Lý Ngọc Mai cũng nhíu lông mày, thanh âm lạnh lùng nói: "Làm sao anh ta có thể quá đáng như vậy? Đánh người xong ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có."
Trên mặt của Diệp Thanh Phương cũng không nhìn ra được buồn vui gì, trận đánh tối hôm qua đã đập tan tất cả sự kiêu ngạo của anh ta. Hai mắt mờ mịt mà nhìn chằm chằm lên trần nhà, nếu không phải trên máy đo nhịp tim biểu hiện bình thường, rất dễ khiến cho người khác nghĩ rằng anh ta đã chết.
"Anh quá yếu!"
Những lời này luôn luôn quanh quẩn trong đầu của Diệp Thanh Phương, anh ta hơi hơi nghiêng đầu qua, dùng một loại thanh âm khàn khàn khó nghe hỏi Tề Hưng: "Chẳng lẽ tôi thật sự rất yếu sao?"
Diệp Thanh Phương vốn là thiếu gia đứng đầu thành phố Vinh, cho tới bây giờ vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, hiện tại bỗng nhiên sinh ra sự nghi ngờ đối với chính mình, thậm chí còn cần sự thừa nhận từ trong miệng người khác, xem ra chuyện tối hôm qua đã đả kích rất lớn tới Diệp Thanh Phương.
Tề Hưng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: "Thanh Phương, anh đừng nghĩ nhiều. Anh là cậu chủ của nhà họ Diệp, là người có năng lực xuất chúng nhất trong đám thiếu gia của thành phố Vinh chúng ta, anh nói mình yếu, vậy mấy người bọn em biết giấu mặt vào đâu. Anh yên tâm, việc này em sẽ trả thù thay cho anh. Không phải chỉ là một thằng nhóc không bối cảnh không quyền thế không bản lĩnh thôi sao, dựa vào chút tính toán đã nghĩ rằng mình ngang hàng cùng chúng ta, nào có chuyện tốt như vậy?"
Tề Hưng lén lút nhìn thoáng qua Lý Ngọc Mai, thấy vẻ mặt của cô bình tĩnh, lúc này mới nói tiếp: "Chỉ cần thằng nhóc kia dám đến đây, em tuyệt đối sẽ làm cho nó phải hối hận."
Nói xong, cậu ta cung kính lễ phép nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh kia: "Đến lúc đó phải làm phiền thầy Quách rồi."
Người đàn ông trung niên nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Một thằng nhóc mới lớn mà thôi, nếu thực lực của đối phương không tồi, tôi sẽ ra tay. Nhưng nếu chỉ là một kẻ không có gì ngoài nắm đấm, ha ha, ngay cả tư cách khiến cho tôi ra tay cũng không có!"
Người đàn ông trung niên nhìn về phía hai sư huynh muội đằng sau Lý Ngọc Mai, nói: "Xem hơi thở của hai vị kia, cùng với bộ dạng ẩn giấu nội công chờ đợi bộc phát, hình như rất giống với Bạch Hạc Quyền của Hình Ý Môn."
Vị sư huynh kia nghe vậy, hơi hơi xoay người, cung kính nói: "Hai sư huynh muội chúng tôi quả thật là đệ tử của Hình Ý Môn, thầy của chúng tôi là Văn Sơn."
"Văn Sơn? Hừ!" Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, cũng không hề để ý tới thầy của hai huynh muội trẻ tuổi này. Thực lực của anh ta vượt xa hai người bọn họ rất nhiều, tự tin trong vòng năm mươi chiêu là có thể đánh bại cả hai người nếu cùng liên thủ, trên căn bản anh ta khinh thường việc chú ý đến bọn họ, nếu như thầy của bọn họ Phó Văn Sơn ở đây, còn có thể khiến cho anh ta kiêng dè vài phần.
"Nhất Nguyên, sư huynh muội hai người không phải vẫn luôn bảo vệ ở bên cạnh Ngọc Mai sao? Cảm thấy khả năng của thằng nhóc kia như thế nào?" Tề Hưng đột nhiên hỏi.
Hai sư huynh muội trẻ tuổi liếc nhau, sư huynh chậm rãi thở hắt ra, nói: "Tôi từng thấy qua anh ta ra tay một lần, hẳn là đã luyện đến cao thủ nội công!"
"Nội công!"