biết đây là nơi nào không? Đừng nói là nhà, ngay cả một viên gạch, cậu cũng không mua nổi đâu!”
Ánh mắt La Toàn khá là khinh miệt, loại người như vậy, ông ta gặp nhiều rồi.
Chỉ sợ là ở trước mặt gái đẹp nên mới ra vẻ nói như vậy thôi?
Chậc chậc, cô gái ở bên cạnh thanh niên này cũng không tệ!
Đi theo loại người như vậy, đúng thật là đáng tiếc!
Ở bên cạnh, nhóm nhân viên bán hàng cũng chẳng mấy tôn trọng.
“Người thời nay đúng là càng ngày càng điên mà! Trong còn chẳng có nổi hai tờ tiền mà học đòi người ta đến mua nhà?”
“Không thấy người ta mù sao? Không chừng đi nhầm nơi thôi!”
“Chậc chậc, Liên Hoa Tuấn Viên chúng ta từ lúc nào đã xuống cấp tới mức ai cũng có thể tới mua nhà vậy?”
Bọn họ lăn lộn ở đây cũng khá lâu rồi.
Cho dù là kẻ lắm tiền hay nhà giàu mới nổi, chắc chắn nhìn một lần là trúng!
Còn về kiểu Sở Bắc, cả người tỏa ra cảm giác một người chất phác, bọn họ chỉ liếc mắt một cái thì đã không còn hứng thú!
Sở dĩ châm chọc khiêu khích như vậy, chẳng qua chỉ là muốn vớt vát lại chút hiểu lầm bẽ mặt vừa nãy thôi!
Mà lời của bọn họ lại giống như một tát, đánh thẳng vào mặt Chu Cầm và Lạc Tuyết!
Mặc dù bọn họ không làm gì, cũng không nói gì, nhưng cũng bị mắng xối xả!
“Chậc chậc, tôi nói đến làm gì? Làm người ấy, phải biết tự lượng sức mình!”
“Không nghe lời người lớn thì chịu thiệt ngay thôi, bây giờ mất mặt rồi chứ? Đáng đời!”
Chị Ngô vung tay, chép miệng, bộ như sớm đã biết rồi, hà tất lúc đầu phải làm như vậy!
Chị ta vừa nói, lại càng khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết xấu hổ khôn nguôi!
“Sở Bắc, chúng ta đi thôi!”
Lạc Tuyết vô lực lắc đầu, quay người muốn đi!
Còn Chu Cầm, ánh mắt gần như tóe lửa, chỉ hận không thể xé xác Sở Bắc!
“Sở Bắc, tôi đúng là mù mắt rồi, lại đi tin mấy lời nói nhảm của cậu! Cái mặt già này của tôi bị cậu bôi tro trét trấu rồi!”
Sở Bắc không giải thích, chỉ là càng nhíu mày chặt hơn.
Anh khẽ kéo Lạc Tuyết lại, con ngươi lạnh băng trống rỗng, dừng trên người La Toàn!
“Tôi khuyên ông tốt nhất nên xác nhận lại đi, nói bậy bạ không phải là thói quen tốt!”
Cho dù là La Toàn hay những nhân viên bán hàng kia mắt chó nhìn người, hay là chị Ngô châm chọc thì lúc này, tất cả đã chọc giận Sở Bắc
Anh vốn muốn khiêm tốn, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Nếu đã như vậy, Sở Bắc cũng sẽ không nhân từ nương tay nữa!
“Mấy cái tên nhà quê mà thôi, có gì mà phải xác nhận?”
La Toàn hừ một tiếng, ánh mắt cũng lạnh đi, giọng điệu không còn kiên nhẫn!
“Nể tình cậu là tên mù, ông đây không so đo với cậu nữa! Mau cút nhanh đi, nếu không tôi cũng mặc kệ gọi người qua ném anh đi đấy!”
Vẻ mặt nhân viên hai bên cũng không còn tốt nữa!
Dám đến chỗ này gây chuyện, đúng là không muốn sống nữa mà!
“Sở Bắc, anh còn thấy chưa đủ mất mặt sao? Mau đi thôi!”
Lúc này, ngay cả Lạc Tuyết cũng không chịu nổi nữa, cô lôi kéo Sở Bắc, trong lòng càng lúc càng thất vọng.
Sở Bắc rõ ràng là đang cố tình kiếm chuyện mà!
“Đồ bỏ đi cũng chỉ là đồ bỏ, ban đầu bà đây nên đuổi cái thứ hại người như cậu đi!”
Chu Cầm hai tay chống eo, mắng chửi thô lỗ, dáng vẻ chỉ hận không thể xé xác Sở Bắc ra!
“Ai da, xem bộ dạng cậu thì có vẻ còn chưa phục?”
La Toàn nhìn thấy Sở Bắc nhíu mày, vẻ mặt lập tức u ám!
“Nếu đã như vậy, tôi chỉ còn nước đuổi cậu ra ngoài thôi!”
Vẻ mặt Sở Bắc vô cảm, chỉ là, màu sắc bắt đầu u ám như mực!
“Đuổi đi thì dễ, nhưng mời trở lại thì khó đấy!”
Giọng nói anh bình tĩnh, vô cùng tự tin!
Chắc Thanh Vũ cũng sắp đến rồi!
Mấy tên này lại dùng mắt chó nhìn người, đến lúc đó, xin lỗi cũng không đủ để giải quyết đâu!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!