Đường Tuấn cau mày nói: “Không mời giáo sư Thẩm Dũng sao?”
Cô y tá trả lời: “Viện trưởng Lưu nói giáo sư Thẩm không giỏi về phương diện này nên không gọi người mời ông ấy.”
Trong lòng Đường Tuấn không khỏi có chút buồn bực. Với sự suy yếu của Y học cổ truyền, nhiều người rất có thành kiến với Y học cổ truyền. Ví dụ, Y học cổ truyền không giỏi trong các vấn đề phẫu thuật. Tuy nhiên lại không biết thời Tam Quốc Hoa Đà rất giỏi phẫu thuật, ông từng muốn mổ sọ cho Tào Tháo để chữa trị, nhưng Tào Tháo lại nghi ngờ mà giết chết Hoa Đà. Tất nhiên, ngày càng ít người sẵn lòng học Y học cổ truyền, một số kỹ thuật của Y học cổ truyền cũng bị mai một, trong phẫu thuật, Y học hiện đại có lợi thế hơn Y học cổ truyền.
“Bác sĩ phẫu thuật chính là ai?” Đường Tuấn thuận miệng hỏi.
“Là Chủ nhiệm Lưu.” Cô y tá do dự, nói.
“Lưu Hoan?” Đường Tuấn cau mày.
“Vâng.” Y tá nói: “Vốn là bác sĩ Cao của bệnh viện giỏi phẫu thuật hơn, nhưng tôi nghe mọi người nói là để khiến ông chủ có ấn tượng tốt về chủ nhiệm Lưu, thế là đã không để bác sĩ Cao đảm nhiệm.”
“Ha ha! Quả nhiên là tình cha con.” Đường Tuấn cười lạnh. Anh cũng nghe nói về viện trưởng của Bệnh viện Việt Nhất Thành phố Vinh, ông ta tên là Lưu Văn Đức, cha của Lưu Hoan. Chỉ tiếc tên là Đức, nhưng toàn làm những chuyện vớ vẩn.
“Tôi sẽ đi qua xem xét.” Đường Tuấn thuận miệng nói, đi về phía phòng phẫu thuật.
“Đường Tuấn đừng kích động, anh không được xông vào phòng mổ, đằng này lại còn có rất nhiều vệ sĩ canh gác.” Một cô y tá lớn tiếng nhắc nhở sau lưng.
Đường Tuấn quay đầu lại, nhếch miệng cười, nói: “Không có gì đáng ngại.”
Nói xong liền xua tay, tiếp tục bước đi không chút do dự.
Lúc này, phòng phẫu thuật của Bệnh viện Việt Nhất Thành phố Vinh rất đông đúc, lãnh đạo bệnh viện là Lưu Văn Đức đang lo lắng chờ đợi ở bên ngoài. Trong lối đi của phòng mổ có gần hai mươi vệ sĩ canh gác, một khi có người cố gắng tiếp cận sẽ bị vệ sĩ tàn nhẫn xua đuổi.
“Viện trưởng Lưu, sao cuộc phẫu thuật còn chưa kết thúc?” Một lãnh đạo bệnh viện hỏi Lưu Văn Đức.
Mặc bộ vest và đi giày da, Lưu Văn Đức bụng bự, tóc chải ngược bóng bẩy, trông như một ông chủ, làm sao nhìn ra ông ta là viện trưởng. Ngược lại thì các lãnh đạo bệnh viện xung quanh ông ta lại mặc áo khoác trắng để tỏ ra chuyên nghiệp.
Lưu Văn Đức nhíu mày, nói: “Không sao đâu. Tôi có nghe nói bệnh tim của ông chủ Hình là bệnh cũ, không nghiêm trọng lắm. Tôi tin chủ nhiệm Lưu có thể xử lý tốt.”
Nếu không phải vì như vậy, ông ta căn bản không dám giao việc phẫu thuật kiểu này cho con trai mình, nếu trong quá trình phẫu thuật xảy ra vấn đề gì, thì ngay cả ông ta cũng sẽ phải toi đời. Đối với y thuật của con trai Lưu Hoan của mình, ông ta đương nhiên biết rõ, mặc dù không giỏi bằng bác sĩ Cao, nhưng đối với loại phẫu thuật này thì không có vấn đề gì lớn.
Lãnh đạo các bệnh viện khác nghe vậy thì cũng không dám nói nhiều. Họ đều biết và hiểu suy nghĩ của Lưu Văn Đức, nhưng họ phải đề phòng.
Đúng lúc này, cửa phòng mổ đột nhiên bị mở ra, sau đó một người mặc áo choàng trắng dính máu loạng choạng bước ra.
“Sao chủ nhiệm Lưu lại ra ngoài rồi? Chẳng lẽ phẫu thuật thành công rồi sao?” Lãnh đạo bệnh viện lẩm bẩm nói.
Người bước ra là Lưu Hoan, bác sĩ phẫu thuật phụ trách ca mổ này.
Nhìn thấy con trai mình như vậy, trong lòng Lưu Văn Đức có linh tính không tốt, bước nhanh tới chỗ Lưu Hoan, đỡ lấy anh ta rồi nói: “Phẫu thuật thế nào? Thành công rồi sao?”
Lưu Hoan thất thần, hoảng sợ nói: “Máu! Nhiều máu quá!”
“Chứng sợ máu!” Mặc dù một số lãnh đạo bệnh viện trình độ y tế của họ không tốt, nhưng nhìn thoáng qua liền nhìn ra tình hình của Lưu Hoan. Chính là triệu chứng của chứng sợ máu.
“Đường đường là bác sĩ phẫu thuật trưởng lại sợ máu, thật nực cười! Lưu Văn Đức sao lại dám để một đứa con trai như cậu ta mổ chính chứ? Chẳng lẽ không sợ chết người sao!” Nhiều lãnh đạo bệnh viện đồng thời nghĩ như vậy.
Lông mày của Lưu Văn Đức nhíu chặt, tuy rằng con trai ông ta không giỏi y thuật nhưng tuyệt đối không mắc chứng sợ máu, nếu không ông ta sẽ không bao giờ để Lưu Hoan vào hệ thống bệnh viện làm việc. Nhưng bây giờ nhìn Lưu Hoan thế này thì quả thực là mắc chứng sợ máu rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lưu Văn Đức nghiêm nghị nói, khá có hương vị giận người không biết đấu tranh. Điều này quả thực là đang vả vào mặt một viện trưởng như ông ta trước rất nhiều người.
Bốp bốp!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!