Đường Tuấn trở lại tầng ba, Ninh Đình Trung cũng đã tỉnh lại, Âu Dương Phượng Hồng cũng gần như bình phục, hai người đang trò chuyện rất ngọt ngào. Âu Dương Phượng Hồng đỡ lấy cánh tay Ninh Đình Trung, trên mặt mang theo vẻ dịu dàng chưa từng thấy qua. Bộ dạng như vậy, làm sao có thể giống đại tiểu thư của nhà họ Âu Dương.
“Khụ khụ!” Đường Tuấn cố ý ho nhẹ một tiếng rồi mới đi vào.
Âu Dương Phượng Hồng hơi đỏ mặt, vội vàng buông tay ra. Nhưng Ninh Đình Trung lại kêu nhẹ “ai da”, cô ta lập tức đỡ lấy anh ta.
“Cô Âu Dương, bố và chú của cô đâu?” Đường Tuấn hỏi.
Âu Dương Phượng Hồng giật mình, sau đó mới nhớ tới, nói: “Bọn họ ở dưới tầng hầm biệt thự, chú của tôi bị lão già râu trắng làm bị thương.”
Đường Tuấn nói: “Vậy cô đi xuống mang bọn họ đi ra ngoài đi.” Ở dưới lầu chắc hẳn sẽ có nhân viên bảo vệ coi chừng, nhưng với võ công và thân phận của Âu Dương Phượng Hồng, muốn giải quyết bọn nhỏ đó cũng không khó.
Âu Dương Phượng Hồng do dự một chút, Ninh Đình Trung vừa mới tỉnh lại, cô ta vẫn hơi lo lắng.
“Yên tâm đi, cái tên mập này mạng lớn phúc lớn, hơn nữa tôi vẫn ở đây, cô còn sợ cái gì.” Đường Tuấn cười.
Sau đó Âu Dương Phượng Hồng mới đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu để giải thoát cho bố và chú, cũng như các cán bộ cấp cao của tập đoàn Phượng Hoàng. Khi bước tới cửa, cô ta đột nhiên quay đầu lại và nói với Đường Tuấn bằng giọng điệu nghiêm túc hơn: “Anh Đường, lập trường của Ninh Đình Trung chính là lập trường của tôi và nhà họ Âu Dương.”
Đường Tuấn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu. Âu Dương Phượng Hồng này quả nhiên là một người khôn ngoan.
Thấy Đường Tuấn gật đầu, Âu Dương Phượng Hồng đi xuống lầu.
Đường Tuấn từ bên cạnh kéo một cái ghế, ngồi ở đối diện Ninh Đình Trung, cười nói: “Lão mập, chúc mừng anh nha.”
Ninh Đình Trung cười, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Cho tới bây giờ, anh ta vẫn cảm thấy giống như trong mơ, thích Âu Dương Phượng Hồng đã gần hai năm, nhưng chưa từng có tiến triển. Vậy mà chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, mối quan hệ giữa anh ta và Âu Dương Phượng Hồng có thể được miêu tả là chóng vánh, tất cả là nhờ vào Đường Tuấn.
Ninh Đình Trung hiểu rõ hơn ai hết, nếu không có Đường Tuấn thì anh ta vẫn là thanh niên béo nhất thành phố, đồng thời là một cậu ấm phế vật, không thể lọt vào mắt Âu Dương Phượng Hồng.
“Có lẽ Âu Dương Phượng Hồng đã nói cho anh biết!.” Đường Tuấn đột nhiên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!