“Sở Bắc, anh còn định làm gì? Coi như tôi xin anh được không, chúng ta về thôi, đừng ăn uống gì ở đây nữa”.
Lạc Tuyết cất giọng như van nài, cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Bây giờ, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi xấu hổ này thật nhanh, thậm chí cảm giác thèm ăn cũng đã bay hết sạch.
Còn Chu Cầm, dù bà ta không nói gì, nhưng răng thì đang nghiến kèn kẹt rồi.
Nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì có lẽ Sở Bắc đã chết không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khi nghe thấy bọn họ đòi bỏ đi, Lý Nham và cậu nhân viên kia lập tức quýnh lên ngay.
Nhất là cậu nhân viên, thậm chí cậu ta còn sốt sắng hơn cả Lý Nham.
“Thưa chị, nếu chị muốn đi thì phải để chúng tôi soát người đã! Đương nhiên, tôi nghĩ nhà mình cũng không muốn bị nghi ngờ đến đây trộm cắp, vậy hãy chứng minh nhà mình chỉ đến đây dùng bữa đi”.
Cậu nhân viên mỉm cười với một vẻ sâu xa.
“Nếu không đặt bàn trước thì phải có thẻ hội viên thì mới có thể đặt phòng được”.
“Thẻ hội viên cũng không đắt đâu ạ, có năm trăm nghìn một năm thôi, các vị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ”.
Cậu nhân viên cố ý nhấn mạnh vào hai chữ không đắt, vì sợ Sở Bắc và Lạc Tuyết nghe không rõ.
Năm trăm nghìn?
Nghe thấy con số này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ muốn khóc.
Khéo bán hai mẹ con bà ta đi cũng không được ngần ấy tiền mất.
Rõ ràng là bắt chẹt người ta mà!
“Ha ha, thế thì đúng là không đắt thật! Sở Bắc, người ta đang hỏi kìa!”
Lý Nham bật cười ha hả rồi làm động tác tay mời với Sở Bắc.
“Để tôi xem chàng rể ăn hại như cậu có tài cán gì mà dám vác mặt đến nhà hàng Thần Tinh ăn cơm nào!”
Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu.
“Tôi không đặt bàn trước!”
Cuối cùng, Sở Bắc đã lên tiếng.
Câu trả lời của anh khiến Lý Nham và cậu nhân viên nhếch mép cười vì thấy người khác gặp hoạ.
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì càng tái mặt hơn.
“Tôi cũng không có thẻ hội viên”.
Sở Bắc bình tĩnh đứng yên tại chỗ, giọng nói bình thản cất lên không hề nao núng.
“Cái gì cũng không mà dám đến đây? Gan to phết nhờ!”
Lý Nham cười khẩy, thậm chí hắn ta còn đang tưởng tượng đến cảnh cả nhà Sở Bắc bị tống cổ ra ngoài rồi.
Còn cậu nhân viên thì cũng không ngạc nhiên, chỉ tỏ rõ thái độ coi thường.
“Nếu không có gì cả thì tôi buộc phải soát người của nhà anh, nếu không chúng tôi chỉ còn cách báo cảnh sát thôi!”
Nói rồi, cậu ta xua tay, gọi thêm mấy nhân viên phục vụ nữa tới soát người.
“Nhưng…”
Đúng lúc này, Sở Bắc chợt ngẩng đầu lên rồi thò tay vào túi.
“Không biết chiếc thẻ này có giá trị gì không?”
Dứt lời, Sở Bắc lấy chiếc thẻ màu đen ra kẹp giữa hai đầu ngón tay, sau đó khua trước mặt hai người đó.
“Bó tay! Sở Bắc, đầu óc cậu không có vấn đề gì đấy chứ?”
Lý Nham chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức ngửa cổ lên cười.
“Lấy đại một cái thẻ rách ra mà cũng dám lên mặt với đời à? Buồn cười chết mất!”
Mọi người đều biết nhà hàng Thần Tinh chỉ có thẻ màu vàng thôi mà.
Hắn ta chưa từng nghe nói có loại thẻ màu đen bao giờ.
Rõ ràng Sở Bắc đang định loè thiên hạ, to gan thật đấy!
Lạc Tuyết giơ tay đỡ trán, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô đã chuẩn bị chấp nhận số phận rồi.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhân viên kia chợt hô lên, sau đó nhíu chặt mày nhìn tấm thẻ trong tay của Sở Bắc.
“Anh ơi,… anh cho tôi xem chiếc thẻ đó được không ạ?”
Cậu ta nuốt nước miếng.
Sau đó dán chặt đôi mắt vào chiếc thẻ đen đó, giọng điệu cũng thay đổi hẳn.
“Úi dào, có mỗi cái thẻ rách thì xem làm gì? Cậu mau gọi người đến kiểm tra đi, cậu Lưu sắp đến rồi đấy, đừng làm cậu ấy mất hứng!”
Lý Nham chẹp miệng với vẻ mất kiên nhẫn.
Song, cậu nhân viên đã hoàn toàn phớt lờ hắn ta.
Cậu ta run rẩy nhận lấy chiếc thẻ trong tay Sở Bắc.
Khi nhìn thấy tên của Lý Hải Đông bên trên chiếc thẻ, toàn thân cậu ta run lên, mắt thì như sắp rớt ra ngoài đến nơi.
“Đây… là….”
Giọng nói của cậu ta cũng trở nên lắp bắp.
Thẻ đen!
Đây là thẻ đen của Lý Hải Đông.
Cả Tân Hải chỉ có duy nhất một chiếc thôi.
Mấy hôm trước, Lý Hải Đông còn đích thân nhắc nhở bọn họ rằng mình đã tặng thẻ đen cho một người khác.
Nếu người đó đến đây thì họ phải tiếp đón cẩn thận và tuyệt đối không được đắc tội với người ta.
Nhưng cậu ta thật sự không ngờ chiếc thẻ đen duy nhất đó lại nằm trong tay của người đàn ông này.
Xong rồi!
To chuyện rồi!
Đôi tay cầm chiếc thẻ của cậu nhân viên run lên.
Mồ hôi lạnh túa ra, thậm chí cậu ta còn không dám nhìn Sở Bắc.
“Sao thế? Có mỗi chiếc thẻ thôi mà cậu băn khoăn gì thế hả?”
Lý Nham cau mày, song vẫn chưa phát hiện ra điểm kỳ lạ nên vẫn rất hống hách.
Đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng ngẩn ra.
Lại có chuyện gì nữa đây?
Lại có biến gì nữa chăng?
Mới có mấy phút trôi qua, mà lưng cậu nhân viên ấy đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu ta cung kính trả lại chiếc thẻ cho Sở Bắc bằng hai tay.
“Có phòng không?”
Sở Bắc không có ý nhận lại, thái độ của anh cũng không có gì thay đổi.
“Có ạ!”
Cậu nhân viên gật đầu ngay mà không dám nhiều lời.
“Có cần đặt trước không?”
“Không, không cần đâu ạ!”
“Cần thẻ hội viên nữa không?”
“Cũng không ạ!”
Vì thế, một cảnh tượng lạ lùng đã diễn ra.
Sở Bắc đứng chắp tay sau lưng rồi hờ hững hỏi.
Cậu nhân viên kia thì khúm núm rồi đáp lời một cách lễ phép.
Hơn nữa, trông dáng vẻ của cậu ta còn vô cùng sợ sệt.
Thái độ lúc nói chuyện cũng lễ phép đến lạ lùng.
Tóm lại đã hoàn toàn khác lúc trước.
Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều thấy có gì đó là lạ, nhưng không rõ là ở đâu.
Nhưng sự thay đổi của cậu nhân viên kia đúng là như trở bàn tay thật.
Đến mức không ai có thể ngờ tới.
Mà tất cả sự thay đổi này đều xuất hiện cùng với chiếc thẻ đen kia.
Lý Nham nhìn chăm chú, nhưng vẫn không biết chiếc thẻ đen đó là gì.
Còn Chu Cầm và Lạc Tuyết thì ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ thật sự không hiểu cục diện hiện giờ là sao nữa.
“Thế cậu còn chờ gì nữa?”
Sở Bắc nhận lại chiếc thẻ với vẻ mất kiên nhẫn.
“Vâng vâng, tôi sẽ đi xếp bàn ngay ạ…”
Mặt cậu ta mướt mồ hôi, sau đó vội vã gọi thêm nhân viên ở ngoài cửa.
“Các người còn nghệt mặt ra đó à? Mau đi xếp bàn đi, nhớ lấy phòng sang trọng nhất ấy!”
Các nhân viên khác bị cậu ta gào lên như vậy thì không dám chậm trễ, nhanh chóng vào việc ngay.
Cậu nhân viên quay lại, ánh mắt cậu ta nhìn Chu Cầm và Lạc Tuyết đã khác hẳn.
“Thưa cô và chị, ban nãy là do cháu tắc trách, mong vô với chị bỏ qua ạ!”
“Giờ mời nhà mình lên tầng trên ạ, cháu đang xếp phòng sang nhất rồi”.
Cậu ta cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cũng cực kỳ thành khẩn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!