Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 “Bác sĩ Đường?” Lưu Hồng Mai chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của Đường Tuấn.  

 

Đường Tuấn nói: “Nếu đã như vậy thì lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc phụ, cô trở về nhớ cho cha mình uống đúng giờ, tạm thời cũng có thể điều dưỡng lại sức khỏe của ông ấy.”  

 

“Cảm ơn anh.” Lưu Hồng Mai nghẹn ngào nói.  

 

Lưu Thiên Phong gật đầu cảm ơn với Đường Tuấn, sau đó nói: “Bác sĩ Đường, cậu thật sự tình nguyện chấp nhận phỏng vấn của tờ báo Y học cổ truyền thành phố Vinh của chúng tôi sao?”  

 

Đường Tuấn nói, “Tôi có thể nhận lời phỏng vấn với tờ báo của các ông, nhưng không phải bây giờ.”  

 

Hai cha con họ khó hiểu nhìn nhau, Đường Tuấn nói tiếp: “Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất. Lần này tôi và Lâm Lão thảo luận về y thuật, mặc dù có thể thay đổi ấn tượng của những người giàu và quyền quý của thành phố Vinh đối với Y học cổ truyền, nhưng suy cho cùng thì tầm ảnh hưởng của nó cũng có hạn, phần lớn mọi người đều xem Y học cổ truyền như con mãnh thú giữa dòng nước lũ. Tôi nghĩ nếu như dời bài phỏng vấn đến sau Hội thảo về Y học cổ truyền thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”  

 

“Hội thảo về Y học cổ truyền sao?” Lưu Thiên Phong cau mày lại, nói, “Không lẽ bác sĩ Đường sắp tham gia sao?”  

 

Đường Tuấn gật đầu. Anh nhận được sự gia đó của Thẩm Dũng, phải đến đó để điều hành.  

 

“Đến lúc đó chắc chắn sẽ có các phương tiện truyền thông khác đến đưa tin. Nếu như tờ báo Y học cổ truyền thành phố Vinh có thể cùng đưa tin về sự kiện này, đối với Y học cổ truyền hay đối với tòa soạn báo của các ông mà nói, đều là chuyện tốt cả.” Đường Tuấn nói.  

 

Lưu Thiên Phong nghe vậy, thở dài một hơi rồi cười khổ, “Bác sĩ Đường, tôi cũng biết những gì cậu đang nói là đúng. Nhưng vấn đề là tòa soạn báo của chúng tôi hoàn toàn không được mời đến đó, chúng tôi thậm chí sẽ không thể vào được cổng của buổi hội thảo.”  

 

Đường Tuấn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc về tôi sẽ nói một tiếng với ông Thẩm, ông ấy chắc chắn sẽ có cách.”  

 

Lưu Thiên Phong cảm kích, nói: “Vậy thì cảm ơn bác sĩ Đường rất nhiều.”  

 

Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động lớn: “Gọi tên khốn Lưu Thiên Phong đó ra đây cho tôi.”  

 

Khi Lưu Thiên Phong và Lưu Hồng Mai nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của họ đột nhiên thay đổi.  

Cửa kính của phòng trà bị đẩy ra, một nhân viên của tòa soạn báo thở dốc nói: “Ông chủ, chuyện là, bà chủ lại đến rồi.”  

 

Sắc mặt của Lưu Thiên Phong trầm xuống như nước, nói: “Tôi biết rồi.”  

 

“Bác sĩ Đường, làm phiền cậu ở đây đợi một lát, tôi ra ngoài giải quyết chút việc.” Vẻ mặt của Lưu Thiên Phong không được tốt lắm, ông ta nói xong thì đi ra ngoài cùng với nhân viên của tòa soạn báo.  

 

Nhấn Mở Bình Luận