“Công ty nhà họ Hàn chúng tôi nhờ các vị quan tâm, trải qua vài năm phát triển, hôm nay đã chính thức trở thành một thành viên của hiệp hội thương gia tỉnh!”
Nghe xong, tất cả mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiếp theo là các loại tâng bốc lấy lòng.
Hàn Bằng Trình đỡ ông cụ lên sân khấu, hai người nhìn về phía Hàn Kiêu, khó nén nổi kích động.
“Con trai, đây là thật?”
“Đương nhiên là thật, trước kia con không hề nhắc đến, con và nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ có mối quan hệ tốt, họ đề cử công ty chúng ta gia nhập”.
Hàn Kiêu ung dung nói: “Con không hề muốn tính toán với Hàn Ngọc, dù cô ta là hội trưởng hiệp hội thương gia Lâm Thành thì có ích lợi gì? Ở hiệp hội tỉnh có thể lên tiếng?”
“Huống chi, cô ta còn là đứa giả mạo!”
Nói xong những thứ này, Hàn Kiêu quét mắt nhìn Triệu Nhược Hà: “Thím hai, cháu nghe nói thím rất ghét Lục Khải?”
“Đâu chỉ là ghét, thím nằm mơ cũng muốn tên sao chổi này chết đi!”
Triệu Nhược Hà nghiến răng nghiến lợi nói.
Bà ta biết, bây giờ chỉ nghênh đón Hàn Kiêu mới có đường ra.
“Thím hai, mười giờ sáng mai, ở sân khấu kịch Phương Chu, cháu mời thím và chú hai vừa uống trà vừa xem kịch!”
“Xem kịch?”
“Không sai, cháu đã dày công chuẩn bị kịch hay tiễn Lục Khải lên đường!”
Hàn Kiêu nhếch miệng cười một tiếng, đi xuống sân khấu thiết đãi mọi người.
“Được! Tốt quá, Hàn Kiêu, ngày mai chú thím hai nhất định đến!”
Triệu Nhược Hà lớn tiếng tỏ thái đội.
Còn Hàn Bằng Phi ở bên cạnh kéo áo bà ta: “Ngày mai bà muốn đi thật à?”
“Không thì sao? Sao hả? Ông lo cái gì? Ông không nghe Hàn Kiêu nói sao? Nó có quan hệ rất tốt với nhà họ Bạch ở tỉnh lỵ, điều này chứng tỏ nhà họ Bạch muốn đối phó với Lục Khải!”
“Có phải ông cảm thấy gia tộc lớn của Lâm Thành còn không làm gì được Lục Khải? Tôi cũng nhắc nhở ông, ngày mai phải đi! Sau này chúng ta còn phải nhìn sắc mặt Hàn Kiêu để ăn cơm đấy!”
Triệu Nhược Hà nói xong liền nâng ly rượu, mặt tươi cười ra mời rượu Hàn Kiêu.
Cả nhà Lục Khải không hề biết âm mưu này.
Sáng hôm sau, Lục Viên Hàn đòi ra ngoài ăn KFC, Hàn Ngọc liền dẫn cô bé đi, còn Lục Khải ở nhà dọn dẹp, tu sửa hoa cỏ trong trang viên.
Ngay lúc anh đang tập trung cắt tỉa cành cây, tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên.
“Tôi là Lục Khải!”